Một tháng sau...
- Mau mau tới đây, chỗ này chỗ này. Dặm thêm chút phấn đi.
- Uốn lại lọn tóc này giúp tôi với.
Trong một căn phòng lớn với thiết kế sang trọng là hình ảnh của một cô gái xinh đẹp đang ngồi trước gương. Thợ làm tóc, makeup chạy ngược chạy xuôi để trang điểm cho cô thêm phần lộng lẫy. Từ bên ngoài, Thư Hân bế Thiên Nhi chạy vào trong. Vẻ mặt nó gấp gáp như xảy ra chuyện gì lớn vậy.
- Đến giờ rồi, chúng ta đi ra thôi.
Cô gật đầu rồi nhìn lại mình một lần nữa trong gương. Thời gian trôi nhanh thật đấy, cô lại nhớ tới cái ngày cô bước lên xe hoa lần đầu về nhà chồng. Ngày hôm đó cô mang một sắc buồn ảm đạm, bản thân cô độc một mình bước vào cuộc sống mới. Lạ lẫm, sợ hãi là tất cả những gì cô mang đi về nhà chồng. Mới vậy mà cô bây giờ đã có buổi hôn lễ thứ hai. Cũng là mặc váy, cũng là hoa cưới khăn voan nhưng lần này lại khác.
Chiếc váy cưới cô đang mặc có giá trị lên đến cả tỷ đồng. Nó được đính kết bởi 751 viên kim cương, những viên đá quý Swarovski nặng hơn 1.100 cara và một viên kim cương hình giọt nước 70 cara từ Mouawad. Kiểu thiết kế với thân trên ôm sát cơ thể, từ phần eo trở xuống xòe ra tôn lên vóc dáng chuẩn đẹp của cô. Những viên kim cương lấp lánh lại càng làm cô thêm lộng lẫy.
Nhã Kỳ cầm lấy bó hoa cưới trên mặt bàn, nâng niu như một vật quý. Trong bó hoa lại có linh lan trắng, hoa hồng juliet, hoa Lisianthus và nhiều loại hoa đắt đỏ khác. Lúc đầu cô cũng khuyên anh nên tổ chức giản dị một chút. Anh có nói với cô những thứ này không đáng là bao nên cô cũng không quan tâm. Ai mà biết được nó lại đắt đến như vậy.
- Hôm nay chị xinh thật đấy.
Thư Hân đi bên cạnh cô mà không thể rời mắt khỏi cô. Quả thực hôm nay cô rất đẹp, đẹp như thiên thần vậy. Nhã Kỳ không phủ nhận, chỉ mỉm cười trả lời.
- Cảm ơn em, mong rằng sau này chị cũng sẽ được nhìn thấy khoảnh khắc đẹp nhất của em.
- Chắc chắn rồi.
Thư Hân dắt cô đi vào lễ đường. Anh đã đứng đó đợi cô từ bao giờ. Cô khi vừa xuất hiện đã thu hút được biết bao nhiêu là ánh nhìn của khách. Ai ai cũng phải trầm trồ trước nhan sắc xinh đẹp đến độ siêu lòng người của cô. Anh vừa nhìn thấy cô cũng lập tức bị hút hồn.
Cô chầm chậm tiến về phía anh, đôi môi mỉm cười không che giấu nổi sự hạnh phúc. Anh đưa tay về phía cô, cô cũng nắm lấy tay anh rồi đứng lên bục. Khi cả hai đã ổn định, cha xứ mới bắt đầu đọc lời tuyên thệ.
- Dương Thiên Vũ, con có đồng ý nhận Lý Nhã Kỳ làm vợ, đợi này kiếp này chỉ chung thủy với một mình cô ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khoẻ sẽ luôn ở bên che chở, bảo vệ cho cô ấy, yêu thương cô ấy đến suốt đời không?
Anh mỉm cười nhìn thẳng vào cô mà trả lời.
- Con đồng ý.
Cha xứ lại bắt đầu nói tiếp.
- Vậy còn Lý Nhã Kỳ, con có đồng ý nhận Dương Thiên Vũ làm chồng, đợi này kiếp này chỉ chung thủy với một mình anh ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khoẻ sẽ luôn ở bên che chở, động viên anh ấy, yêu thương anh ấy đến suốt đời không?
- Con đồng ý.
- Hai con có thể trao nhẫn cho nhau.
Anh cầm lấy hộp nhẫn bên cạnh rồi mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn 35 cara với giá cũng không thua kém nhẫn của các tiểu thư danh giá khi đi lấy chồng. Anh nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn lên rồi đeo vào cho cô. Chiếc nhẫn này anh đã đặt nó từ một tháng trước ở nước ngoài. Nó được một nghệ nhân được người đời gọi là " Bàn tay vàng " bởi những chiếc nhẫn ông làm ra đều tỉ mỉ sắc sảo đến từng chi tiết. Và đương nhiên là chiếc nhãn của cô cũng độc nhất vô nhị.
Nhã Kỳ xúc động đến không nói lên lời, cô cầm chiếc hộp nhẫn bên cạnh lên rồi đeo vào cho anh. Ánh mắt cô long lanh như sắp khóc rồi nơi khoé mắt từ lúc nào đã không kìm nổi cảm xúc mà vỡ oà. Anh bật cười, đưa tay lên lau đi nước mắt trên gương mặt của cô rồi nhỏ giọng trách móc.
- Hôm nay là ngày vui như vậy sao em lại khóc chứ? Xem xem, lớp trang điểm xinh đẹp của vợ anh sẽ bị nhoè đi mất.
Cô bật cười, vòng tay qua ôm lấy anh. Trong lòng cô bây giờ chỉ còn đọng lại hình ảnh của anh cùng sự hạnh phúc đến vô bờ.
- Dương Thiên Vũ, em yêu anh.
- Anh cũng yêu em.
Anh nhẹ cúi đầu xuống rồi đặt lên đôi môi nhỏ của cô một nụ hôn. Nó không mãnh liệt cũng không dồn dập. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô muốn chìm đắm vào mãi.
Cả hội trường phía dưới như vỡ oà trong niềm vui của hai người. Anh và cô cuối cùng lại có thể về chung một nhà, cuối cùng lại có thể trao cho nhau thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu.
- Chị Nhã Kỳ, nhìn qua bên này.
Cô giật mình nhìn sang chỗ Thư Hân thì bất ngờ bị con bé chụp ảnh. Nó cười tươi ra dấu like như để nói rằng bức ảnh đẹp lắm. Anh đi đến bàn, rót ra hai ly rượu rồi cầm đến chỗ cô.
- Dương phu nhân, mời.
Cô bật cười nhận lấy ly rượu rồi đáp trả.
- Dương thiếu khách sáo rồi.
Cả hai vòng tay qua nhau rồi uống cạn ly rượu. Điều này như để khẳng định rằng cô và anh sẽ luôn luôn gắn bó, đầu bạc răng long mãi mãi không rời.
Sau khi đã trao rượu xong thì đến một phần quan trọng cũng không kém. Đây là lúc mà quan khách mong chờ nhất. Đó chính là tung hoa cưới. Cô đứng quay mặt lại với mọi người rồi cầm bó hoa ném mạnh về phía sau. Bó hoa không có mắt lại cứ thế mà rơi trúng chỗ của Thư Hân đang ngồi. Con bé ngơ ngác, cầm bó hoa cười rồi nhìn cô.
- Này, người ta cũng bắt được hoa cưới của vợ tôi rồi, cậu cũng nên cho con gái nhà người ta một mái ấm đi chứ.
- Đương nhiên rồi. Nhưng hoàn cảnh của tôi bây giờ...
Bách Hào hơi ngập ngừng nhìn Thư Hân phía xa đang vui vẻ trò chuyện với cô. Trên tay nó là bó hoa cưới cứ giữ mãi không buông. Anh mỉm cười, đánh nhẹ vào vai hắn rồi nói.
- Không phải còn có tôi ở đây sao? Cậu lo gì chứ?
- Nhưng...
Hắn ngập ngừng, trong lòng có chút suy nghĩ. Chưa kịp đợi hắn nghĩ xong anh đã đánh thêm một cái nữa vào vai hắn mà trách.
- Nhưng cái gì? Cậu theo tôi bao nhiêu năm như vậy bây giờ cũng nên để tôi trả lại cho cậu rồi. Không nói nhiều nữa, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giúp cậu rước con bé về. Để nó bám lấy vợ tôi hoài như vậy tôi cũng biết ghen chứ.
Anh bĩu môi, ánh mắt hướng về phía cô ở xa. Trên tay cô đang bế Thiên Nhi, con bé chẳng hiểu sao cứ khóc bù lu bù loa lên. Có lẽ là vì nó biết hôm nay là ngày vui của cha mẹ nó nên muốn phá hay sao? Anh thở dài, đi về phía cô rồi ôm lấy Thiên Nhi mà dỗ dành. Dường như anh có một phép thuật nào đó mà ngay khi ôm nó con bé đã nín không còn khóc nữa. Cô cũng phải ngạc nhiên đến vài phần.
- Anh giỏi thật đó.
- Đương nhiên, anh là chồng em mà.
Anh tự hào vỗ ngực như vừa lập được chiến công gì đó to lớn lắm. Cô bật cười, đánh nhẹ vào vai anh.
- Anh đó, làm cha rồi mà còn trẻ con như vậy sao?
- Làm cha thì sao chứ? Anh vẫn là chồng em mà.
Cô cũng chẳng biết phải nói thêm gì với cái con người này nữa. Nhã Kỳ quay qua bế Thiên Hoàng trong tay Thư Hân rồi đi đến khán đài để chụp ảnh gia đình.
" Tách. "
- Hạnh phúc thật đó, hình như tôi tới trễ rồi.
Bạch Ngôn trong bộ vest trắng bước vào trong. Vừa nhìn thấy cô hắn liền đứng hình. Quả thực là quá xinh đẹp. Cuối cùng mong ước của hắn cũng đã thành hiện thực. Hắn đã được nhìn thấy cô mặc váy cưới, nhìn thấy cô bước vào lễ đường và hơn hết là hắn được nhìn thấy cô hạnh phúc. Như vậy hắn có thể yên tâm mà buông bỏ chấp niệm với cô rồi.
- Bạch Ngôn, cậu đến trễ quá đó.
Cô ra giọng trách móc nhưng lại vui vì hắn đã tới dự hôn lễ của cô. Như vậy là đông đủ, cô cũng đã mãn nguyện rồi.
- Hai người làm quen đi.
Co vui vẻ nhìn anh và hắn. Cô đâu biết rằng cả hai sớm đã quen biết nhau.
- Chào anh, tôi là Tử Bạch Ngôn, bạn thời đi học của vợ anh.
- Chào anh, tôi là Dương Thiên Vũ, chồng của cô ấy.
Hắn nở một nụ cười rồi đưa tay ra bắt tay với anh. Cả hai nhanh chóng làm quen khiến cô phần nào cũng vui trong lòng.
- Chị Nhã Kỳ, qua đây giúp em một chút.
- Chị qua liền.
Bất chợt có tiếng Thư Hân gọi, cô nhanh chóng chạy đến chỗ nó để giúp con bé. Lúc này chỉ còn lại hai người, Bạch Ngôn nhìn qua anh.
- Mong rằng sau này anh sẽ yêu thương cô ấy. Đừng làm cô ấy buồn cũng đừng làm cô ấy khóc. Hãy chứng minh cho tôi thấy rằng lựa chọn của tôi là đúng.
- Nhất định là vậy.
" Một nhà bốn người,có anh có em và có cả con của chúng ta nữa. "
Cuối cùng anh cũng thực hiện được lời hứa. Đời đời kiếp kiếp chỉ yêu Lý Nhã Kỳ. Từ nay về sau cả hai có nhau, vượt qua sóng gió cuối cùng cũng có cái kết viên mãn.
- END -