Cổ họng Ninh Trạch Hi giật giật, khàn khàn kêu: “Lục Mạn…”
“Bốp.”
Ý cười nơi khóe miệng Lục Tịnh Hinh nháy mắt cứng đờ.
Ba mẹ Lục mở to hai mắt.
Ninh Trạch Hi lệch mặt, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Sau đó, phòng khách vang lên âm thanh lạnh lùng của Lục Mạn: “Ninh Trạch Hi, hiện tại anh có tư cách gì mà đánh tôi. Đúng thế, là trước kia tôi thích anh, tôi nguyện ý hạ tiện chịu đựng anh vô tình lạnh nhạt nhưng mà hiện tại tôi với anh đã hoàn toàn cắt đứt, anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ tiếp tục nhẫn nhịn? Còn có cô ta…” Lục Mạn chỉ tay về phía Lục Tịnh Hinh nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người Ninh Trạch Hi: “Là tôi nên nói cô ta diễn quá tốt hay là tổng giám đốc Tinh Quang của anh chỉ là hư danh, chút tiểu xảo này còn nhìn không ra? Lục Mạn tôi muốn trả thù một người mà cần phải dùng thủ đoạn cấp thấp này sao? Anh quá coi thường tôi hay là đánh giá quá cao cho rằng mọi đàn bà thích anh đều tranh giành tình cảm vì anh.”
Ninh Trạch Hi, kí ức không còn nhưng mắt cũng mù theo sao? Anh chỉ nhìn thấy đầu cô ta chảy máu nhưng có nhìn thấy trái tim tôi cũng đang rỉ máu hay không?
Lục Tịnh Hinh đen mặt, cô ta không nghĩ tới Lục Mạn sẽ trực tiếp chọc thủng sự việc, Ninh Trạch Hi có tin tưởng lời cô ta (Lục Mạn) hay không?
Ánh mắt cô ta có chút hoảng loạn, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn Ninh Trạch Hi lại thấy anh ta bị đánh nhưng gương mặt vẫn trầm tĩnh như nước, loại phản ứng này Lục Tịnh Hinh quá quen thuộc, thấy Ninh Trạch Hi dao động, trong lòng cô ta trầm xuống, lập tức không màng bản thân đang chảy máu mà cố gắng đứng lên: “Trạch Hi….”
Mẹ Lục đau lòng Lục Tịnh Hinh, vừa cầm khăn cầm máu cho cô ta, thấy Lục Tịnh Hinh không mang bản thân đứng lên, trong lòng oán giận Ninh Trạch Hi: “Trạch Hi, Hinh Nhi nhà chúng ta là vị hôn thê của cậu, bị hại thành như vậy rồi còn…”
“Mẹ, mẹ đứng nói nữa, là con không tốt, vừa nãy không nên mắng chị khiến cả nhà cãi nhau.” Lục Tịnh Hinh nghẹn ngào nói.
“Sao con không nói cô ta đẩy con xuống lầu chứ?” Mẹ Lục hận rèn sắt không thành thép.
“Mẹ!”
“Được rồi, mẹ biết con nhóc thúi này không phải loại tốt đẹp gì thế mà con còn hao tâm tổn trí gạt thay nó, hiện tại mặt mũi Lục gia bị nó làm mất sạch còn có thể giấu được sao?”
Ba Lục vừa nghe, cảm thấy không thích hợp: “Bà nói cho rõ cái gì mà Lục gia mất mặt hả?” Nhắc đến mặt mũi Lục gia, ông ta không thể không để ý.
Mẹ Lục nhìn Lục Mạn, ánh mắt đầy khinh thường, vừa muốn nói thì Lục Tịnh Hinh như đoán được bà ta sẽ nói gì liền nhanh chóng ngăn bà ta lại: “Không có gì đâu ạ, mẹ tức giận nên mới nói như vậy thôi….”
Ba Lục vừa nghe liền biết có chuyện xảy ra, sắc mặt không dễ coi: “Hinh Nhi, con im miệng, bà nói.” Sau đó chỉ vào mẹ Lục.
Mẹ Lục bị sắc mặt của ba Lục làm cho hoảng sợ, lập tức mặc kệ tất cả cái gì cũng nói nhưng không ai chú ý tới Lục Tịnh Hinh nhếch môi cười lạnh.
“Còn không phải con gái tốt của ông đêm không về nhà thì thôi còn học người ta ra ngoài thuê phòng, ảnh chụp cũng bị tung ra rồi, ông xem, có ai không biết thiên kim Lục gia đời sống cá nhân thối nát, tự dưng ảnh hưởng đến thanh danh của Hinh Nhi.”
Mẹ Lục vừa nói vừa cầm tờ báo trên sofa ném cho ba Lục.
Ba Lục nhận lấy gấp gáp mở ra, vừa thấy chính là nhật báo sáng nay. Trên báo, Lục Mạn bị chụp cùng một người đàn ông vào khách sạn, ảnh chụp vừa hay người đàn ông kia cùng Lục Mạn kề vai sát cánh, không thể nhìn rõ mặt người đàn ông kia nhưng lại thấy rõ nửa mặt của Lục Mạn, mà nội dung thì càng cay độc hơn, câu nào câu nấy trào phòng Lục gia gia phong bất chính. Ba Lục vừa thấy, chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, khí huyết dâng lên thiếu chút nữa thì bộc phát.