Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Suỵt! Bí Mật

Edit: jena

Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài đứng canh ở trước cầu thang.

Muốn Túc Văn sa lưới thì cần phải chuẩn bị hoàn hảo, bọn họ nghe theo kế sách của Sở Nhuế, thiết lập nhiều pháp trận trong biệt thự, các pháp trận liên kết với nhau, Túc Văn xuất hiện sẽ tìm cách phá chúng đi.

Trên thực tế, pháp trận ngoài sáng, thức thần trong tối.

Bọn họ giấu bùa chú gọi thức thần trong cỏ cây, chỉ cần Túc Văn phá hủy pháp trận, thức thần sẽ kiểm tra hành tung của lão.

Vừa nãy, bọn họ đã thấy Túc Văn vào trong phòng của Sở Nhuế, nhưng trong phòng của Sở Nhuế lại không phát ra âm thanh gì.

Không thể chần chờ, hai người cầm pháp khí, cẩn thận đẩy cửa phòng Sở Nhuế.

Trong phòng trống không, tấm rèm cửa mở rộng bên ô cửa sổ.

"Không ổn!"

...

Khi Sở Nhuế mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, đầu óc buốt đau.

Trước mắt tối tăm, có vẻ đây là một sơn động to lớn, cách đó không xa là ánh đèn mỏng manh.

Trong nửa khắc, Sở Nhuế đã đoán được đây là nơi nào.

Có lẽ là ở phía sau nhà họ Thương, ngọn núi duy nhất ở thành phố S, trong núi Khánh Duyên.

Khi anh đến nhà họ Thương lần đầu tiên đã theo Túc Văn đi bằng con đường mòn đến núi Khánh Duyên, con đường ấy vô cùng rét lạnh, bây giờ ngẫm lại, Túc Văn đã sớm xây dựng cho mình một khu vực riêng biệt, những thứ đen tối mờ ám mà lão làm có lẽ đều được thực hiện ở đây.

Điều đáng sợ nhất là trong không gian này, Sở Nhuế không ngửi thấy mùi hương gì, cũng không có âm thanh, Sở Nhuế suy đoán có lẽ do ở trong hoàn cảnh phong bế, hơn nữa Túc Văn sử dụng tấm cách âm.

Trong đầu vẫn vang lên những lời nói của Túc Văn trước khi hôn mê, Sở Nhuế ôm đầu, dùng tay khác đấm thùm thụp vào đầu.



Sở Nhuế không kịp bàng hoàng hay thương cảm, anh cố ép chính mình phải bình tĩnh lại, lảo đảo bước xuống giường.

Sờ vách tường để đi về phía trước, mục tiêu của anh chỉ có một, phải tìm Thương Trọng Lệ đang ở đâu, hơn nữa cũng phải biết Túc Văn đang ở đâu.

Trước khi hôn mê, dù bị đánh ngất ngay tại chỗ nhưng anh vẫn nhìn thấy hành động của Túc Văn, chỉ trong phút chốc đã khiến Thương Trọng Lệ ngã xuống, sau đó trước mắt anh cũng tối đen. Túc Văn trong bóng đêm như quỷ ma, đôi mắt đục ngầu, giống như không sợ hãi điều gì.

Cần phải thật cẩn thận.

Sở Nhuế đi về phía ánh sáng le lói, có vẻ như đó là một phòng thí nghiệm.

Vừa đến gần, anh nhìn thấy những thiết bị hiện đại được bày biện trong căn phòng tối tăm, những màn hình máy tính bên vách tường chợt nhảy lên những con số kỳ quái. Sở Nhuế có hơi kinh ngạc khi một ông lão mấy trăm tuổi như Túc Văn lại có thể làm những điều này, nhưng ngẫm lại thì Hứa Diệu cũng giỏi thiết bị điện tử, Túc Văn rành rẽ như thế cũng không quá khác thường.

Đi vào xem, những con số trên màn hình không có quy luật, Sở Nhuế suy đoán có lẽ đây là biểu đồ nhịp tim, bên dưới còn có bàn phím, Sở Nhuế không dám ấn loạn, để tránh bị Túc Văn phát hiện.

Trên bàn phím có để một sấp văn kiện đã bị hao mòn nghiêm trọng, có nghĩa đã được dùng để tính toán rất nhiều.

Chúng có nghĩa là gì?

Sở Nhuế suy đoán có lẽ là ghi chép về biểu đồ nhịp tim của Hề Nang, dù sao Túc Văn vẫn luôn lấy Hề Nang làm thí nghiệm.

Trong phòng thí nghiệm không còn thứ gì khác, Sở Nhuế chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Sơn động dường như không có điểm cuối, càng đi về trước đầu Sở Nhuế càng đau nói hơn, tầm nhìn bị đầu óc ảnh hưởng, trước mặt anh xuất hiện những ảnh ảo mơ hồ.

Kỳ lạ...

Không biết đã đi bao lâu, đột nhiên, Sở Nhuế nghe thấy âm thanh nhỏ bé. Trong sơn động không có tiếng động, chút động tĩnh này vô cùng đặc biệt.

Sở Nhuế cẩn thận đi về phía âm thanh, anh bước vào một cánh cửa lớn.

Cánh cửa rất cao, bên trong có tiếng nhai nuốt, chắc chắn không có tiếng nói chuyện, Sở Nhuế rón rén mở cửa ra một cái khe để nhìn trộm.

Không gian bên trong rộng lớn, không có một ai, liếc mắt nhìn qua chỉ nhìn thấy được một mặt tường bị vải bố che khuất.

Âm thanh kia phát ra từ đâu?

Sở Nhuế mở cửa bước vào trong, đánh giá tấm vải bổ to lớn trước mặt.

Tấm vải được dùng để che gì? Sau tường có gì?

Sở Nhuế bỗng cảm thấy bất an, anh lo lắng Túc Văn sẽ xuất hiện, nhưng nghĩ lại đây chỉ là buồn lo vô cớ, Túc Văn không thể trốn sau tấm vải được, hơn nữa phạm vi che lấp của tấm vải rất rộng, hẳn là không dùng để che người.

Nghĩ xong, Sở Nhuế xốc một góc tấm vải lên nhìn, thấy những cột sắt lạnh lẽo.

Đây là...

Xốc tấm vải lên cao, anh nhận ra đây là một lao tù bằng sắt.

Dùng một vách tường để làm nhà giam?



Sở Nhuế chấn kinh, đồng thời anh còn phát hiện ra tấm vải bố này còn có tác dụng chắn âm, âm thanh từ sau khe hở liên tục vang lên.

Quả nhiên là tiếng nhai nuốt, hình như còn có tiếng gì khác.

Trên tay dùng sức, tấm vải bố cũng đã sờn cũ, hoàn toàn rơi xuống đất, lộ rõ thứ được cất giấu ở bên trong.

Tiếng nhai nuốt liên tục vang lên, Sở Nhuế lùi về sau hai bước, đồng tử kịch liệt co rút.

Không chỉ có một con, mà hai con, ba con, bốn con... Không, có rất nhiều con, mấy chục con? Không đúng, có vẻ là cả trăm con...

Tấm vải bố rơi xuống đất, những thứ bị nhốt trong lồng sắt cũng đồng loạt quay đầu, trong bóng đêm, những cặp mắt chăm chăm nhìn Sở Nhuế phát sáng quỷ dị.

Hầu kết Sở Nhuế lăn lộn, bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc mà quên mất việc chạy trốn.

Toàn bộ đều là... quái vật.

Đủ loại quái vật kỳ dị, chen chúc nhau trong lồng giam, thân thể chúng phát ra những ánh sáng xanh âm u đậm nhạt khác nhau, có con sáng yếu, có con sáng đậm, trên tay con nào cũng cầm những miếng thịt đỏ lòm, bên khóe miệng còn dính máu chưa khô.

Chúng có hình dạng như Trùng Hỗn Độn, có con như người lùn Chu Nho, thân thể không có da, cơ bắp run run căng phồng, có con như rối gỗ, da thịt cứng đờ, không có mũi...

Những con quái vật này... Những con quái vật này...

Đầu như bị bổ ra làm đôi, đau đớn khiến anh không thể di chuyển.

Những quái vật trước mắt vừa xa lạ lại quen thuộc, từng câu chuyện nhảy lên trong đầu Sở Nhuế. Sở Nhuế nhớ rõ, những gương mặt trước mắt này đều đã từng xuất hiện trước mặt anh khi anh còn nhỏ.

Sau khi cha mẹ chết, anh trở nên nhút nhát hơn, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến anh giật mình hoảng sợ, chỉ cần nhìn thấy quái vật cũng quỷ hồn một lần, chúng sẽ liên tục xuất hiện trong đầu anh, khi đọc những câu chuyện kinh dị, đầu óc cũng sẽ miên man suy nghĩ, trong đầu tưởng tượng ra hình dạng của chúng.

Những con quái vật trước mặt chính là chúng.

Giữa cơn hỗn loạn, đầu óc Sở Nhuế cuồn cuộn xoay tròn, anh chỉ nhìn thấy những gương mặt đỏ máu.

Nhìn thấy Sở Nhuế, đám quái vật đột nhiên sống động hẳn lên, chúng lao về phía song sắt, há miệng thè lưỡi dài, móng vuốt đỏ rực cào cấu lung tung.

"Mẹ... Mẹ..."

"Mẹ... Mẹ..."

"Mẹ... Mẹ..."

Sở Nhuế gian nan lăn lộn yết hầu, bàn chân run rẩy, ngã xuống đất.

Chúng nó gọi anh là... Mẹ?

Bên tai Sở Nhuế chợt vang lên lời của Túc Văn.

Ôm lấy cái đầu đau buốt, thậm chí trái tim cũng bị bóp nghẹn, Sở Nhuế chật vật bỏ chạy, khi vừa ra bên ngoài, chợt có một bóng người từ phía sau bế ngang anh lên, đi sâu vào bóng đêm.

"Suỵt! A Nhuế, là em!"



Sở Nhuế ngẩng đầu, mồ hôi nhỏ giọt trên đầu tóc, nhìn qua, Thương Trọng Lệ sắc mặt nôn nóng, thấp giọng dò hỏi mình.

"Anh... Anh biết rồi." Sở Nhuế vòng tay ôm lấy mình: "Anh nhìn thấy, trong căn phòng kia..."

Thương Trọng Lệ cau mày, nhìn qua căn phòng Sở Nhuế vừa chạy ra.

Cũng khá may mắn, khi cậu vừa tỉnh lại liền bò dậy đi tìm Sở Nhuế, đi chừng năm phút liền nhìn thấy Sở Nhuế hoảng loạn chạy ra khỏi một căn phòng.

"Bên trong có gì?" Thương Trọng Lệ bảo vệ chặt chẽ Sở Nhuế ở sau lưng mình, đi đến bên cạnh cửa rồi thoáng nhìn vào.

Cả trăm con quái vật dữ tợn bị nhốt trong lồng sắt, lao về song sắt muốn thoát ra ngoài.

Thương Trọng Lệ chưa từng nhìn thấy những con quái vật xấu xí như thế này bao giờ. Theo lý thuyết, bọn họ đã vào phó bản khó, cũng đã nhìn thấy cả trăm cả ngàn con quái vật, trải qua bao nhiêu chuyện kinh dị. Cậu cũng tự nhận là một người có trái tim sắt đá, nhưng khi nhìn thấy một màn này, vẫn run rẩy sợ hãi.

"Mẹ... Mẹ..."

"Mẹ... Mẹ..."

Thương Trọng Lệ trố mắt nhìn, những con quái vật đó đang gọi về phía này... là mẹ?

Ý thức được gì, Thương Trọng Lệ xoay đầu nhìn Sở Nhuế, Sở Nhuế tự ôm lấy mình mà phát run, giống như đang kiềm nén đau đớn, trông vô cùng yếu ớt.

"Anh đoán chúng đều là... do tiềm thức của anh cụ thể hóa ra."

Thương Trọng Lệ kinh ngạc, đồng tử mở lớn: "Cái gì?"

Tác giả có lời muốn nói:

Thương Trọng Lệ: Anh làm mẹ có đau không?

Sở Nhuế: Em có muốn tận hưởng phước lành đó không?

27.01.23
Nhấn Mở Bình Luận