Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Edit: jena

Xe dừng lại ở cổng 711 tại sân ga gần bến xe buýt dưới chân biệt thự, biển báo xe buýt đối diện đã bị phá hủy, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.

Bọn họ nhanh chóng bổ sung thức ăn và nước uống, sau đó ngồi nghỉ ở hướng tây nam trong cửa hàng tiện lợi.

"Ở đây, dù cửa hàng tiện lợi gặp va chạm cũng sẽ không bị ảnh hưởng, tường có sập chúng ta vẫn an toàn." Sở Nhuế nói với bọn họ.

"Được rồi, cậu thông minh." Hứa Diệu tùy tiện ngồi xuống, trở nên nghiêm túc hơn: "Bây giờ chúng ta nên thảo luận chính sự thôi."

Ba người còn lại tỏ vẻ khẩn trương.

"Theo tôi thấy, Túc Văn vừa chết, ảo cảnh liền dung hợp với thế giới thực, như vậy sự tình chắc chắn có liên quan đến Túc Văn. Chỉ cần tìm hiểu được Túc Văn đã làm gì, chúng ta có lẽ sẽ tìm ra được biện pháp khôi phục, nếu không thì chỉ còn con đường chết mà thôi."

Đới Hiển Hoài: "Sẽ được, không thể ngồi đây chờ chết!"

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Hứa Diệu nói: "Bây giờ chúng ta có vật tư, ít nhất có thể cầm cự thêm được một thời gian."

Thương Trọng Lệ suy tư: "Khi đó, Túc Văn nói rằng thế giới bắt đầu thay đổi, trông lão không có vẻ như cố ý làm điều này, chúng ta cũng đã kiểm tra nhật ký và hang động của lão, còn có thể tìm được thêm gì nữa?"

Bốn người lâm vào trầm mặc.

Thảo luận không ra kết quả, Hứa Diệu cũng không quá ủ rũ, bọn họ có tới bốn người, hẳn sẽ không đến mức rơi vào đường cùng, nếu không thể tìm ra được cách thì cũng không đến mức mất đi ý chí chiến đấu.

Ánh sáng tù mù, Sở Nhuế dựa vào vai Thương Trọng Lệ nghỉ ngơi, khi tỉnh lại thì anh nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, trước mặt xuất hiện một gương mặt khô cằn có làn da ngăm đen.

"!" Sở Nhuế không hề chuẩn bị tâm lý trước, bị thứ kia dọa sợ, cẩn thận quan sát, mới nhận ra người kia chỉ tì mặt vào cửa nhìn trộm vào trong.

Trái tim của Sở Nhuế vẫn còn đập nhanh, đối với dị thú, những thứ trong thế giới hiện thực hẳn vô cùng mới lạ, chúng đương nhiên sẽ có sự tò mò.

Quả nhiên, không bao lâu sau, dị thú thì thong thả biến mất trong sương mù.

Sở Nhuế ôm ngực, bị dọa thêm vài lần nữa thì anh vỡ tim mất.

Cửa hàng tiện lợi tối tăm, gần như không có ánh sáng, chỉ có ánh sáng mịt mù từ màn sương bên ngoài, Sở Nhuế nghĩ đến điều gì, lấy một quyển sổ màu đỏ trong balo ra.

"Nhật ký của Túc Văn?" Thương Trọng Lệ không biết đã tỉnh từ khi nào.

Sở Nhuế: "Em tỉnh rồi!"

Thương Trọng Lệ gật gật đầu, tay ôm lấy eo Sở Nhuế: "Anh vừa động thì em liền tỉnh."

Sở Nhuế nhìn thoáng qua cánh tay ở bên hông mình, cánh tay không đè nặng nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp, nắm chắc mọi hành tung của anh.

"Sao anh lại mang theo nhật ký của lão ta?" Thương Trọng Lệ liếc mắt nhìn balo của Sở Nhuế, sau khi ra khỏi ảo cảnh, từ trong biệt thự cho đến khi ra ngoài biệt thự, đôi khi cậu đều quên mất Sở Nhuế mang theo balo, thậm chí còn thường xuyên cố tình làm lơ đi chiếc balo đó.

"Anh luôn mang theo bên mình." Sở Nhuế đáp: "Những thứ ghi chép trong nhật ký rất nhiều, anh cảm thấy sau này có thể dùng được."

Sở Nhuế mở trang bìa màu đỏ, bên trong là những nội dung anh đã xem nhiều lần, vẫn không tìm thêm được manh mối gì khác.

"Túc Văn chỉ viết đến đây..." Lòng bàn tay lướt qua trang giấy: "Ở trên đời hợn 400 năm, chỉ để lại một quyển sổ này..."

Sở Nhuế cẩn thận lật những trang cuối cùng xem những ghi chép về ảo cảnh, nhưng vẫn không tìm được thêm dấu vết nào khác.

"Phía sau còn nhiều trang giấy trống..." Thương Trọng Lệ lật những trang sau cùng.

Sở Nhuế nhìn những vết bấm, dấu vết của máy đóng sách ở phía bên phải: "Có lẽ chưa viết xong, đóng sách hai, ba lần, theo lý thuyết thì Túc Văn hẳn là thường xuyên đổi..."

Bỗng nhiên, Sở Nhuế dừng lại.

Thương Trọng Lệ hỏi: "Anh nghĩ ra gì à?"

Sở Nhuế: "Ông ta ghi nhật ký lần cuối cùng là 400 năm trước, vì sao lại có máy đóng sách?"

Thương Trọng Lệ suy đoán: "Có lẽ là khi lật ra xem lại thì sách bị rơi giấy, khi đó đã có máy đóng sách, cho nên dùng máy đóng sách để giúp quyển sách được giữ gìn lâu hơn."

Hợp lý, nhưng Sở Nhuế vẫn lắc đầu: "Em đọc những trang trước đi, chân giấy ố vàng, chứng tỏ thường xuyên lật xem, đặc biệt ở những khúc ghi chép ông ấy ở cùng với tướng quân Thương, nhưng phần nội dung này lại không chiếm đến một phần ba quyển sổ, quyển số lại rất dày, khi đóng sách chỉ đóng ở phần phía sau. Đóng sách giúp quyển sách chắc chắn hơn, nếu không lật sách từ đầu đến cuối thì mới phải đóng sách."

"Cho nên là..."

"Cho nên ông ta hẳn là lật nhiều những trang sau nữa nên mới đóng sách ở phần sau."

Thương Trọng Lệ hiểu rõ: "Túc Văn cũng có ghi chép ở phần sau?"

"Hẳn là vậy."

Thương Trọng Lệ đột nhiên chỉ tay vào một trang trống: "Bên trên có dấu vết gì màu đen đúng không? Là vết bẩn ư?"

Sở Nhuế sửng sốt.

Vết bẩn màu đen?

Sở Nhuế cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy một vết màu đen mờ mờ trên tờ giấy ố vàng, nhưng lại không thể nhìn rõ đó là chữ hay là tranh vẽ.

"Lúc trước có thứ này không?" Thương Trọng Lệ hỏi.

Sở Nhuế lắc đầu: "Lúc trước anh đã xem nhiều lần rồi, quả thật không có."

"Ra là nội dung trên giấy sẽ từ từ xuất hiện, hay là dùng cách thử xem?" Thương Trọng Lệ đề nghị.

Sở Nhuế nghiêng đầu: "Cái gì?"

Thương Trọng Lệ giơ chai nước khoáng lên, nghiêm túc mà nói hươu nói vượn: "Lấy lửa đốt, phun nước, dùng đèn tia tử ngoại."

Sở Nhuế: "..."

Nghe qua không thể tin nổi, Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài nghe thấy động tĩnh cũng đi qua, Sở Nhuế quay đầu, nhìn thấy Hứa Diệu giơ bật lửa và đèn lên.

Hứa Diệu xoa tay hầm hè: "Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng!"

Sở Nhuế: "..."

Thao tác mọt phen, chữ không xuất hiện, nhưng giấy thì hỏng.

Sở Nhuế cầm cuốn sổ mà thở dài: "Tha cho nó đi, đã tàn tạ lắm rồi."

Ba người đành phải rút quân lặng lẽ.

Sở Nhuế nghiêm túc nghi ngờ bọn họ rảnh quá hóa rồ.

Khi mọi người còn đang suy nghĩ cách, Đới Hiển Hoài đột nhiên hô to: "Nằm sấp xuống!"

Bốn người phản ứng mau lẹ, nhanh chóng nằm sấp xuống, Sở Nhuế bị thương được Thương Trọng Lệ đè dưới thân, trong phút chốc, một cái đuôi của dị thú nào đó quét ngang qua cửa hàng tiện lợi, hất tung nửa phần trên của cửa hàng tiện lợi đi.

Bốn người vẫn duy trì tư thế nằm sấp một vài phút, cho đến khi không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa mới bò dậy, lại thấy ô tô đã bị dẫm nát.

"Ca này khó rồi, sau này chỉ còn có thể đi bộ mà thôi." Hứa Diệu chống cằm.

Sở Nhuế đang chuẩn bị cất cuốn sổ đi thì anh chợt nhìn thấy vài ký tự mơ hồ trên trang giấy.

Giống như là nhờ sương mù.

Sở Nhuế nhận ra, lật những trang giấy trống, lật từng trang từng trang, anh nhón chân, nâng quyển sổ ra ngoài sương mù.

Dần dà, những con chữ hiện lên ngày một rõ ràng hơn.

Sở Nhuế bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi hiểu rồi."

Thương Trọng Lệ khó hiểu: "Anh biết gì vậy?"

"Nội dung còn lại chỉ có thể đọc được trong sương mù, chúng ta rời khỏi núi Khánh Duyên cho tới bây giờ vẫn chưa mở quyển sổ ra, vừa nãy mở ra, trên trang giấy mới hiện lên dấu vết màu đen."

Hứa Diệu dùng lòng bàn tay cọ lên trang giấy: "Ừm... Là chú hiện quang, là một loại chú thuật chỉ có thể sử dụng trong ảo cảnh, giống như dùng trên người, Túc Văn lại dùng nó để che giấu chữ viết."

Bốn người nhìn chằm chằm vào những trang giấy, vì sương mù, dẫu có mắt Âm Dương thì họ vẫn không thể nhìn thấy rõ, huống hồ sương mù này còn có ảnh hưởng đến ánh sáng, bọn họ không thể cầm đèn pin rọi sáng lên trang giấy mà đọc.

"Có rồi, mọi người mau xem!" Sở Nhuế nói.

Trên trang giấy trống chợt hiện lên một bản phác thảo dị thú, trông hình dạng liền có thể phân biệt được ngay, lại lật sang trang tiếp theo, mỗi một trang đều vẽ một con dị thú, sau đó họ nhìn thấy tranh vẽ Bàng Kỷ và Hề Nang, hẳn là những con còn lại là dị thú mà họ nhìn thấy ở trong sương mù.

Đến trang gần cuối có một dòng ghi chú.

【 Thật không thể tin nổi, dị thú không có ở thế giới này, đó vốn là người dân của Tây Khương. Tây Vương Mẫu ra lệnh, chắc chắn không thể làm trái lệnh. 】

Bốn người kinh ngạc nhìn nhau.

Những dị thú ngoài kia... Đều là người dân của nước Tây Khương? Nói cách khác, toàn bộ nước Tây Khương là nơi trú ngụ của dị thú?

"Hẳn là Túc Văn đã vẽ lại những gì mình thấy được khi đến Tây Khương, nhìn mực vẽ có lẽ là vẽ bằng bút lông và màu nước, mấy trăm năm qua, hẳn là Túc Văn đã cố gắng vẽ lại và bổ sung thêm, chuyến đi đến Tây Khương đã trở thành một cơn ác mộng đè sâu trong tiềm thức của ông ta." Sở Nhuế nói.

Lật đến trang cuối cùng, bên trên chỉ viết một dòng, những con chữ đều run rẩy không ngay hàng thẳng lối, hẳn là khi viết dòng này, Túc Văn dường như đang sợ hãi điều gì đó.

Bên trên viết ——

【 Trên đỉnh đầu có một đôi mắt. 】

28.01.23
Nhấn Mở Bình Luận