"Đồ vô liêm sỉ, đêm không về ngủ, lêu lổng bên ngoài cả ngày, mày xem, quy củ, giáo dưỡng học xong đều ném cho chó ăn hết rồi sao? Còn có gan phá hỏng tiệc đính hôn của Hinh Nhi, sao tao lại có đứa con gái như mày cơ chứ?"
Lục Mạn cảm thấy chính mình tâm đã đủ chết lặng, chính là nghe cha Lục không phân xanh đỏ đen trắng chỉ trích, giống như có một phen đao nhọn hung hăng mà cắm vào trái tim cô.
Bọn họ đối đãi như vậy với cô sao?
Lục Mạn cảm thấy lòng mình chết lặng rồi, sau đó cô quay đầu nhìn Ninh Trạch Hi ngồi bên cạnh.
"Anh cũng nghĩ em như vậy sao?" Lục Mạn bình tĩnh, âm thanh không hề phập phồng, trong mắt cất chứa sự khác thường.
Trái tim Ninh Trạch Hi co thắt lại nhưng miệng lại không nhịn được mà lạnh lùng trào phúng: "Cả đêm không về nhà ngủ, ai biết em ở bên ngoài làm gì."
Đáy lòng như có thứ gì tan nát, Lục Mạn chưa bao giờ biết Ninh Trạch Hi sẽ nói ra câu đả thương người như vâỵ, nếu nói lời của ba Lục như thanh dao hung hăng đâm vào ngực cô thì lời của Ninh Trạch Hi chính là hung thủ tàn nhẫn tự tay rút con dao kia ra, lồng ngực phun máu đầm đìa.
Lục Mạn không màng tới ánh mắt như dao găm của ba mẹ Lục, cô từng bước đi về phía Ninh Trạch Hi.
Ninh Trạch Hi, tôi từng cho là chúng ta có thể tiếp tục bên nhau như vậy, nhưng mà tôi đã đánh mất anh rồi.....
Ninh Trạch Hi tôi liều mạng muốn tìm anh, tìm mọi cách quấn lấy anh nhưng tại sao càng đi càng xa chứ....
Là do tôi quá đơn giản, cho là dù anh không nhớ được thì anh vẫn là anh của trước kia, trước sau gì anh cũng sẽ quay trở lại.....
Nhưng mà bây giờ tôi mới phát hiện mình thật ngây thơ, đối mặt việc anh lạnh lùng trào phúng, tôi thật sự bất lực...
Cô tiếp tục rảo bước đi tới.
Ninh Trạch Hi, đoạn tình cảm này là tôi nghiêm túc, tôi cố gắng, tôi kiên trì, tôi không thẹn với lương tâm.
Ninh Trạch Hi, tôi nhận thua.
Bước chân dừng lại, Lục Mạn nhìn chằm chằm Ninh Trạch Hi đang ngồi cách cô một bước chân, rõ ràng hàng lông mày vẫn thế, vẫn dày đậm như thế, mũi vẫn thế, vẫn cao thẳng như thế, môi cũng không đổi, mỏng lạnh như thế, chỉ có một thứ thay đổi, đó là đôi mắt, nơi đó không còn sự dịu dàng mà cô từng thấy, thay vào đó là sự lạnh lùng và xa cách.
Một lúc sau, Lục Mạn mới từ từ mở miệng, âm thanh khàn khàn: "Ninh Trạch Hi, tôi đã cố gắng, thật sự cố gắng. Cuối cùng tôi vẫn không tìm thấy anh nhưng mà tôi không còn sức lực nữa."
Lục Mạn còn chưa nói xong, hốc mắt đã phiếm nước mắt nhưng rưng rưng không chịu rơi xuống.
“Như anh mong muốn, sau này sẽ không dây dưa, tôi…từ bỏ...”
Tôi từ bỏ, không bao giờ quấn lấy anh nữa.
Tôi từ bỏ, không bao giờ ngăn cản anh cùng Lục Tịnh Hinh nữa.
Tôi từ bỏ, dù sau này anh nhớ lại, cũng không liên quan tới tôi nữa.
Trong đầu Ninh Trạch Hi ù một tiếng, như có thứ gì mạnh mẽ rút ra khỏi đầu, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ Lục Mạn nói: "Tôi từ bỏ."
Không, không, có cái gì đó không đúng, đầu óc thật loạn thật đau, tim cũng như bị một bàn tay nhéo chặt khó chịu đến muốn khóc. Ninh Trạch Hi theo bản năng muốn bắt lấy người phía trước, Lục Mạn lại không cho anh ta cơ hội, sau khi nói xong liền xoay người chạy lên lầu.
Trên lầu, Lục Tịnh Hinh mặt không biểu cảm nhìn tình hình bên dưới, cô ta không nhìn sai, trong mắt Ninh Trạch Hi lóe qua sự đau xót, cũng không nhìn nhầm cánh tay kia muốn vươn ra bắt lấy tay Lục Mạn. Ninh Trạch Hi, cho dù anh quên đi quá khứ cho dù anh có đính hôn với tôi nhưng vẫn không quên được Lục Mạn sao? Anh đối xử với tôi như vậy sao? Anh là của tôi, không ai cướp đi được, Lục Mạn cũng không được.