Cô hét lên, giọng nói vang xa đến nỗi mà tất cả các phòng xung quanh đều có thể nghe được. Trước cái tình huống khó xử như này ả chẳng biết phải làm sao cho đúng. Cái chuyện đáng xấu hổ của ả đang được phơi ra trước mặt biết bao nhiêu người. Cả thân hình trần như nhộng đang cưỡi trên một thằng con trai mà rên rỉ. Ả từ bất ngờ chuyển thành giận dữ. Như Tâm lập tức rời khỏi người của tên con trai kia mà chạy đến lấy đồ. Nhưng chưa đi được bao xa thì ả đã mềm nhũn chân mà khụy xuống.
- Như Tâm…
Giọng cô nhẹ vang lên, trong ánh mắt có chút xót xa cùng nuối tiếc. Nếu như khi nãy cô giữ Như Tâm lại thì đã chẳng xảy ra chuyện này. Nếu như khi nãy cô mạnh mẽ hơn để níu giữ tay đứa em gái của cô lại thì chuyện đã không xảy ra như này. Cha ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Hỏi vì sao Như Tâm đối xử với cô tệ bạc như vậy mà cô vẫn một mực bảo vệ ả sao? Là vì đó là em gái cô hơn nữa nó còn bị bệnh tim bẩm sinh. Cô không muốn nó sai lầm, không muốn nó bị đối xử bất công. Cũng chỉ vì cái lí do như vậy mà suốt bao năm qua cô luôn chịu đựng ả cho dù ả có làm gì cô đi chăng nữa.
Như Tâm nắm chặt tay, cả người run run, khóe mắt có chút cay mà trào ra nước mắt. Cô nhìn ả đang ngồi dưới sàn nhà lạnh toát, cả thân thể không có một mảnh vải che thân mà đau lòng. Nhã Kỳ cởi áo khoác ngoài ra rồi đắp lên cho Như Tâm.
- Không cần, tôi không cần chị phải thương hại tôi.
Ả hất tay cô ra, nước mắt rơi lã chã trên nền đất lạnh. Ánh mắt cô trùng xuống, trong tình xuống này cũng chẳng biết phải làm sao. Anh nhíu mày, quay đi hướng khác không muốn đôi mắt của mình bị ô uế như vậy. Lũ con trai khi nãy dẫn cô đến đây cũng hiểu ý mà đi ra ngoài. Không gian trùng xuống, trong căn phòng chỉ còn có ba người: cô, Như Tâm và tên người yêu của ả. Cô đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt có chút u buồn nhìn hoàn cảnh của ả hiện giờ.
- Chị xin lỗi…
- Mày im đi, thứ đạo đức giả, cút ra ngoài, đi đi, đừng ở đây làm trướng mắt tao.
Ả điên cuồng như một người tâm thần, đôi mắt cứ đảo quanh rồi thu mình lại. Nhưng rồi Như Tâm như chợt nhớ ra gì đó, ả quay người lồm cồm bò đến chỗ tên người yêu đại gia của mình tìm sự trợ giúp. Hắn ta nãy giờ vẫn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Như Tâm bò lại bên cạnh, hắn trực tiếp kéo tay ả vào lòng mà xoa nắn đôi gò bồng đào của ả.
- Cô là ai mà dám làm bé cưng của bổn thiếu gia hoảng sợ như vậy hả? Cô có biết đây là phòng vip không? Loại quê mùa như cô mà cũng xứng vào đây sao?
Hắn ta quát lớn, không kiêng nể ai mà chỉ thẳng tay vào mặt cô nói. Như Tâm theo đó cũng được đà mà ưỡn ẹo tỏ ra đáng thương. Hai hàng nước mắt cứ chảy dài, ả cố gắng tỏ ra yếu đuối mà gục đầu vào vai tên kia.
- Anh… bé sợ.
Hắn nghe thấy lời mật ngọt như vậy qua tai liền hưng phấn. Phía dưới không nhịn được mà cả người cũng nóng lên. Cái phí khách lại trỗi dậy trong người của một tên giang hồ mõm, hắn phừng phừng khí thế mà quấn quanh người một lớp khăn đứng dậy đi đến trước mặt cô.
- Này con nhỏ quê mùa kia còn không mau cút khỏi đây. Mày đang làm bé yêu của tao sợ đấy.
Nói rồi hắn đưa chân đạp thẳng vào ngực cô mà đi lại gần vòng tay qua ôm lấy eo của Như Tâm. Ả thấy vậy thì có chút hài lòng nhưng vẫn không là gì so với nỗi nhục của ả khi nãy.
Cô nhíu mày, khó khăn mà ngồi dậy. Ngay lúc này cô không muốn đụng tới hắn cũng không muốn gây chuyện vố hắn. Điều cô muốn chỉ là mang Như Tâm về để nó không phạm thêm bất cứ sai lầm nào nữa.
- Như Tâm, em nghe chị nói được không?
Cô lại gần, muốn chạm vào người ả nhưng ả lại một mực đẩy cô ra. Một tiếng " rầm " lớn vang lên rồi sau đó là tiếng " xoảng, xoảng " vang lên. Cô đau đớn mà ôm lấy cánh tay vừa va đập mạnh của mình. Chiếc bàn trước mặt Như Tâm theo đó cũng đổ ngã. Nghe thấy tiếng động mạnh anh liền đẩy cửa mà đi vào.
- Nhã Kỳ.
Thiên Vũ chạy lại ôm cô vào lòng. Cánh tay cô thâm tím bị mảnh vỡ thủy tinh đâm vào mà ứa máu. Cô nhíu mày, cố gắng đứng dậy nhưng không thể. Cả người cô đau nhức đến độ như muốn rã rời, khuôn mặt xinh đẹp cũng theo đó mà nhăn lại. Cơn đau từng bước di chuyển lên trên, cô cũng chẳng biết bản thân phải chịu đựng chuyện này bao lâu nữa.
Trong người như có một luồng điện chạy qua, anh nắm tay thành quyền rồi quay sang nhìn tên thiếu gia kia.
- Những gì mày làm, nhất định Dương Thiên Vũ này sẽ không để yên đâu. Nhớ lấy, người mày vừa đánh là THIẾU PHU NHÂN TẬP ĐOÀN MẠC THIÊN.
Nói rồi anh quay người đi ra phía cửa. Cái ánh mắt sắc lạnh của anh làm hắn cảm thấy run run. Nhưng thứ làm hắn sợ hãi hơn cả đó chính là " Tập đoàn Mạc Thiên " và " Dương Thiên Vũ. " Lần này thì hắn chết thật rồi, lại đụng tới cái tập đoàn đen đó thì coi như là hắn chết rồi.