Hành động của Thân Ngải Hân rơi vào mắt Đường
Ngọc Sở, cô không nhịn được cười khẽ, sau đó cô
giới thiệu ngắn gọn.
Cô chỉ vào Ứng Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ: “Hai
người này là bạn thân của chị, Ứng Tiêu Tiêu và
Tống An Kỳ”
Sau đó cô lại chỉ vào Thân Ngải Hân, nói với
Tiêu Tiêu và An Kỳ nói: “Đây là Thân Ngải Hân,
hai cậu đã biết rồi.”
Ứng Tiêu Tiêu nhướng mày cười nhạt: “Em biết,
trên bảng tìm kiếm của Facebook có tên của cô
Thân Ngải Hân.”
Mặc dù Thân Ngải Hân trẻ tuổi nhưng cũng
không phải là đồ ngốc, cô ta nghe được Tiêu Tiêu
châm chọc mình thì lập tức sắc có chút xấu hổ,
cười gượng: “Xin lỗi cho gây thêm rắc rối cho chị
Ngọc Sở.”
“Không có đâu.” Đường Ngọc Sở ném cho Ứng
Tiêu Tiêu một ánh mắt hình viên đạn, sau đó cười
dịu dàng tiếp tục nói: “Lần này cảm ơn em, nếu
không có em thì cho dù thông báo làm sáng tỏ
Thân Ngải Hân cười xấu hồ: “Chị Ngọc Sở,
không cần nói lời cảm ơn em, đây là điều em nên
làm”
Đường Ngọc Sở cười cười, cô nhìn về phía Ứng
Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ thì thấy vẻ mặt của bọn
họ không vui, tức giận liếc mắt bọn họ một cái:
“Hai người đừng nói lung tung, dù sao Thân Ngải
Hân thật sự đã giúp cho tớ.”
Ứng Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ nhìn nhau một
cái, mím môi, xem như ngầm chấp nhận.
Đường Ngọc Sở cười hài lòng, sau đó quay đầu
nhìn Thân Ngải Hân mở miệng hỏi: “Khi nào em
quay lại đoàn phim?”
“Sáng sớm mai” Thân Ngải Hân cười đáp.
Đường Ngọc Sở gật đầu: “Chắc quay phim rất
thuận lợi đúng không?”
“Cũng coi như thuận lợi, nhưng quá đoạn thời
gian liền phải đóng máy.” Thân Ngải Hân uống
ngụm trà, do dự một chút rồi hỏi: “Chị, em nghe
nói Đường Thị cũng muốn đầu tư phim truyền
hình đúng không?”
“Ừ, có ý định như vậy.”
“Vậy đã chọn diễn viên chưa?” Thân Ngải Hân
lại hỏi.
Lúc này Ứng Tiêu Tiêu lên tiếng: “Như thế nào?
Cô muốn tự đề cử sao?”
Ứng Tiêu Tiêu hỏi quá trực tiếp nên Thân Ngải
Hân xấu hổ, nhất thời không biết nên thừa nhận
hay là phủ nhận.
Tống An Kỳ nhìn vẻ mặt Thân Ngải Hân không
biết làm sao thì khóe môi nở nụ cười châm chọc:
“Nếu cô Thân đã hỏi như vậy thì chắc chắn đã có
suy nghĩ đó.”
Hai người này!
Đường Ngọc Sở đỡ trán, bọn họ đã quên lời cô
vừa nói sao? Thua bọn họ luôn!
Thân Ngải Hân đối diện với hai người không
thân thiện này thì có chút đứng ngồi không yên,
hai tay cô ta nắm chặt ly trà, trên mặt tràn đầy
xấu hổ.
Đường Ngọc Sở thấy thế thì vội vàng nói: “Hiện
tại kịch bản vẫn chưa xác định, cho nên chưa bắt
đầu chọn diễn viên, nhưng nếu có nhân vật thích
hợp với em thì chị nhất định sẽ liên lạc với em”
Lời này càng làm cho Thân Ngải Hân xấu hổ,
tuy rằng cô ta chủ động hỏi Đường Thị muốn đầu
tư phim truyền hình là vì muốn lấy một vai diễn,
nhưng suy nghĩ của mình hoàn toàn phơi bày
trước mặt bọn họ thì ngoại trừ xấu hổ cũng là xấu
hổ.
Có lẽ Đường Ngọc Sở nhìn ra suy nghĩ của cô
ta nên đưa tay vỗ vai cười an ủi nói: “Không cần
cảm thấy xấu hổ. Em là diễn viên, không nên từ
bỏ bất cứ cơ hội nào, cho nên em làm rất đúng.”
Thân Ngải Hân cảm kích nhìn cô: “Cảm ơn chị.”
Đường Ngọc Sở hoàn toàn coi cô ta là em gái
mình, thân mật sð đầu cô ta: “Ăn cơm trước đi,
sau đó nói chuyện tiếp.”
“Ừm” Thân Ngải Hân ngọt ngào cười.
Ứng Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ thấy bọn họ thân
thiết với nhau thì liếc mắt nhau một cái, nhìn ra
được sự bất đắc dĩ từ trong mắt của đối phương.
Ngọc Sở thật sự coi Thân Ngải Hân là em gái
sao?
Thân Ngải Hân hoàn toàn trở thành em gái nhỏ
nhà bên, trong lúc ăn cơm ríu rít không ngừng nói
những chuyện thú vị trong quá trình đóng phim,
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì liên tục bật cười ra
tiếng.
Ngay cả Ứng Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ cũng
không nhịn được cười, không còn dùng ánh mắt
tràn ngập địch ý nhìn Thân Ngải Hân.
Đến khi người đại diện của Thân Ngải Hân chạy
đến đưa cô ta về, Ứng Tiêu Tiêu không nhịn được
nói: “Thật ra Thân Ngải Hân là đứa trẻ, sao lại có
thể nghĩ ra chuyện cọ nhiệt độ chứ? Có lẽ cũng
chỉ muốn giúp Ngọc Sở và Ngôn Húc”
Tống An Kỳ mím môi không đồng ý nói: “Tiêu
Tiêu, không thể dễ dàng nhìn thấu một con người
đâu, cho nên tớ vẫn giữ nguyên thái độ.”
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì nhẹ nhàng gõ đầu
Tống An Kỳ, tức giận nói: “Sao cậu lại không có
tính giác ngộ như Tiêu Tiêu chứ? Thân Ngải Hân
mới có mấy tuổi chứ, sao có thể suy nghĩ lòng
vòng được chứ?”
Tống An Kỳ ôm đầu, mím môi, không lên tiếng.
Nhưng Ứng Tiêu Tiêu rơi vào suy nghĩ, một lúc
sau đột nhiên nói: “Trong quá trình Thân Ngải
Hân đang nói chuyện thì mỗi câu nói luôn không
rời anh Ngôn, có phải cô ta thích Ngôn Húc đúng
không?”
Ứng Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn hai người kia, dò
hỏi ý kiến của bọn họ.
Cô vừa hỏi thì Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ
mới đột nhiên nhận thấy chỗ này không bình
thường.
Hình như Thân Ngải Hân thật sự không rời khỏi
hai chữ “anh Ngôn”.
“Có thể.” Giọng Tống An Kỳ không chắc chắn.
Ứng Tiêu Tiêu híp mắt: “Nếu cô ta thích Ngôn
Húc, vậy thì có thể giải thích rõ ràng hành động
của cô ta rồi.”
Đưỡng Ngọc Sở buồn cười nhìn cô: “Tiêu Tiêu,
cậu đừng suy diễn…”
Cô còn chưa nói xong thì Tống An Kỳ cắt
ngang: “Mẹ nó, Tiêu Tiêu, cậu vừa nói vậy thì
giống như thật sự có chuyện như thế.”
“Đúng không, tớ cảm thấy chắc chắn không
sai.” Vẻ mặt Ứng Tiêu Tiêu kiêu ngạo.
Đưỡng Ngọc Sở tức giận trợn mắt, sau đó đứng
lên: “Hai người tiếp tục suy diễn đi, tớ đi thanh
toán trước.”
Cô nói xong thì rời khỏi phòng bao để lại Ứng
Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ mắt to trừng mắt nhỏ,
sau đó bọn họ cũng không còn có tâm trạng
nhiều chuyện.
Cũng đi theo Đường Ngọc Sở ra khỏi phòng
bao.
Dưới sự tuyên bố của hai bên thì có vẻ chuyện
tình cảm của Ngôn Húc trở thành chuyện buồn
cười và không đáng tin.
Cho nên chuyện tình cảm này dần phai nhạt
giữa sự ồn ào của cư dân mạng.
Đường Ngọc Sở may mắn được bộ phận quan
hệ xã hội của công ty nhanh chóng đưa ra thông
báo, nếu không thì có lẽ sẽ có một đám phóng
viên đứng chờ ở cửa phỏng vấn cô.
Người ta nói tin tức giới giải trí thay đổi rất
nhanh, quả nhiên sau tin tức chuyện tình cảm của
Ngôn Húc thì giới giải trí lại truyền ra một vụ bê
bối.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!