Tư Nam Ngọc nhếch môi, ngồi trở lại chỗ của mình rất rõ ràng, Lục Mạn phản ứng lại lấy lòng anh.
“Tôi không đồng ý tới nhà anh đâu.” Lục Mạn mất tự nhiên nói, giọng điệu còn xen lẫn chút tức giận nhưng ít hơn lúc này rất nhiều.
Tư Nam Ngọc nhìn cô gái nhỏ lúc này còn chưa chịu nhìn mình, lồng ngực phiền muộn đã biến mất không thấy bóng dáng: “Vậy à, tôi cho là em hưng phấn không nói ra lời ấy chứ.”
“Anh…” Lục Mạn vừa nghe anh nói vậy liền quay đầu lại, cô cảm thấy trên đời này sẽ không có ai vô lại bằng anh, không chờ cô nói gì, âm thanh của Tư Nam Ngọc lại truyền tới.
“Yên tâm, nhà rất lớn, phòng cũng có riêng cho em, vừa lúc tôi thiếu một người nấu cơm.”
Tâm tình Tư Nam Ngọc rất tốt, trong lòng Lục Mạn xem như hiểu rõ. Người đàn ông này quá độc đoán, căn bản không suy xét cảm nhận của người khác, chẳng cần hỏi người ta có nguyện ý hay không liền kéo người ta lên xe, hơn nữa chuyện này không chỉ có một lần, nghĩ đến không bao lâu sau sẽ vào ở nhà anh, Lục Mạn nhìn gương mặt soái ca người thần đều phẫn kia, hai mắt anh đang tập trung nhìn về phía trước nhưng trong mắt không che giấu được ánh sáng lưu chuyển còn tràn ngập sự sung sướng, khóe môi nhếch lên không hề che giấu tâm trạng vui sướng trong lòng mình.
Trong lòng Lục Mạn vô cùng phức tạp, chính người đàn ông này hai lần liên tiếp cứu vớt cô từ trong cảnh nước sôi lửa bỏng, khi cả thế giới đang phỉ nhổ cô, là anh cứu vướt cô, dù anh có vô lại, có độc đoán, có lãnh khốc nhưng không thể phủ nhận anh mang lại cho cô vô vàn cảm giác an toàn, ở bên cạnh anh, giống như toàn bộ tổn thương bên ngoài sẽ không chạm tới được, nếu trên đời này còn có một chỗ có thể che mưa chắn gió, Lục Mạn tin tưởng nhất định đó là lồng ngực anh. Đây là nguyên nhân chính vì sao cô không thật sự phản kháng anh, dù anh chẳng thèm nói lý mà bắt cô lên xe, cô cũng theo bản năng tin tưởng anh sẽ không tổn thương mình. Lục Mạn nhớ tới cảnh tượng lúc nãy ở Lục gia, chính người đàn ông bá đạo này đau lòng cô, bảo vệ cô…
“Hiện tại mới cảm thấy tôi đẹp trai, bị tôi mê hoặc đui mù rồi sao?” Một câu nói nháy mắt kéo Lục Mạn về hiện thực, chút cảm động mới nảy lên lúc này bị đánh tan tác.Sao cô có thể quên người đàn ông này là tên cuồng vọng như thế cơ chứ.
Lục Mạn nhanh chóng thu thồi tầm mắt, quay đầu ra cửa sổ nhìn phong cảnh không ngừng lướt qua, mở miệng nói: “Hôm nay… sao anh đột nhiên tới Lục gia?” Lục Mạn muốn hỏi, tại sao anh lại đúng lúc tới Lục gia mang cô đi vậy chứ.
Dù trong lòng Lục Mạn đang lặp đi lặp lại nói cho chính mình Tư Nam Ngọc không thể vì tin tức sáng nay mà bỏ công việc chạy tới Lục gia được, nhưng chuyện xảy ra ở Lục gia lại như thước phim điện ảnh hiện lên trong đầu cô, trong lòng cô thế mà lại dâng lên chút hy vọng…
“À, không phải em nói chỉ cần muốn ăn cơm em nấu, tôi có thể tìm đến em sao?” một câu nói như thùng nước lạnh dập tắt toàn bộ hy vọng trong lòng Lục Mạn.
“Sáng nay tôi còn chưa ăn cơm, muốn ăn cơm em làm nên tới tìm em thôi…”
Nếu trợ lý Lưu ở chỗ này nhất định sẽ lớn tiếng rít gào: Kẻ lừa đảo, xem mắt tôi mù sao? Đồ ăn nguội lạnh trên bàn sáng nay còn để ở đó đấy.
Nhưng mà giờ phút này chỉ có Lục Mạnlòng như tro tàn thầm nghĩ: Tư thiếu, nhà anh sẽ thiếu một người nấu cơm sao?