Đương nhiên Ninh Trạch Hi cũng nhận ra đây là thẻ VIP của Quân Lan, ở thành phố A này không phải ai cũng biết nhưng nó lại là khách sạn được giới thượng lưu thành phố A công nhận là số 1, bởi vì nơi này chỉ tiếp đãi quý nhân tầng lớp thượng lưu cho nên mới được mọi người chú ý, có thể cầm trong tay thẻ VIP của Quân Lan, không chỉ được hưởng phục vụ cấp độ quý tộc mà nó còn tượng trưng cho thân phận, không ít thiếu gia, tiểu thư giới thượng lưu cảm thấy vinh hạnh khi có thể ở lại nơi này dù chỉ một đêm, cũng vì thế, dù Quân Lan không quảng bá, không nổi tiếng như khách sạn Long Đình nhưng vẫn hốt bạc mỗi ngày, kinh doanh cực kì tốt, thậm chí muốn ở lại còn phải đặt trước, mức độ hoan nghênh như thế nào nhìn thôi cũng biết rồi.
Nhưng mà đến Ninh Trạch Hi cũng không làm được tấm thẻ này, không biết vì sao, chỉ biết trợ lý của mình đi ba lần đều tay không trở về, lúc đó vì vội vàng phát triển Tinh Quang cho nên không có nhiều thời gian để ý chuyện này cho nên thời gian làm thẻ mới bị trì hoãn lại.
Hiện tại tấm thẻ này từ trong tay Tư Nam Ngọc giao vào tay Lục Mạn dễ như trở bàn tay, trong lòng Ninh Trạch Hi phức tạp không nói nên lời, ánh mắt nhìn Tư Nam Ngọc cũng mang vài phần nghiên cứu. Thoải mái không chút đắn đo tặng thẻ VIP Quân Lan ra ngoài chẳng lẽ Quân Lan là sản nghiệp của RB sao?
Cái này cũng không kỳ quái, sản nghiệp RB nhiều vô kể, gần như ngành kinh doanh nào cũng có, sau lưng Quân Lan là RB, điều này mình cũng sớm nghĩ đến, nói như vậy, 5 lần 7 lượt không làm được thẻ VIP Quân Lan là vì Tư Nam Ngọc cố ý sao? Nhưng giữa mình và anh ta không có ân oán gì mà.
Ninh Trạch Hi đang đau đầu suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Lục Mạn…
Ba Lục cũng biết tấm thẻ kia, chỉ là lấy thân phận của Lục gia còn chưa có tư cách sử dụng thẻ này. Lúc này nhìn tấm thẻ trong tay Lục Mạn, hai mắt ba Lục tỏa sáng, có thể tặng thẻ VIP Quân Lan, xem ra Lục Mạn lọt vào mắt Tư Nam Ngọc rồi, nếu Lục gia có Tư Nam Ngọc làm chỗ dựa thì còn lo cái gì?
“Haha, Tư thiếu gia, chúng tôi đùa Mạn Mạn thôi, Mạn Mạn tính tình quật cường, cậu đừng để ý.” Ba Lục vừa lấy lòng nói, loại người nào mà Tư Nam Ngọc chưa thấy qua, liếc mắt một cái liền nhận ra suy nghĩ trong lòng ba Lục, Hừ, lúc này mới gọi Mạn Mạn, xem mọi người đều ngốc sao? Còn có, Mạn Mạn là để ông ta gọi sao?
“Ngày hôm qua tôi đã nói, cô ấy là người của tôi, do tôi quản, các người có thể tùy tiện dạy dỗ sao?” Tư Nam Ngọc khinh thường, anh thật sự không biết nơi này có gì đáng giá cho cô gái nhỏ này lưu luyến chứ.
“Vâng, vâng, vâng…” ba Lục liên tục đáp: “Dù sao cũng là con gái tôi mà.”
“Cái gì mà nói Lục Mạn là người của anh, Lục Mạn là con gái Lục gia, cô ta làm sai, Lục gia có quyền dạy dỗ.” Ninh Trạch Hi nói, nháy mắt nhiệt độ trong phòng khách hạ xuống, nhất thời mọi người lại khẩn trương lên.
Tư Nam Ngọc nhìn qua, cười nói: “Không phải người của tôi chẳng lẽ của anh? Hình như anh còn đứng bên cạnh trơ mắt nhìn đấy.” Tư Nam Ngọc liếc mắt nhìn Lục Tinh Hinh.
Lục Tinh Hinh hận nghiến răng, quả nhiên Ninh Trạch Hi vẫn để ý đến Lục Mạn.
Biểu tình Ninh Trạch Hi có hơi xấu hổ nhưng quyết không nhượng bộ, trong lòng có âm thanh nhắc nhở anh ta nhất định phải ngăn cản.
“Lục Mạn đương nhiên không phải người của tôi nhưng mà...”