Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Edit: jena

Sáng sớm mùa đông, bầu trời hãy còn xám xịt, Bạch Linh dậy từ sớm, khi đi vào vườn hoa, ánh mắt bất giác nhìn qua ngôi nhà nhỏ ở cuối con đường đá, suy nghĩ một chút, cô vào bếp chuẩn bị một phần ăn sáng rồi bưng đến.

Trong nhà tĩnh lặng, ánh sáng tối tăm. Bạch Linh vừa bước vào liền nhìn thấy điện thờ, giữa điện thờ có một hũ sắt, âm âm trầm trầm, mỗi khi Bạch Linh nhìn đều sợ hãi.

"Ông hai, con mang bữa sáng đến ạ." Bạch Linh đặt mâm đồ ăn lên bàn, nhìn qua ô cửa sổ, ông Thương đang nhắm mắt dưỡng thần.

Bạch Linh nhìn về phía ông vài lần, từ xưa đến nay cô luôn vừa kính lại vừa sợ ông hai. Sau khi cha mẹ qua đời, chỉ có ông nhận nuôi cô. Đáng lẽ ra cô nên thân thiết với ông mới đúng, nhưng ông Thương là một người thích an tĩnh, rõ ràng ở chung một nhà nhưng ông luôn ở trong chỗ sâu nhất của vườn hoa, không đi đâu khác. Nếu có đi thì ông thường đi ra sau núi, hiếm khi ra ngoài nói chuyện với họ, cũng ít giao thiệp cùng người khác.

Bạch Linh không thích chỗ sâu trong vườn, mỗi lần đi vào cô đều cảm thấy tim đau nhói, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo.

Không biết có liên quan gì đến vị cao nhân kia hay không...

Bạch Linh cũng biết vị cao nhân đã qua đời từ nhiều năm trước, có một sợi hồn trốn thoát ra được khỏi ảo cảnh, trở thành một bậc kính ngưỡng ở đây.

"Ừm..." Ông Thương từ từ mở mắt: "Sao hôm nay dậy sớm vậy?"

"Cũng không phải ngày nào cũng ngủ nướng ạ, hôm nay con dậy sớm, nghĩ ông chưa ăn sáng nên mang đến đây!" Bạch Linh tủm tỉm cười nói, "Chào ông con đi ạ." Bạch Linh vừa xoay người đi, chưa đi được vài bước đã bị gọi lại.

"Linh Linh."

Bạch Linh nghi hoặc xoay đầu nhìn ông Thương: "Ông hai, sao vậy ạ?"

Trên gương mặt già nua dày dặn sương gió, ánh mắt của ông đặc biệt sắc bén, ông chậm rãi dò hỏi: "Gần đây con có cảm thấy kỳ lạ ở đâu không?""

Bạch Linh gãi gãi đầu: "Dạ không ạ."

"Không cảm thấy khó chịu ở đâu?"

Bạch Linh phủ nhận theo bản năng: "Con khỏe lắm ạ, không thấy khó chịu ở đâu hết." Khi nói đến đây, Bạch Linh vươn tay sờ sờ sau cổ.

Đôi khi đau cổ thì hẳn là không sao đúng không?

Ông Thương nhìn cô một lát, sau đó bảo cô ra ngoài.

Khi ra khỏi ngôi nhà kia, Bạch Linh bỗng cảm thấy rét lạnh, cả người co rụt lại run rẩy. Khi đi ra ngoài, sau khi sưởi ấm dưới ánh mặt trời, cô cảm thấy thoải mái hơn. Cô cũng không để trong lòng, chỉ hơi bĩu mỗi, cảm giác chán ghét với ngôi nhà sâu trong vườn hoa càng tăng lên rõ rệt.



Bạch Linh vào phòng khách, muốn thử phòng vào Sở Nhuế xem thử, do dự vài giây, cô gõ cửa gọi Sở Nhuế dậy.

Mở cửa phòng, giường nệm đã được sắp xếp chỉnh tề. Có vẻ như người đã sớm rời đi.

"Đi đâu mất rồi?"

...

Sáng sớm, sương vẫn chưa tan, con phố cũ lại vô cùng náo nhiệt.

Ở một cửa hàng nhỏ bên cạnh trường đại học, hôm nay là cuối tuần, người đi không nhiều nhưng vẫn nườm nượp khách hàng đến mua đồ ăn.

Sở Nhuế ngồi bên trong, im lặng lấy khăn giấy lau bàn, ngoan ngoãn chờ Thương Trọng Lệ quay về.

"Đến đây đến đây, bàn số 184, đây là mì và bánh bao của anh..." Người phục vụ vừa thông báo vừa bưng thức ăn đặt lên bàn.

Sở Nhuế nghĩ hai món này là đủ rồi, đang chuẩn bị cảm ơn thì người phục vụ tiếp tục thông báo.

"Đây là hoành thánh, bánh bao gạch cua, bánh đậu đỏ..."

Sở Nhuế: "..."

"Đây là cháo, bánh trôi đậu đỏ, bánh mì áp chảo..."

Sở Nhuế: "..."

Cảm nhận được ngày càng có nhiều ánh mắt dồn về phía mình, Sở Nhuế đỏ mặt: "Vẫn chưa hết hả?"

Phục vụ ngạc nhiên, nói tiếp: "Và đây là bánh bao chiên, hết rồi ạ."

Nói xong, xe đẩy của người phục vụ đã rỗng tuếch, mà trên bàn thì đầy thức ăn.

Sở Nhuế: "..."

Một dì gái ngồi đối diện nở nụ cười tươi như hoa: "Con trai, nhìn có chút xíu mà ăn nhiều thế? Một mình con ăn hết bàn đó à?"

Sở Nhuế muốn tìm một cái khe chui xuống, anh bối rối xua tay muốn giải thích, Thương Trọng Lệ lại cầm một dĩa cơm chiên khoan thai đi đến.

"A Nhuế, anh phải thử món cơm chiên này, cửa hàng này có tiếng lâu đời, khó mua lắm, mỗi ngày phải xếp hàng dài mới mua được, hôm nay chúng ta đến vừa kịp lúc, không cần chờ lâu."

Thương Trọng Lệ ngồi xuống, dì gái đánh giá Thương Trọng Lệ, một bác gái chung bàn cũng nghiêng đầu nghiên cứu.

"Cậu trai này đẹp trai thật đó..."

"Con trai, đã có đối tượng chưa?"

Những lời này quả thật giống như "mẹ vợ vừa mắt tìm đối tượng con rể". Sở Nhuế chớp chớp mắt, hơi há miệng, chuông cảnh báo vang lên trong lòng, đang muốn ngăn Thương Trọng Lệ lại thì cậu đã thoải mái đáp: "Dạ có rồi ạ, đây!"

Trời ơi!

Có cái hố nào không? Cho anh chui xuống đi!

Sở Nhuế đứng ngồi không yên, nhưng sự chán ghét trong dự đoán lại không xuất hiện. Hai bác gái cười hì hì, gương mặt hiền từ, giơ ngón tay cái.

"Đẹp đó! Xứng đôi thật nha!"



Tim Sở Nhuế đập nhanh, Thương Trọng Lệ cười toe: "Dạ đúng vậy ạ!"

Sở Nhuế nhẹ nhàng thở ra. Anh dùng mắt kính để cô lập chính mình, nhưng có lẽ là vì đã gỡ mắt kính, anh có cảm giác như mình bị nhìn nhiều hơn, và thế giới cũng không đáng sợ như anh nghĩ...

Thức ăn trên bàn nóng hổi, giống như nội tâm của Sở Nhuế, thế giới không còn một màu đen tối, vẫn còn nhiều điều tốt đẹp, chẳng qua anh luôn trốn trong thế giới của mình, bây giờ mới có cơ hội ra ngoài tiếp xúc với người khác.

Thương Trọng Lệ gọi rất nhiều đồ ăn, không biết nên ăn từ món nào.

"Sao em gọi nhiều món quá vậy?"

Thương Trọng Lệ nhìn lướt qua: "Nhiều ạ?" Cậu vỗ vỗ ngực: "Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ ăn hết!"

Sở Nhuế bất đắc dĩ.

Thương Trọng Lệ sờ sờ mũi: "Thật ra là... em muốn anh có thể ăn thử mỗi món một miếng."

Sở Nhuế hơi ngạc nhiên.

"Đây là những món em rất thích, em muốn anh ăn thử."

Chỉ là một câu đơn giản, Sở Nhuế lại cảm thấy có chút ghen tuông: "Sao em biết một quán ăn ngon trong hẻm như thế này? Trước đây em thường xuyên tới đây à?" Bây giờ còn khá ít cửa hàng bán đồ ăn sáng đa dạng như thế này, trông Thương Trọng Lệ còn rất quen thuộc nơi đây, hẳn là trước đây thường xuyên lui tới.

"Khi còn học tiểu học, cha em thường xuyên dẫn em đến đây ăn sáng. Sau đó lên trung học em cũng thường tự mình đến đây nhiều lần." Thương Trọng Lệ nhàn nhạt nói.

"Cha của em?" Sở Nhuế chưa bao giờ nghe Thương Trọng Lệ nhắc qua.

"Đúng vậy..." Thương Trọng Lệ múc một muỗng cơm chiên vào chén Sở Nhuế: "Cơm chiên phải ăn nóng mới ngon!"

Sở Nhuế biết Thương Trọng Lệ đang muốn lảng sang chuyện khác, nếu nhắc đến chuyện về cha cậu khiến cậu không vui thì anh cũng không muốn hỏi thêm. Anh mỉm cười, múc một muỗng ăn thử, cơm chiên ngoài giòn trong mềm, còn rất thơm.

"Ngon quá!" Sở Nhuế khen từ đáy lòng, quả thật đây là lần đầu tiên anh đến một quán ăn sáng ăn. Có lẽ trước đây từng có, khi anh còn rất nhỏ, cha mẹ vẫn chưa qua đời, họ cũng đã từng dẫn anh đi.

Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm Sở Nhuế ăn. Khi ăn, anh cũng rất lịch sự văn nhã, cái miệng nhỏ không bao giờ há lớn, ăn không nhanh không chậm, đúng là cảnh đẹp ý vui. Chỉ nhìn anh thôi mà tâm trạng liền thoải mái, vì vậy cậu bất giác cong miệng cười.

"Những người được chọn của mỗi thế hệ Hồng Môn đều khoảng 30, 40 tuổi, là người giỏi nhất, có kinh nghiệm và năng lực bậc nhất."

Sở Nhuế đang ăn thì dừng tay, ngẩng đầu nhìn Thương Trọng Lệ.

Đều là 30, 40 tuổi, vì sao Thương Trọng Lệ lại còn nhỏ như vậy?

Nhớ lại Thương Trọng Lệ thường tránh né nói về cha mẹ mình, Sở Nhuế nghĩ đến một việc đáng sợ.

Đúng rồi, cho nên Thương Trọng Lệ còn chưa 20 đã phải một mình ra ngoài rèn luyện cửu tử nhất sinh, cho nên dù ở trong phó bản 《 Giấc mộng hoàng kê 》cậu cũng không có khát vọng về tình cảm gia đình, vì người thân đã bỏ rơi cậu từ lâu, sự ghẻ lạnh của họ chẳng khác gì một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tận xương tủy.

Anh cho rằng Thương Trọng Lệ chỉ mới mười mấy tuổi đã phải gánh trên vai trọng trách, một mình chiến đấu ngày này qua tháng nọ đã đủ đau lòng rồi, không thể ngờ rằng thật ra cậu vốn dĩ không cần phải gánh trên vai những thứ đó, nhưng vì cha mẹ đã rời đi, cậu bắt buộc phải trưởng thành nhanh chóng để lau khô nước mắt của mình.

Thương Trọng Lệ biết Sở Nhuế thông minh, anh chắc chắn sẽ biết lý do vì sao cậu chỉ mới 20 tuổi đã phải vào ảo cảnh. Cậu trêu đùa bưng chén cháo qua: "A Nhuế, anh ăn thử cái này đi, quán ăn này làm ngon nhất, có mùi hoa quế thoang thoảng nữa."

Sở Nhuế múc một muỗng cháo, hơi mím môi.

"Đắng quá."

"Ơ?" Thương Trọng Lệ sửng sốt.



Đắng? Sao có thể, đây là cháo đường mà, người khác ăn không thấy ngọt thì thôi, không thể nào mà đắng được.

Thương Trọng Lệ cầm muỗng múc thử, vị ngọt lan tỏa khắp miệng: "Không có đắng..." Sau đó cậu nhận ra "đắng" trong lời Sở Nhuế là gì, cậu bỗng chốc ngây người.

Cảm xúc rối như tơ vò, Thương Trọng Lệ múc một muỗng cháo qua cho Sở Nhuế. Sở Nhuế há miệng ăn, ánh mắt xót xa.

Hầu kết Thương Trọng Lệ giật giật, nhẹ giọng hỏi: "Còn đắng không anh?"

Sở Nhuế lắc đầu, sau đó cong môi: "Không đắng."

Hốc mắt Thương Trọng Lệ nóng lên: "Em cũng cảm thấy hơi đắng, anh đút cho em ăn được không?"

Sở Nhuế liền đáp: "Được."

"Chúng ta ăn xong thì về hả?"

"Sao mà được, chiều nay chở anh đi chơi, chơi đến khi mệt mới về!"

"Được!"

"A Nhuế, em muốn ăn sủi cảo, xa quá, tay em với không tới..."

Ở bàn bên cạnh có một cặp đôi, cô gái nhìn bạn trai đang ăn ngấu nghiến trước mặt, từ khi thức ăn được dọn lên chưa từng ngẩng đầu nhìn mình.

Nhìn qua bên cạnh, cô thấy bạn trai người ta còn đáng tin hơn bạn trai mình nhiều. Kia là một cặp đôi đồng tính nhưng sự thân mật biểu lộ rõ là một cặp đôi yêu thương nhau đậm sâu, còn cô với bạn trai mình chẳng khác gì hai anh em tốt!

Càng nghĩ càng giận.

"Ăn ăn ăn, anh đi mà yêu bánh bao của anh đi!" Cô gái tức giận ném bánh bao rồi bỏ đi.

Người bạn trai còn nửa cái bánh bao chưa kịp nuốt trong miệng, ngơ ngác ngẩn người, không hiểu vì sao bạn gái lại đột nhiên tức giận.

Vì bánh bao không ngon hả?

14.01.23

hêh chương này cuti
Nhấn Mở Bình Luận