Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Edit: jena

"Em ấy xảy ra chuyện rồi?" Giọng nói Sở Nhuế run rẩy.

"Không có!" Hứa Diệu trả lời ngay, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Đương nhiên là không, cậu đừng có nghĩ bậy!"

Nhìn bộ dạng của Hứa Diệu, Sở Nhuế thật sự không thể không nghĩ bậy được, anh đã quen có Thương Trọng Lệ ở bên cạnh, dù tử vong gần trong gang tấc, dù tương lai mờ mịt không thấy rõ, anh vẫn không tuyệt vọng, nhưng bây giờ, anh lại cảm giác được nỗi sợ hãi bao trùm cả người mình.

Đới Hiển Hoài đè Sở Nhuế về chỗ cũ: "Trên người cậu ta toàn bùa bảo hộ, không phải bùa hoán đổi vị trí như lần trước, bùa hoán đổi vị trí chỉ có thể dùng khi biết vị trí của đối phương đang ở đâu, Thương Trọng Lệ không biết chạy đi đâu nên không dùng được, cậu yên tâm, cậu ta chắc chắn không xảy ra việc gì, còn cậu mới là người dễ gặp chuyện nhất, cậu sốt cao, lý trí cũng mất sạch, bây giờ có phải cả người không còn miếng sức lực nào hay không?"

Sở Nhuế gật gật đầu.

"Cậu hôn mê ba ngày rồi, cậu biết không? Bác sĩ Triệu vì chúng ta mà ở lại đây, cậu nhanh chóng khỏe lên đi, cậu không khỏe, Thương Trọng Lệ chắc chắn sẽ còn chạy ra ngoài tìm thuốc, cậu cũng hiểu cậu ta mà, đúng không?" Đới Hiển Hoài mặc áo bông cho anh: "Quan tâm quá sẽ bị loạn, cậu nên biết phải làm gì chưa!"

Đới Hiểu Hoài nói một phen, thành công giúp Sở Nhuế bình tĩnh lại. Anh im lặng nằm trên thảm, nhìn qua như một đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ. Anh nhìn sương mù mênh mông ở phía xa, không biết nghĩ gì, hàng mày cau lại vẫn chưa buông lỏng.

Đới Hiển Hoài điều chỉnh lại bình nước thuốc, cánh tay có hơi tê, đang mát xa, bỗng nhiên nhận ra một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

"...?"

Hứa Diệu không tránh né mà còn trừng mắt lại: "!"

Đới Hiển Hoài cạn lời: "Chuyện gì?"

"Không ngờ cậu còn có mặt này." Hứa Diệu tấm tắc bảo lạ: "Quen cậu đã vài chục năm, tôi còn nghĩ cậu là một lão già thanh cao lạnh lùng khó gần..."

Đới Hiển Hoài tức giận liếc hắn một cái, cúi đầu tiếp tục mát xa cánh tay.

"Lão Đới, vì sao lúc trước vợ và con cậu cản cậu đi làm đạo sĩ cậu lại nhất quyết không nghe, sau khi làm đạo sĩ cậu lại rời khỏi Đạo môn, không hề do dự mà vào ảo cảnh?" Quen biết Đới Hiển Hoài đã hơn 30 năm nhưng Hứa Diệu chưa từng nghĩ mình hiểu biết rõ người này.

Mới đầu, hắn cảm thấy cả hai có cùng chung chí hướng.

Để giải quyết tà ác trên đời, họ tình nguyện rời khỏi Đạo môn, hai người đều cô độc một mình, cũng không sợ hãi tử vong hay có vướng bận gì. Đôi khi gặp nhau trong ảo cảnh, hai người đều ăn ý tỏ ra không quen biết đối phương, nhưng đều sẽ giúp đỡ đối phương trong lúc nguy nan.



Sau đó Hứa Diệu mới biết được rằng Đới Hiển Hoài và mình không hề giống nhau. Người nọ không giống hắn không còn một ai trên đời này, mà Đới Hiển Hoài lại còn một người con trai.

Nhưng người này lại cố tình không đến thăm con mình suốt mấy chục năm, chỉ gửi một khoảng tiền vào tài khoản của đối phương theo định kỳ, mãi cho đến khi con trai qua đời vì bệnh tật mới chịu đến thăm mộ. Mâu thuẫn như thế, Hứa Diệu thật sự không hiểu rõ.

Đới Hiển Hoài trông bề ngoài cũng không giống một người lớn tuổi, sóng lưng thẳng tắp, gương mặt anh tuấn, nhìn qua rất tuấn mỹ.

Dù người thân có gặp lại, có lẽ cũng khó lòng nhận ra hắn.

Đới Hiển Hoài không đáp, chỉ để lại cho Hứa Diệu một bóng dáng cô đơn.

Hứa Diệu xoa gáy, không tin Đới Hiển Hoài là một người tuyệt tình bỏ rơi cả vợ lẫn con, cho nên mới muốn hỏi cho rõ ràng.

Có lẽ là... có lý do gì đó...

Sở Nhuế không ngủ, đầu anh và bả vai vì nước thuốc lạnh lẽo mà phát đau, đau đến khóc, nhưng vẫn nhịn lại không được rơi nước mắt.

Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức bên tai lại vang lên tiếng kêu gào của một loài dị thú nào đó, mọi người nín thở sợ kinh động đến nó.

Tảng đá trong lòng Sở Nhuế ngày một nặng nề hơn, nhìn qua anh rất bình tĩnh, đôi mắt lại không thèm chớp, tinh thần vẫn luôn cảnh giác cao độ, hai tai luôn lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Sau đó, hai mắt anh đau xót vì mở to quá lâu, trước mắt lại là một mảnh tối tăm.

Thương Trọng Lệ... Sao chưa quay về?

Vì sao anh không nghe thấy gì cả?

Sở Nhuế không dám nghĩ nữa, anh chỉ có thể chờ đợi.

"Truyền nước xong rồi, tôi giúp cậu gỡ ra nhé." Bác sĩ Triệu giúp Sở Nhuế xử lý bình nước thuốc.

Hứa Diệu đi tới: "Không phải cần truyền thêm một bình ư?"

"Bạn của các cậu vẫn chưa quay về, không thể truyền một bình nước rỗng được, chỉ có thể gỡ ra trước, chờ đến khi cậu kia quay lại thì tình trạng của người bệnh cũng đã ổn định hơn rồi, không cần quá lo lắng."

Thương Trọng Lệ vẫn không quay về...

Lời nói của bác sĩ Triệu khiến hai tai của Sở Nhuế đau nhói, anh hít sâu một hơi.

Trong không khí toàn là mùi máu tươi, còn có mùi bùn đất hôi thối.

Không bao lâu sau, trời đổ mưa.

"Trước tìm chỗ trú mưa đã!"

Nước mưa có tính ăn mòn, chỉ vừa rơi xuống da đã đau rát, Hứa Diệu phản ứng ngay lập tức, hô hào kêu gọi.

"Gia đình tôi sẽ trốn trong xe!" Bác sĩ Triệu run rẩy nói.



Hứa Diệu: "Ông chắc không, đi theo chúng tôi sẽ an toàn hơn."

Bác sĩ Triệu liên tục lắc đầu rồi lại gật đầu: "Chắc mà chắc mà, chúng tôi luôn ở trên xe, không sao hết, chờ đến khi cậu trai kia quay lại thì cứ đến tìm tôi!"

Nói xong, ông liền leo lên xe ngay.

"Này!"

"Thôi bỏ đi." Hứa Diệu ngăn Đới Hiển Hoài lại: "Từ ban đầu ông ta đã không tin chúng ta rồi, có nhiều lời cũng vô ích, ngược lại sẽ khiến ông ta thấy chúng ta không có lòng tốt, bây giờ tìm chỗ trú mưa trước đã."

"Đi đâu?" Giọng nói của Sở Nhuế nhẹ bẫng: "Không phải chúng ta đang đợi Thương Trọng Lệ sao?"

"Đợi, nhưng phải tìm chỗ trú mưa đã! Mưa này có axit!"

Mưa axit, vậy thì Thương Trọng Lệ phải làm sao?

Sở Nhuế không nói, anh nhìn chằm chằm màn mưa, hốc mắt nhòe ướt.

Bọn họ đến một tòa nhà đã hư hỏng một nửa ở gần đó, Đới Hiển Hoài tìm thấy một chiếc giường và một tấm chăn còn nguyên, mùi hôi không quá nghiêm trọng nên đắp ngay cho Sở Nhuế.

Hứa Diệu xoa eo nói: "Thật là... Nhà dột còn mưa suốt đêm, cũng may có giường có chăn, chúng tôi là người tu đạo nên không sao, trời lạnh như vậy, một người bình thường như cậu e rằng không chịu nổi."

Sở Nhuế túm lấy một góc chăn, giọng nhỏ xíu: "Tôi lại gây phiền toái cho mọi người rồi."

"Tôi không có ý đó!" Hứa Diệu vội vàng nói.

"Được rồi!" Đới Hiển Hoài ngắt lời: "Duy trì thể lực đi!"

Mưa rơi tí tách, lan tỏa trong nội tâm hỗn loạn của con người.

Sau khi mưa tạnh, Thương Trọng Lệ vẫn chưa quay về.

Sở Nhuế nhìn két nước trong tay Đới Hiển Hoài.

Từ khi anh tỉnh lại đã trôi qua 37 tiếng đồng hồ.

Hơn nữa anh hôn mê ba ngày, tổng cộng là 111 tiếng đồng hồ.

Mỗi phút mỗi giây đều như tra tấn dày vò.

Vì sao Thương Trọng Lệ vẫn chưa quay về, em ấy sẽ không quay về nữa ư?

Sở Nhuế dần nếm được vị sắt rỉ, hậu tri hậu giác nhận ra vì anh quá lo lắng nên đã tự cắn lưỡi mình.

Vậy mà lại không thấy đau...

"Trán cậu ta lạnh quá!"



"Không dùng chăn bông được nữa, tìm thứ khác đi!"

"Sở Nhuế... Nghe thấy tiếng chúng tôi không? Sở Nhuế!"

"Mắt vẫn hơi hé, hẳn là còn ý thức, Lão Đới! Tôi tìm bàn ghế gỗ hỏng để đốt lửa sưởi ấm, cậu trông Sở Nhuế!"

"Sở Nhuế! Sở Nhuế! Cậu nghe thấy không, nghe thấy thì chớp mắt, cậu phải chờ Thương Trọng Lệ quay về, được chứ, cố gắng kiên trì!"

Ồn quá...

Nhưng lại không có thanh âm anh muốn nghe, anh chỉ có thể nhìn ra ngoài màn sương vô tận, hy vọng nhìn thấy bóng dáng của người ấy.

Sau đó, anh đã thấy.

Người kia băng qua sương trắng mà đến, gương mặt anh tuấn dịu dàng, bước chân nhanh hỗn loạn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, vội vã nói gì đó.

"Sở Nhuế!" Hai người phía sau kinh hô, muốn ngăn Sở Nhuế lại.

Không biết Sở Nhuế lấy sức lực từ đâu, thân người bỗng đứng thẳng lên, vươn tay về phía trước, cuối cùng vẫn vô lực mà ngã xuống, may mắn được một người ôm vào lòng.

Thương Trọng Lệ siết chặt vòng tay, trái tim nhói đau.

Trên mặt cậu có một vết thương, máu thịt lộ rõ, tay áo cũng rách bươm, tóc xẹp xuống, lộ ra vết thương trên đầu, trên mái tóc đen đầy máu và tro bụi, chứng tỏ hơn 100 tiếng ra ngoài cậu đã trải qua bao nhiêu cửa tử.

Thương Trọng Lệ ôm chặt Sở Nhuế, hôn lên tóc anh, lẩm bẩm: "Em xin lỗi, em về trễ, em xin lỗi!"

Sự im lặng bao trùm, chợt người trong lòng gào khóc đến tê tâm liệt phế.

Giống như muốn truyền tải mọi áp lực và khổ đau qua tiếng khóc của mình.

Tiếng khóc thê lương quanh quẩn giữa tòa nhà đổ nát.

29.01.23
Nhấn Mở Bình Luận