Nhìn thấy hành động đáng yêu như này thì anh làm sao mà chịu nổi cơ chứ? Thiên Vũ chỉ than thân trách phận rằng làm sao mà trong cái tình huống này anh lại bị thương nặng như vậy. Nếu không thì bây giờ sớm đã được ăn sạch cô rồi nha.
- Vết thương của anh đỡ chưa? Em gọi bác sĩ tới kiểm tra nhé.
Cô lo lắng nhìn vết thương trên bụng đang băng trắng của anh. Quả thực trong lòng cô không lúc nào là hết lo lắng cho anh. Cô cũng không ngờ rằng trong một thời gian ngắn như vậy mà bản thân lại phải trải qua những chuyện như này. Từ khi bước chân vào Dương gia, cái khoảnh khắc cô được dìu lên xe hoa cô đã biết quãng đời về sau không trải dài hoa hồng như bản thân mong muốn. Nhưng gặp được anh và cưới anh là cả một hạnh phúc mà cô luôn tìm kiếm.
- Không sao đâu mà. Vợ chỉ cần ngồi cạnh anh là sẽ nhanh khỏi.
Anh ôm chặt cô như không muốn buông. Bàn tay to lớn nắm trọn lấy cái eo nhỏ của cô. Nhã Kỳ mỉm cười hạnh phúc, đưa tay lên chạm vào tay anh. Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Sau này cô có anh ở bên cạnh thì dù là chuyện gì đi nữa cũng nhất định sẽ trải qua. Còn có sau này, nếu như cô sinh con… Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô lại trùng xuống. Trong túi xách vẫn còn giấy khám.
Cô ngồi bên cạnh anh, gọt táo rồi đưa cho anh. Thiên Vũ mấy ngày nay nằm viện chữa trị vết thương mà công việc ở Mạc Thiên đã chất lên thành núi. Cô chỉ im lặng nhìn anh đang đánh máy, gương mặt của anh lúc làm việc cũng vô cùng điển trai. Cô như nhìn thôi miên vào nhan sắc ấy. Anh bỗng nhiên quay sang, mỉm cười gõ nhẹ vào trán cô.
- Sao hả? Nhan sắc này của chồng em đúng là vẻ đẹp trời phú nha. Có mê không hả bà xã?
Thiên Vũ ghé sát vào mặt cô, hơi thở ấm nóng của anh làm cô nhẹ đỏ mặt. Gì mà mê chứ? Nhan sắc này của anh cũng không phải tầm thường nhưng nếu nói để cô mê thì cũng chưa đạt đến mức đó. Dù sao thì anh cũng là chồng cô rồi, sau này còn ngắm dài dài nên cô vẫn có thể độc chiếm cái nhan sắc trời đánh này của anh. Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như anh không ngốc thì trong suốt bao nhiêu năm qua đã có biết bao nhiêu ả muốn trèo lên giường của anh rồi.
- Ai mà thèm ngắm anh chứ?
Cô đẩy anh ra, tiếp tục cúi xuống gọt táo. Anh đúng là không trêu chọc cô thì không yên đây mà. Cái tính này chẳng biết là từ đâu mà có nữa. Cô lại chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân. Hôm trước cô có nôn, trong người lại cảm thấy mệt mỏi. Lúc đó cô đã nghi ngờ sức khỏe của mình. Đến khi đi khám thì kết quả lại không giống như cô mong đợi. Đó không phải là mang thai mà là do tác dụng phụ của thuốc mang lại.
Ngày trước khi còn ở nhà cô đã phải ngày đêm làm việc, bị hai mẹ con Như Tâm đối xử như người làm mà mặc sức sai bảo, đè đầu cưỡi cổ. Khi cô sinh ra vốn đã là sinh non thiếu tháng nên cơ thể vô cùng ốm yếu. Cả hai thứ đó kết hợp lại cộng thêm cả cô phải mưu sinh làm hết công việc này đến công việc kia nên thường phải sử dụng nhiều loại thuốc khác nhau. Hầu như ngày nào cô cũng uống thuốc và uống với số lượng khá nhiều. Những vết bầm tím, những lần đau cơ, đau lưng ê buốt rồi đến cả những đêm sốt rét nằm dưới gác bếp. Tất cả đều là do cô dùng thuốc. Nhất thời đến bây giờ lại bị tác dụng phụ của nó phản lại.
- Em đi xuống dưới kia dạo một chút. Anh làm việc đi khi nào xong thì xuống tìm em.
Cô đặt đĩa táo xuống bàn rồi đứng dậy. Anh theo đó cũng đặt máy tính xách tay sang một bên rồi ôm lấy eo nhỏ của cô mà nũng nịu.
- Vợ bỏ anh mà đi sao? Anh đang là người bệnh, anh cần được chăm sóc mà…
Ánh mắt anh như long lanh muốn khóc. Cô cũng chỉ đành chịu cứng với cái vẻ mặt này của anh. Ngay từ lần đầu khi gặp anh đã trưng ra cái vẻ mặt này và đến tận bây giờ thì vẫn thế. Cô thích anh như vậy, anh chỉ nũng nịu với một mình cô như thể cô là trường hợp đặc biệt. Vậy nên những lần anh làm nũng cô như này cô liền mềm lòng mà đáp ứng anh. Nhưng bây giờ cô nhất định phải xuống dưới kia để kiểm tra lại sức khỏe của mình. Cô sợ rằng bên anh chưa được bao lâu lại bị bệnh tật quật ngã phải rời xa cái hạnh phúc là anh.
- Em chỉ đi dạo một lát thôi mà. Thiên Vũ, anh đang bận nên tập trung làm xong sớm đi. Sau khi anh làm xong hết chỗ công việc này em sẽ dẫn anh đi ngắm hoàng hôn được không?
Anh ngừng lại, suy nghĩ một chút với đề xuất cô đưa ra. Thực sự thì bây giờ anh cũng cần không gian yên tĩnh để xử lí việc công ty cùng lúc còn phải đối phó với Lăng Minh Hạ. Cô ở trong phòng bệnh lâu cũng sẽ ngột ngạt. Vả lại để cô xuống dưới kia đi dạo thì cũng tốt cho cô hơn. Nhưng ngộ nhỡ tay chân của Lăng gia vẫn còn ở đây thì chẳng phải cô sẽ gặp nguy hiểm sao?
- Được, vợ xuống kia đi dạo cũng được. Sau khi xong việc anh sẽ đi tìm vợ. Nhưng có một điều kiện…
- Điều kiện? Điều kiện gì vậy?