Đã mười năm kể từ ngày cưới của cô và anh. Thời gian trôi qua nhưng những kí ức đẹp về ngày hôm đó mãi ở trong tim cô. Bạch Ngôn đã cưới vợ, là một tiểu thư của gia đình danh giá. Cô cũng mừng khi hắn có thể yên bề gia thất. Còn Thư Hân và Bách Hào thì đợi mãi đến bây giờ mới chịu báo tin vui. Bách Hào bây giờ đã là chủ tịch của một công ty riêng. Hắn cố gắng ngần ấy năm cuối cùng cũng chứng minh cho ba mẹ Thư Hân thấy hắn có thể đem đến hạnh phúc cho con bé. Cuối cùng thì hắn cũng được sự chấp thuận từ gia đình Thư Hân. Hôm nay là ngày cưới của hai người nên cả cô và anh đều dậy rất sớm.
- Vợ anh mặc như này đẹp thật đấy, nhìn không khác ngày cưới là bao.
Anh vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của cô từ phía sau, ánh mắt yêu thương dịu dàng lại ôn nhu. Cô nhẹ cười, quay lại cốc vào đầu anh một cái.
- Chỉ được cáu nịnh thôi. Bây giờ em đã là ba mươi tuổi rồi thì lấy đâu ra đẹp nữa chứ?
- Trong mắt anh vợ vẫn luôn là đẹp nhất.
Thiên Vũ cúi xuống hôn cô, vòng tay như thắt chặt lấy eo cô hơn mà ôm vào lòng.
- Anh xem, ba mẹ lại bắt đầu thả cẩu lương rồi.
Thiên Nhi cầm túi bánh đứng trước cửa phòng thay đồ. Cái giọng nói trẻ con của nó khiến ai cũng phải gục ngã nhưng lời mà con bé này nói ra lại khiến người ta chỉ biết cười khổ. Dương Thiên Nhi năm nay mười tuổi nhưng tâm hồn lại là một bà cô bốn mươi tuổi. Đi học thì không chịu chơi với ai cứ quấn lấy Thiên Hoàng. Bằng tuổi nó con người ta còn xem hoạt hình chơi búp bê thì nó đã lanh chanh động tay động chân vào mấy cái hợp đồng của công ty.
- Sao hai đứa lại ở đây? Chẳng phải ba đã nói chờ ba mẹ ở ngoài xe rồi sao?
Mặt anh tối sầm lại khi đoạn tình cảm mùi mẫn giữa anh và cô bị tụi nó nhìn thấy. Thiên Hoàng thì trầm tính hơn, nó cầm điện thoại lướt xem cái gì đó. Không phải là hoạt hình siêu nhân như bạn cùng trang lứa mà nó có hứng thú với công nghệ hiện đại. Hay nói dễ hiểu hơn thì nó vốn sẵn có trí thông minh thiên bẩm từ nhỏ đã có thể truy cập vào các trang mạng thấy thông tin mật. Chính xác hơn thì như một hacker.
- Đợi ba mẹ ở ngoài kia thì biết đến bao giờ. Chỉ cần hai người có không gian riêng liền vợ vợ chồng chồng mà ân ái. Con đây chẳng phải quá hiểu hai người rồi sao.
Thiên Nhi nhàn nhạt nhìn anh mà nói. Con bé lúc nào cũng thế, tính cách thì hoạt bát năng động lại thích mạo hiểm. Chẳng bù cho anh nó trầm tính, luôn suy nghĩ thấu đáo. Trong lòng anh như bùng lên ngọn lửa giận dữ, chưa kịp mở miệng nói gì đã bị Thiên Nhi chặn lại.
- Ba à, có phải ba đang định nói " vợ chồng ân ái là chuyện bình thường " đúng không? Nhưng mà người ta đâu có ân ái 24/7 như ba đâu. Ít nhất ba cũng phải dành thời gian cho tụi con chứ.
Nó chu môi chống nạnh mà đáp trả lại anh. Đúng là con ngoan của anh mà, nuôi nó bao nhiêu năm, nuông chiều nó để bây giờ nó cãi lại như này đây.
- Trong máy ba có được nhiều nhất là năm sáu bức ảnh của tụi con. Phần còn lại đều là ảnh của mẹ. Đến ăn cơm ba cũng gắp cho mẹ, ngủ cũng muốn đuổi tụi con để ngủ riêng với mẹ. Ba nói xem có phải con là con nuôi của ba không?
Lại là cái bài thánh ca dài này của nó. Anh bất lực chẳng nói thêm được gì bởi vì tất cả những điều nó nói đều là sự thật. Cho dù anh có muốn cãi thì nhất định Thiên Hoàng cũng sẽ đưa ra bằng chứng để bảo vệ em gái của nó. Nhiều lúc anh tự hỏi anh đã làm gì để bây giờ hai đứa con của anh đều chống lại anh như này.
- Được rồi được rồi. Hai ba con đừng cãi nhau nữa. Nếu chúng ta không đi thì sẽ không kịp giờ mất..
Thấy chồng và con gái có vẻ sắp chiến tranh nên cô vội vã lên tiếng. Chẳng hiểu sao lúc nào con bé Thiên Nhi cũng muốn gây sự với ba nó mặc dù ba nó chẳng làm gì nó cả.
Cô lên tiếng hoà giải thì con bé mới chịu buông tha anh. Nó lấy một cái bánh bên trong bịch ra rồi cắn một miếng, ánh mắt long lanh nhìn về phía cô.
- Mẹ ơi, Thiên Nhi muốn được mẹ bế.
Nó đưa tay về phía trước rồi chạy tới chỗ cô. Hết cách cô đành phải bế nó. Đã mười tuổi rồi mà còn không bỏ được cái tính này. Cô biết nó chỉ là muốn chọc tức anh thôi nhưng nếu cô không bế nó thì chắc chắn nó sẽ khóc bù lu bù loa lên cho mà xem.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Dạ.
Nó vòng tay qua ôm ấy cổ cô rồi hôn lên má cô. Anh ở bên cạnh thấy vậy thì không khỏi ghen tuông với nó. Ngày nào cũng vậy, nó luôn tìm cách để tranh giành cô với anh.
Thiên Hoàng đi theo sau anh, nãy giờ nó vẫn cầm điện thoại không rời. Khi lên xe anh ngồi phía say với nó còn cô và Thiên Nhi ngồi ở trên. Thiên Vũ lấy laptop ra rồi bật lên. Anh quay sang Thiên Hoàng nhìn nó rồi hỏi.
- Thông tin ba cần con đã lấy được chưa?
- Con tìm thấy rồi, lát nữa sẽ gửi file qua cho ba.
Anh gật đầu rồi đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mượt của nó.
- Con trai của ba giỏi thật đấy. Chẳng bù cho ai kia, chỉ biết đi giựt vợ người khác. Đã vậy còn mặt dày mà đeo bám cô ấy nữa.
Anh liếc khéo con bé Thiên Nhi đang ngồi trong lòng cô. Nó nghe được lời anh nói thì quay đầu về phía sau rồi lè lưỡi ra trêu anh. Chẳng lẽ bây giờ anh lại ném nó ra ngoài.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở một nhà thờ lớn. Cô và anh cùng bước xuống xe. Hôm nay cô mặc bộ váy dạ hội bó sát tôn lên từng đường cong của một bà mẹ hai con. Trên người cô không có lấy một chút mỡ thừa, chiếc váy lại làm tôn lên sự sang trọng và quý phái của cô.
- Anh và con đi vào trước đi. Em muốn đến phòng cô dâu.
- Vậy em đi đi, anh cũng muốn đến xem Bách Hào.
Cô mỉm cười gật đầu rồi nhón chân lên hôn anh. Cảnh tượng này lập tức rơi vào tay các phóng viên bên cạnh đó. Tuy đã khá im hơi lặng tiếng nhưng mọi tin tức về cô và anh vẫn luôn là chủ đề hot. Cô quay người, đi đến phòng thay đồ của cô dâu. Thiên Nhi lại một mực không chịu theo anh nên cô cũng đành dẫn nó đi theo.
- Thư Hân.
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô, Thư Hân lập tức quay lại nhìn. Nó hôm nay cũng xinh đẹp chẳng kém gì cô. Bộ váy cưới kiêu sa, bồng bềnh từng lớp làm nó trở nên lộng lẫy hơn hệt như một nàng công chúa. Bách Hào cũng không để Thư Hân phải thiệt thòi, mọi thứ trong lễ cưới đều có. Tất cả đều có giá trị vô cùng lớn.
- Chị Nhã Kỳ, cuối cùng chị cũng đến rồi.
Nó vòng tay qua ôm lấy cô, cô cũng đáp trả lại nó nhẹ vỗ lưng nó mà động viên.
- Cuối cùng em cũng đã lấy chồng rồi. Năm đó hoa rơi vào tay em chị vẫn luôn mong có một ngày như này.
- Nhất định rồi, em và anh ấy luôn cố gắng mà.
Nó sụt sịt như sắp khóc, trong ánh mắt còn tran chứa biết bao nhiêu là hạnh phúc.
- Hôm nay là ngày cưới của dì sao dì lại khóc chứ? Mẹ cháu bảo khóc là xấu, đứa bé ngoan sẽ không khóc.
Thiên Nhi chạy lên ôm lấy đuôi váy của Thư Hân. Con bé cũng quý Thư Hân lắm vì thường xuyên dẫn nó đi ăn đi chơi.
- Thiên Nhi, dì biết mà.
Thư Hân đưa tay lên lau đi hai giọt nước mắt còn đọng lại. Chắc có lẽ là vì hạnh phúc quá chăng?
- Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.
- Vâng.
Năm đó Thư Hân nắm tay cô đưa vào lễ đường. Năm nay cô chỉ có thể đi theo sau lưng nó, nhìn mẹ nó dẫn nó đi đến chỗ hắn. Mong rằng quãng đời về sau hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với nó.