Rất hiển nhiên, giáo dưỡng của hai người đều vô cùng tốt, quá trình ăn cơm không có ai phát ra tiếng, cũng không có ai nói chuyện. Trong nhà nhất thời rơi vào yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng muỗng đĩa va chạm.
Tư Nam Ngọc chậm rãi nhai cơm trong miệng, vẻ mặt không rõ. Tài nấu nướng của Lục Mạn quả thực rất tốt, mỗi một món ăn đều vừa ăn, huống chi, tất cả đều làm theo khẩu vị của anh, Tư Nam Ngọc cảm thấy hạnh phúc, cũng chỉ có như vậy.
Không gian yên tĩnh, nhưng tâm tư Lục Mạn ngày càng phức tạp, không có Tư Nam Ngọc chọc cười, trêu đùa, trong đầu Lục Mạn đều là tiệc đính hôn hôm nay. Có lẽ bây giờ anh ta đính hôn với Lục Tịnh Hinh rồi, anh ta vẫn làm vậy.
“Cô nhìn thấy chưa? Người tôi yêu, là Hinh nhi!”
“Còn cô, bây giờ, đối với cô, tôi chỉ có chán ghét!”
“Mời cô, cút khỏi tầm mắt tôi!”
“Khụ!” Cơm theo cổ họng của Lục Mạn tiến vào khí quản, Lục Mạn che miệng, xoay người khó chịu ho khan!
“Sao thế?”
Trong nháy mắt Lục Mạn sặc, Tư Nam Ngọc liền kéo ghế ra, đi tới trước mặt Lục Mạn, lo lắng vỗ lưng Lục Mạn, định mắng cô nhưng chạm phải giọt nước mắt rơi xuống kia, nhất thời thu lại.
Lục Mạn chỉ thấy chua xót khó chịu, giống như có gì cuồn cuộn không ngừng lăn xuống từ hốc mắt, trong đầu hỗn loạn, thanh âm lộn xộn vang lên bên tai, có của Ninh Trạch Hi, có của Lục Tịnh Hinh, có của cha Lục…
Không phải bị sặc sao? Tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy? Tựa như có gì đang cắn xé trong người, đau đớn dọc theo dòng máu, chảy ra tứ chi bách hài.
Lục Mãn bỗng trượt xuống đất, ho đến không thở nổi, rất muốn ngừng ho, nhưng càng muốn dừng, trong lòng càng khó chịu, giống như muốn ho toàn bộ đau đớn trong lòng ra ngoài, ho một hồi, Lục Mạn rốt cuộc không chịu được, khóc lớn lên.
A Trạch của cô, rốt cuộc, không còn của cô…
Ánh mắt Tư Nam Ngọc lạnh như băng, trong mắt lóe lên tia sáng lúc sáng lúc tối, lại lộ ra tia sắc bén, cùng với một tia đau lòng. Hai tay từ sau lưng cô vòng ra trước, cơ thể nho nhỏ co rúc trong lồng ngực rộng lớn của Tư Nam Ngọc, giống như một con thú nhỏ bị thương, núp mình trong ổ nhỏ mà bất lực kêu gào. Trong nhà yên tĩnh, tiếng cười tựa chuông bạc biến mất, tiếng khóc đau buồn quanh quẩn, một người đàn ông, một người phụ nữ…
Thân thể dần dần trầm xuống, tiếng khóc càng lúc càng yếu, cặp mắt bối rối của Lục Mạn sưng lên, hình như không tìm được đường về nhà. Rất muốn ngủ ngay lúc này nha, để những ký ức đau khổ kia không tìm tới nữa…
“Ngủ đi…” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính mà thuần khiết, xuyên qua màng nhĩ chảy vào đầu cô như dòng nước trong, xua đuổi thanh âm hỗn loạn trong đầu, Lục Mạn nhắm hai mắt.
Tư Nam Ngọc cúi đầu nhìn cô gái từ từ ngủ mê man trong ngực mình, chút u tối xẹt qua mắt. Hồi lâu, ôm ngang cô gái trong ngực, cảm nhận sức nặng như có như không, sãi bước đi vào phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ chính phong cách trắng đen, Tư Nam Ngọc nhẹ nhàng đặt Lục Mạn lên giữa giường lớn mềm mại, lại thuận thế nằm xuống bên cạnh Lục Mạn, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt tràn đầy nước mắt, ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt.
Một lúc sau, Tư Nam Ngọc mới có hành động khác, thấp giọng nói bên tai Lục Mạn: “Tôi cho phép em một lần cuối cùng khóc vì người khác, sau này, nước mắt của em đều thuộc về tôi, tất cả của em đều thuộc về tôi!”
Nói xong, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Mạn, ôm càng chặt hơn.