Lục Thanh Chiêu nhíu chặt lông mày,
đặc biệt là khi bị ánh mắt nóng bóng của
Tần Mạn Ny nhìn vào, sắc mặt cũng nhịn
không được mà trở lên lạnh lẽo, giống Lục
Triều Dương đến vài phần.
Anh ta cũng không mở miệng, chỉ
mang vẻ mặt nghiền ngẫm cùng Đường
Ngọc Sở liếc nhau một cái.
Hai người phía đối diện không nói gì,
nhưng Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny
lại lúng túng.
Đặt câu hỏi cho người ta, nhưng lại
không được trả lời, không có gì khó chịu
hơn so với việc này.
Sắc mặt Ninh Huyên Huyên và Tần
Mạn Ny cũng có chút thay đổi, nhưng Tần
Mạn Ny cũng bình tĩnh rất nhanh chóng,
cô ta nở một nụ cười tự cho là quyến rũ,
hướng Lục Thanh Chiêu nói: “Thưa ngài,
xin chào, tôi là Tân Mạn Ny, có lẽ anh đã
từng nghe nói đến tôi? Không biết có vinh
dự đó không ạ”
Tần Mạn Ny quả thật cũng có chút thủ
đoạn, giơ tay nhấc chân, đều thể hiện
được khí chất quyến rũ, khiến không ít ánh
mắt của những người đàn ông bên cạnh
đều nhìn thẳng vào.
Nhưng Lục Thanh Chiêu lại không
thèm để ý, lạnh lùng nói: “Không có hứng
thú.’
Vẻ mặt Tần Mạn Ny cứng đờ, giống
như cảm thấy có chút kinh ngạc với cách
đối xử này.
Cô ta vội vàng lấy lại tinh thần, vẫn
chưa chịu từ bỏ ý định: “Ách, thưa ngài, tôi
cũng không có ý gì khác, chỉ là…”
“Không có hứng thú, nghe không hiểu
tiếng người sao?”
Lục Thanh Chiêu không nhịn được
ngắt lời cô ta, đôi mắt đào hoa xinh đẹp
kia cuối cùng cũng chuyển đến trên mặt
Tân Mạn Ny: “Phấn son dung tục, cũng
phải suy nghĩ lại, mắt nhìn người của bản
thiếu gia rất cao, không hề hứng thú với
loại phụ nữ có gương mặt thẩm mỹ!”
Ninh Huyên Huyên: “…”
Đường Ngọc Sở: “…”
Tuy rằng Đường Ngọc Sở đã sớm
được chứng kiến lời nói ác miệng của Lục
Thanh Chiêu, nhưng vẫn bị những lời nói
kia làm cho kinh ngạc đến mức trợn mắt
hốc mồm.
Tần Mạn Ny cũng bị những lời nói ác
động này làm cho sững sờ.
Cô ta không thể tin nổi trừng to mắt,
dường như không thể tin vào tai mình.
Người phụ nữ có gương mặt thẩm mỹ?
Người đàn ông này lại còn nói cô ta là
người phụ nữ có gương mặt thẩm mỹ?
Bây giờ toàn bộ giới giải trí, người dám
can đảm nói cô ta chỉnh sửa khuôn mặt
đã không có nhiều, có dù có cũng chỉ có
lác đác mấy người.
Tân Mạn Ny làm thế nào cũng không
ngờ, người đàn ông nhìn như đẹp trai cao
quý, cũng là người đầu tiên cô ta chủ
động muốn tranh thủ, vậy mà lại nói cô ta
không đáng một đồng như vậy!
Sắc mặt Tân Mạn Ny lúc trắng lúc
xanh tại chỗ, đổi tới đổi lui, vô cùng đặc
sắc.
“Thưa ngài, lời này của anh có phải
quá đáng rồi không?”
Lúc này Ninh Huyên Huyên đã bình
phục, sắc mặt có chút khó coi.
“Quá đáng?”
Lục Thanh Chiêu nhếch môi, trên mặt
mang theo nụ cười có một quý ông vô hại:
“Tôi cho rằng mình đã rất lịch sự rồi! Dù
sao mặt thẩm mỹ cũng tốt hơn so với
chiếc xe buýt mà ai cũng có thể lên được,
vế trước rõ ràng là dễ nghe hơn một chút.
Hơn nữa, mấy người mù mắt sao? Không
thấy bên cạnh tôi đã có một người phụ nữ
rất ưu tú rồi sao? Chỉ là hai người các cô,
có thể sơ sánh với Ngọc Sở sao?”
Lời nói này của Lục Thanh Chiêu cũng
không phải là giả.
Tối nay mặc dù Đường Ngọc Sở mặc
bộ lễ phục tương đối bảo thủ, nhưng
– không biết vì sao, đứng trước Ninh Huyên
Huyên và Tần Mạn Ny, cũng rất dễ dàng
vượt qua bọn họ.
Không phải nói lễ phục của Ninh
Huyên Huyên và Tân Mạn Ny không đủ
xinh đẹp.
Ngược lại, lễ phục của hai ngươi này
đầu là Chanel màu thanh nhã, kiểu dáng
cao cấp nhưng vẫn bị hạ thấp, đây là do
sự khác biệt về khí chất.
Trên người Đường Ngọc Sở tỏa ra một
loại tao nhã mà bọn họ không thể có
được.
Trong lúc nhất thời, Ninh Huyên Huyên
và Tần Mạn Ny không biết lấy gì để đáp
lại.
Đường Ngọc Sở cũng không còn gì để
nói, trong lòng tự nhủ, cậu ba Lục, không
nên vạch trần anh không biết sao? Cho dù
những lời anh nói là sự thật, anh vẫn nên
uyển chuyển một chút nha! Anh ăn nói
ngay thẳng như vậy, hai người phụ nữ tính
tình cao ngạo này phải sống thế nào đây?
Đang lúc Đường Ngọc Sở không biết
nên phản ứng thế nào, sắc mặt Ninh
Huyên Huyên và Tần Mạn Ny đột nhiên trở
nên âm trầm vô cùng.
Lời nói của Lục Thanh Chiêu không
còn là độc ác nữa, mà là đâm trúng cột
sống của bọn họ.
Những năm này lặn lộn trong ngành
giải trí, ai mà không có chút chuyện không
thể nói, bị người khác nói ngay trước mặt
như vậy, trong lòng chắc chắn khó chịu.
Tần Mạn Ny tức giận đến mức toàn
thân run rẩy: “Đường Ngọc Sở ưu tú? Ha
ha, người phụ nữ này không phải chỉ là đôi
giày rách của Bùi Hằng Phúc sao, không
biết đã bị chọc nát bao nhiêu lần, cũng chỉ
có anh coi cô ta là bảo vật!”
“Tần Mạn Ny, lau miệng sạch sẽ cho
tôi một chút!”
Sắc mặt Đường Ngọc Sở trầm xuống,
ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể toát ra
một lớp sương lạnh.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cô và Bùi
Hằng Phúc ở bên nhau nhiều năm như
vậy, đừng nói với tôi là cô vẫn còn trong
sạch.”
Tần Mạn Ny khịt mũi hừ lạnh khinh
thường, rõ ràng là đem toàn bộ sự tức
giận mà Lục Thanh Chiêu mang tới, ném
lên người Đường Ngọc Sở.
Ninh Huyên Huyên nghe vậy, lập tức đi
theo giội bồn nước bẩn lên người Đường
Ngọc Sở: “Thưa ngài, thời gian tôi biết
Đường Ngọc Sở lâu hơn so với anh, cô ta
là loại người thế nào, tôi cũng biết nhiều
hơn so với anh, tôi thật sự mong anh
không bị lừa dối!”
“Bình tĩnh! Cô ấy thế nào, cũng không
đến lượt các cô đánh giá. Lúc này, không
bằng nghĩ lại xem làm thế nào để nâng
cao phẩm chất của bản thân, xem có
người đàn ông nào muốn không!”
Khinh thường lườm hai người một cái,
Lục Thanh Chiêu lười nói nhảm với bọn
họ, trực tiếp kéo Đường Ngọc Sở rời đi.
Phía sau, nhìn bóng lưng hai người đã
đi xa, Tân Mạn Ny và Ninh Huyên Huyên
tức giận đến mức nghiến răng.
“Đáng chết, tiện nhân Đường Ngọc Sở
kia thật đúng là đi đến đâu thì có đàn ông
theo tới đó, cô ta rốt cuộc có cái gì tốt?”
“Chị dâu, những lời vừa rồi của hai
người phụ nữ kia, cô đừng để trong lòng!”
Hai người vừa tời đi, Lục Thanh Chiêu
lập tức an ủi Đường Ngọc Sở.
“Có anh ra mặt cho tôi, tôi có gì phải
tức giận sao?” Đường Ngọc Sở buồn cười
liếc anh ta một cái: “Tôi lại phát hiện ra
một điều, cái miệng này của anh, có đôi
khi hoặc là ngọt đến chết người, hoặc
chính là độc nghẹn chết người!”
Lục Thanh Chiêu nhún vai: “Cái miệng
này của tôi mỗi người mỗi khác, nếu đối
với mình cô, dĩ nhiên là phải ngọt một
chút. Nhưng nếu như đối phó với hai
người phụ nữ kia, tuyệt đối nhất định phải
hung ác một chút. Sử dụng một câu mà
lão đại thường nói chính là: Cách thức đối
xử với kẻ địch tốt nhất chính là khiến bọn
họ hoàn toàn không có chỗ nào để phản
kháng.”
Đường Ngọc Sở có chút tán đồng gật
đầu: “Lời này cũng không sai, anh của anh
quả nhiên là người sáng suốt!”
Hai người đang trò chuyện thì bỗng
nhiên ở lối vào náo loạn tưng bừng,
Đường Ngọc Sở vội vàng nhìn sang, thấy
người đàn ông mình vẫn luôn chờ đợi rốt
cuộc đã đến.
Đêm nay anh mặc một bộ lễ phục có
đường vân màu xanh đậm; đường vân rất
đơn giản, chế tác tinh xảo, cà vạt đẹp,
khuy măng sét chói mắt, phối trên người
anh mang theo cảm giác sáng rực. Mái
tóc đen được vuốt cao, lộ ra cái trán trơn
bóng, hàng lông mi tỏa ra sự lạnh lẽo
nhàn nhạt, trên người mang theo khí chất
cấm dục khiến cho người ta bị hấp dân
say mê vô cùng.
Người đàn ông đi đến, giống như một
quả bom thả xuống nước, ngay lập tức
khiến toàn hội trước sôi sục.
“Trời! Đó chính là tổng giám đốc Lục
của Hoàng Đình sao?”
“Hình như là anh ta! Nhanh nhanh
nhanh, không ngờ hôm nay ở đây lại có
thể nhìn thấy anh ta, chờ một lát nữa nhất
định phải đến hỏi thăm”
quả nhất là vô cùng đẹp trai! Khí
thế kia, khí chất kia, hoàn toàn khiến cho
người ta thần phục! Nếu tôi có thể nói
chuyện với anh ta, tôi chết cũng nhắm
mắt…
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!