“Vì sao em cứ thích làm cho mình chật vật như vậy?" Một giọng nói từ ngoài cửa truyền tới, mang theo sự lạnh lẽo cắt ngang phòng khách.
Mọi người nghe tiếng, tập thể sửng sốt, sôi nổi nhìn ra cửa, ngoại trừ Lục Mạn đang đứng giữa phòng khách.
Một người đàn ông đang đứng ở cửa, một thân tây trang màu đen như cũ, mang cho người ta một loại cảm giác áp bách không sao hiểu được, người đàn ông có dáng người cao lớn, chắn một phần ánh sáng từ bên ngoài vào nhà, bởi vì đứng ngược sáng cho nên mọi người không nhìn rõ biểu tình trên mặt anh ta, nhưng không làm giảm đi uy áp lạnh băng mà anh mang lại cho mọi người.
Ba mẹ Lục không nhịn được rùng mình, Lục Tịnh Hinh không thể tin được mắt mình mà nhìn người đang bước vào, mà Ninh Trạch Hi đứng đằng xa trầm mặt.
Người đàn ông này chính là Tư Nam Ngọc, vừa vào cửa anh liền thấy cô gái nhỏ cuả mình đứng lẻ loi ở trong pòng khách, giống như con soi nhỏ bị cả thế giới vứt bo vậy, tuyệt vọng lại quật cường, không chịu ngã xuống, trái tim Tư Nam Ngọc bị nhéo chặt.
Một giờ trước, trong phòng ở khách sạn Quân Lan.
“Boss, đây là báo chí sáng nay, anh... nhìn xem đi.” trợ lý Lưu đổ mồ hôi lạnh đưa tờ báo qua, không dám nhìn tới đôi mắt Boss nhà mình.
Tư Nam Ngọc đang ăn đồ ăn thừa tối hôm qua đột nhiên dừng lại nhìn trợ lý Lưu, sau đó buông đũa, đưa tay nhận báo. Trợ lý Lưu đi theo anh nhiều năm, năng lực không cần bàn, có thể khiến cậu ta tự mình nhắc tới đương nhiên không phải việc nhỏ, đây cũng là nguyên nhân Tư Nam Ngọc đang ăn cơm bị cắt ngang nhưng không đuổi anh ta đi.
Trợ lý Lưu muốn há hốc mồm, mới sáng sớm nhìn thấy nội dung báo chí, trong lòng cảm thấy gấp gáp, biết ngay sẽ có chuyện nên vội vàng tới xin chỉ thị của Boss lại thấy Boss anh minh thần võ đang ăn sáng. Được rồi, ăn sáng chẳng có gì lạ, mấu chốt là đồ ăn lại là cơm thừa canh cặn là chuyện thế nào đây? Chẳng lẽ Boss đổi khẩu vị sao? Sao anh ta lại có cảm giác Boss nhà anh ta bị đánh tráo vậy...
Bên này Lưu trợ lý còn ở sắm vai suy đoán tâm tư của hoàng đế, thì bên kia, Tư Nam Ngọc đã nhanh chóng lướt qua nội dung tờ báo, ánh lửa trong mắt không cách nào che lấp được, cả người tản ra hơi thở hủy diệt, hơi thở này trợ lý Lưu quá quen rồi, đây mới là phong cách vốn có của Boss chứ?
Không ngoài dự đoán khi cảm nhận được cơn giận từ trên người Boss, trợ lý Lưu biết tòa soạn báo này có thể biến mất được rồi. Đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, trợ Lý Lưu nói: "Đây là báo sáng nay bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm qua cho nên truyền thông rất hứng thú về Lục tiểu thư, lén hỏi thăm tin tức về cô ấy..."
“Không phải tôi đã nói không cho tản ra bất luận lời đồn đãi gì cơ mà!” bên trong giọng nói của anh không khống chế được lửa giận bức thẳng tới trợ lý Lưu, tờ báo trên tay bị vò thành một cục, bên trong ánh mắt ngăm đen dần dần biến thành xanh sẫm.
Trợ lý Lưu biết, Boss đang nổi giận, thật sự nổi giận! anh ta không dám tạm dừng, nhanh chóng giao lên tư liệu mình điều tra được cho Tư Nam Ngọc.
“Chuyện ngày hôm qua đúng là không có tuồn ra ngoài, Ninh gia dàn xếp rất tốt. Chẳng qua tuy là ngày hôm qua truyền thông tham dự cơ bản đều là tòa soạn báo nổi tiếng nhưng cũng trà trộn không ít tòa soạn báo nhỏ muốn kiếm chút tiếng tăm. Nội dung báo chí hôm nay chính là do một tòa soạn báo nhỏ tuôn ra, bọn họ muốn mượn cơ hội này kiếm chút tiếng tăm, cho rằng không tuôn ra chuyện ngày hôm qua thì sẽ không có việc gì…”