Edit: jena
Đứng trước bức bích họa, Đườn Kiền hỏi: "Cái này có phải... Tây Vương Mẫu?" Cậu theo bản năng nhìn về phía Sở Nhuế, bây giờ trong mắt cậu, Sở Nhuế chính là một cuốn từ điển sống.
"Chắc vậy."
"Vậy thì đây là mộ của vua Chu Mục!"
Thương Trọng Lệ: "Vua Chu Mục?"
Đường Kiền đắc ý nói: "Tôi á hả, không biết nhiều về huyệt mộ nhưng đọc nhiều truyện đào mộ lắm, trong đó có một tiểu thuyết kể về câu chuyện tình yêu giữa vua Chu Mục và Tây Vương Mẫu, tôi cũng có tìm hiểu thêm về chuyện này. Vua Chu Mục khi cưỡi ngựa về phương tây đã đến một nước nhỏ và gặp Tây Vương Mẫu. Theo truyền thuyết, hai người họ vừa gặp đã yêu, khi cua Chu Mục rời đi cũng muốn dẫn Tây Vương Mẫu theo, nhưng Tây Vương Mẫu phải bảo vệ lãnh thổ của mình, bà từ chối vua Chu Mục, cũng ước hẹn với ông rằng ba năm tiếp theo bà sẽ rời đi theo ông, nhưng cuối cùng lại thất hứa. Còn sự thật là như thế nào thì không một ai biết, truyền thuyết là truyền thuyết, câu chuyện này cũng được ghi chép ít ỏi trong 《 Mục Thiên Tử Truyện 》, thật giả không ai biết, nhưng trong Sơn Hải Kinh có miêu tả hình tượng của Tây Vương Mẫu, khá giống hình ảnh trên bích họa này. Hai người nhìn thử xem, diện mạo giống như đúc thế cũng kỳ lạ quá, anh Sở Nhuế, anh thấy tôi nói đúng không?"
Sở Nhuế mím môi: "Ừm..." Anh không biết gì về đào mộ, cũng không đọc tiểu thuyết đào mộ, anh có biết đâu.
Tùy ý lừa gạt được người khác, Đường Kiền vui vẻ: "Tôi nói đúng mà!"
Đường Kiền nhìn quanh, ánh mắt dừng trên quan tài.
"Chúng ta nên qua nhìn thử đúng không?" Dù nói vậy nhưng Đường Kiền cũng rất sợ hãi, hai đứa trẻ nằm trong quan tài kia cậu còn không dám nhìn thử, bây giờ còn kiểm tra thêm một cỗ quan tài nữa, lỡ như lại xuất hiện một cái xác sống động như thật, chắc chắn cậu sẽ bị dọa sợ chết khiếp.
Ba người quyết định đến xem thử.
Quan tài trước mặt lớn hơn so với quan tài khi nãy vài phần, thủ công tinh tế, đến gần còn có thể cảm nhận được uy lực. Phía sau quan tài có một con quái vật hai đầu bằng đồng, hình dạng như lợn rừng, đỉnh đầu và phía sau lưng có lông dài, nối liền với một cái đầu ngựa, bốn chân dài thẳng tắp, uy phong lẫm liệt.
Thương Trọng Lệ thử đẩy nắp quan tài, dùng sức nhưng vẫn không sứt mẻ, ánh mắt cậu tối dần, lại dốc toàn lực, nắp quan tài vẫn không hề di chuyển một chút nào.
"Không thể nào, anh đẩy không ra hả, không phải anh tự tin vào sức mạnh của mình lắm à?" Thương Trọng Lệ lườm qua, Đường Kiền lè lưỡi, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Giữa mộ thất phát ra tiếng kêu trầm thấp, không giống như âm thanh của con người.
Sở Nhuế là người đầu tiên nghe thấy, khi anh đang tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, ở lối vào bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân có trình tự: "Có thứ gì đó đang tiến vào!"
"Cái gì? Không phải những quái vật kia không vào được ư?" Đường Kiền kinh sợ.
Sở Nhuế cẩn thận lắng nghe: "Không giống tiếng chân của quái vật, bước chân đều đặn có lực, giống như... giống như người khổng lồ vậy!" Sở Nhuế biến sắc, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía lối vào. Thương Trọng Lệ thấy thế thì liền nắm lấy tay anh. Lòng bàn tay Sở Nhuế đổ mồ hôi, thân thể bắt đầu run rẩy, vì trực giác của anh nói rằng thứ đang đến là một thứ rất đáng sợ.
"Chúng ta... Chúng ta nên trốn đi... chúng... tiếng bước chân... rất chậm." Sở Nhuế đề nghị, ba người nhanh chóng trốn ra phía sau bức tượng hai đầu ở sau quan tài.
Tiếng bước chân ngày một gần hơn, cuối cùng vào trong mộ thất. Sở Nhuế run rẩy cả người cúi đầu, hoàn toàn không chú ý mình đang vùi thân mình vào lòng Thương Trọng Lệ. Lúc này, so sánh giữa nỗi sợ hãi với chuyện tình cảm thì chẳng còn thứ gì quan trọng nữa. Thương Trọng Lệ nhận ra, cậu cũng không nhắc nhở, cơ hội để anh trốn trong lòng mình cũng không nhiều lắm, cậu sẽ không ngu ngốc phá hoại chuyện tốt như thế này.
Đường Kiền sợ tới mức vươn tay, vừa nhìn thấy hai người thân mật ôm nhau ở bên cạnh, cậu bĩu môi, lại tự vòng tay ôm chính mình.
Thương Trọng Lệ và Đường Kiền cẩn thận dò la ở bên ngoài, hình ảnh trước mắt khiến họ khiếp sợ không thôi.
Tám bức tượng đồng ở căn phòng trước đã sống lại, từng con từng con tiến vào trong mộ thất này. Những cái đầu, những cái đuôi đều như có sinh mệnh, rung rung theo từng bước chân, sau khi đi vào, chúng tách ra làm đôi đứng ở hai bên quan tài, giống như người bảo vệ trang nghiêm, chờ đợi thứ gì đó.
"Sao lại thế này?" Đường Kiền làm khẩu hình nói với Thương Trọng Lệ, đồng tử cậu phóng lớn. Sau khi tám bức tượng đồng tiến vào là con mãng xà hai đầu, một con cửu vĩ hồ lông trắng, một đen một trắng đi liền với nhau cùng thể tích khổng lồ, bộ lông dài mượt phất phơ chuyển động, dường như cả người chúng đang phát sáng.
Này con mẹ nó nào phải ảo cảnh, mà là thần thoại! Đường Kiền sợ ngây người, sao đám động vật này lại nối đuôi nhau kéo tới thế, muốn mở party sum họp gia đình à?!
Ở phía xa truyền đến một tiếng kêu, Thương Trọng Lệ và Đường Kiền bị tiếng kêu này làm cho ngây ngẩn, tập trung nhìn kỹ, con chim đen hai đầu sáu mắt đang huy động thêm những con chim khác bay đến. Chúng bay lượn giữa không trung, vòng quanh "Người" mà chúng tôn sùng nhất, đồng thanh kêu lên, âm thanh như tiếng trẻ con khóc khiến cho người nghe lạnh run.
Sở Nhuế bịt lỗ tai muốn nhìn thử, sau khi nhìn thấy hình ảnh này thì trong lòng không thể giữ nổi bình tĩnh.
Ba người dùng khẩu hình nói chuyện với nhau, không dám phát ra âm thanh, sợ quấy nhiễu bọn chúng.
"Anh có thể xử lý chúng không?" Đường Kiền hỏi.
"Sợ là không, tôi không dám chắc."
"Chúng vây quanh quan tài để làm gì?"
"Có lẽ là đợi người trong quan tài sống lại..." Đường Kiền nói giỡn một câu, ngay giây tiếp theo, con chim đen đang bay vòng quanh chợt ngừng lại, đậu trên bức tượng mà họ đang trốn phía sau.
Đường Kiền bịt miệng, nín thở ngay lập tức.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên ngoài truyền đến những tiếng tru, hết đợt này đến đợt khác, đinh tai nhức óc, chúng giống như đang tiến hành một nghi lễ long trọng. Quả nhiên, quan tài phát sinh dị động, bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
"Sống lại thật kìa!" Đường Kiền sợ ngây người.
"Miệng quạ đen!" Thương Trọng Lệ nghiến răng nghiến lợi liếc cậu một cái.
Quan tài dường như bị một lực lượng thần bí đánh vào, nắp quan tài ba người dùng sức đẩy không được lại bắt đầu di chuyển, nhưng qua một lúc lâu, bên trong quan tài vẫn không xảy ra chuyện gì.
Ba người nín thở bị tình huống trước mắt làm cho đầu ốc trống rỗng.
"Không sống lại?" Đường Kiền không cẩn thận, phát ra một ít âm thanh, cậu nhanh chóng bịt miệng lại, song không còn kịp nữa. Con chim đen trên bức tượng đồng đã kêu lên, nó bay về phía ba người họ. Thương Trọng Lệ ôm Sở Nhuế lách mình né tránh, Đường Kiền cũng an toàn vọt qua một bên.
Đáng sợ hơn, trong huyệt mộ lại nổi một trận sôi trào. Những con quái vật đều đồng loạt nhào về phía bọn họ, chân đạp lên mặt đất chấn động như tiếng sấm, chúng múa may những vũ khí trong tay, có roi, có kiếm, có cả búa tạ.
Thương Trọng Lệ xoa xoa gáy Sở Nhuế, thấp giọng nói bên tai anh: "Ôm chặt tôi."
Sở Nhuế sợ tới mức hồn vía lên mây, ngoan ngoãn làm theo, ôm chặt eo Thương Trọng Lệ. Anh nhắm chặt mắt, vùi mặt vào ngực đối phương.
Trận hỗn chiến nổ ra ngay lập tức. Những con quái vật này không giống với bất cứ con quái vật nào mà họ từng gặp, sức lực lớn vô cùng, còn có thể sử dụng vũ khí như con người và năng lực suy nghĩ, biết cưỡi xe tác chiến, có vẻ như thật lâu trước kia, thân thể của chúng đã khắc ghi những điều này trong khi tham gia chiến tranh.
Đường Kiền đối phó với chúng vô cùng khó khăn, kiếm gỗ đào không thể tác động đến thân hình cứng cáp của chúng, cậu chỉ có thể hết né rồi tránh, bùa chú cũng không dùng được, chúng còn cười nhạo vứt bùa của cậu xuống đất. Sau vài lần phóng bùa thất bại, một cái rìu lớn bổ về phía Đường Kiền. Khi cậu cho rằng mình không còn sống được nữa, bỗng cảm thấy trước mắt lóa lên một luồng sáng, quái vật giơ vũ khí bỗng tạm dừng vài giây, chỉ vài giây cũng đã đủ để Đường Kiền chạy trốn.
"Thương Trọng Lệ, cảm ơn!" Cậu nghĩ lầm là do Thương Trọng Lệ cứu mình, vừa chạy vừa cảm ơn đối phương.
"Hả?" Thương Trọng Lê chém chém giết giết phần mình còn chưa xong, làm sao có thời gian quan tâm Đường Kiền. Một tay cậu ôm Sở Nhuế, một tay khác vung kiếm về phía quái vật, còn lo lắng sẽ đả thương trúng anh.
Sở Nhuế lo sợ không dám ngẩng đầu, tiếng vũ khí va chạm ầm ầm bên tai đã đủ để anh kinh hồn bạt vía. Anh biết mình không có tác dụng gì để giải quyết đám quái vật này, điều duy nhất anh có thể làm là không kéo chân sau của Thương Trọng Lệ, vì vậy anh ôm chặt cậu, động cũng không dám động.
Quái vật đầu heo thân dê đuôi hổ cầm hai lưỡi rìu mạnh hơn những con quái vật khác, Thương Trọng Lệ cầm kiếm đối phó với rìu của nó không xuể, thân kiếm chống đỡ nặng nề dần bị uốn cong. Cậu cắn môi, vì bảo vệ Sở Nhuế nên không thể tung toàn lực.
"Bé Sở!"
Sở Nhuế sửng sốt, từ từ mở mắt.
Giữa tiếng binh đao, Sở Nhuế nghe thấy một tiếng gọi.
Là giọng nói của người bạn suốt mười mấy năm, Sở Nhuế chắc chắn không nghe lầm!
Là Hoa Lạc Thâm.
"Sở Nhuế, là tôi, tôi ở đây, cậu mau đến đây!"
Là giọng nói quen thuộc đó, không phải ảo giác của anh.
Sở Nhuế theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra âm thành, Hoa Lạc Thâm đang đứng ở bên dưới bức tượng đồng hai đầu, vẫn là gương mặt xinh đẹp dịu dàng kia, đang vẫy tay với mình.
"Tới chỗ tôi, chúng sẽ không dám tổn thương cậu."
Sau đó Sở Nhuế không còn đủ sức suy nghĩ nữa, nước mắt rơi đầy, phá nát toàn bộ phòng tuyến của anh.
Hoa Lạc Thâm, thật sự cậu không chết.
Anh biết Hoa Lạc Thâm sẽ không lừa mình, anh sẽ đến chỗ cậu.
Sở Nhuế buông tay ôm lấy Thương Trọng Lệ, ngơ ngác đi về phía tượng đồng, giống như người mất hồn.
"Sở Nhuế!" Sở Nhuế đột nhiên buông tay khiến Thương Trọng Lệ trở tay không kịp. Cậu không kịp ngăn anh lại, anh lại cách cậu hơn một mét. Khi cậu cho rằng Sở Nhuế sẽ bị những con quái vật kia đánh trúng thì thật kỳ lạ, toàn bộ những con quái vật tựa như không hề nhìn thấy anh, để cho Sở Nhuế lướt qua mình.
Quái vật gần nhất vung vũ khí, không chém về phía Sở Nhuế, mà là phía Thương Trọng Lệ.
Tại sao... Tại sao lại như vậy?
"Sở Nhuế! Anh làm gì vậy?!" Đường Kiền kinh ngạc đứng trên vách đá, cậu vừa tránh vừa trốn, dựa vào sức mình mà leo bò lên cao, ngoại trừ chim đen thì không một con quái vật nào có thể leo lên được đây. Cậu vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy Sở Nhuế không hề sợ chết, thẳng một đường đi về phía tượng đồng hai đầu, càng quỷ dị hơn là những con quái vật hoàn toàn ngó lơ anh.
"Sao lại thế này?" Đường Kiền lẩm bẩm.
Thương Trọng Lệ nhíu mày, hai tay không hề ngơi nghỉ, cậu xoay người, lại thấy một luồng sáng vung lên, đánh bay những con quái vật ra xa vài mét.
Đường Kiền nghiêng người trên vách đá, bỗng nhiên chim đen bay về phía cậu, cậu kinh hoảng, né tránh sang bên cạnh, dưới tình thế cấp bách tay không bám chặt vào vách đá nên rơi xuống. Đường Kiền nhắm chặt hai mắt, cho rằng bản thân sẽ trở thành một túi thịt nát thì ngoài ý muốn đã có người đỡ được cậu.
"Pháp sư nhỏ, sao vô dụng thế, chẳng phải cậu mạnh lắm hả?"
【 Tác giả có chuyện muốn nói 】
Tóc rụng gần hết rồi (╥╯﹏╰╥)
Không bao giờ muốn viết huyệt mộ nữa (T▽T)
24.10.22
Chú thích:
Tây Vương Mẫu trong Sơn Hải Kinh đây
"Lại đi về phía tây ngọn núi Lỏa Mẫu 350 dặm, có ngọn núi tên Ngọc Sơn, là nơi cư trú của Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu có hình dáng như con người, có đuôi báo, nanh hổ, yêu thích gào thét, tóc bà xõa tung, trên đầu cài đồ trang sức bằng ngọc, chưởng quản bệnh dịch và năm loại hình phạt, sự tàn sát của các loài sinh vật trên thiên hạ. Trên núi có loài dã thú, hình dáng như con chó, trên người có vằn báo, sừng của nó giống sừng trâu, tên của loài dã thú này gọi là Giảo, tiếng kêu của nó giống như tiếng chó sủa, loài dã thú này xuất hiện ở quốc gia nào, thì quốc gia đó sẽ được mùa. Trên núi có loài chim, hình dạng như con chim trĩ, khắp toàn thân đều là màu đỏ, tên của loài chim này gọi là Thắng Ngộ, dùng cá làm thức ăn, tiếng kêu của nó giống như tiếng hươu kêu, loài chim này xuất hiện ở quốc gia nào, thì quốc gia đó sẽ gặp đại hồng thủy."
/Tranh vẽ truyền thuyết Mục Vương (áo trắng) đến dự hội Diêu Trì của Tây Vương Mẫu/