Chương 77: Nghi lễ kỳ quái
Edit: jena
"Em là... Green." Khi tỉnh lại, cậu bé nhìn thứ gì cũng cảm thấy sợ hãi.
Em rất gầy, nhìn qua còn chưa đến 30 kí, quần áo rách rưới, tay chân gầy nhẳng, trên người chi chít vết thương rợn người, giống như bị gai nhọn và roi tra tấn, chưa kể đến bên trong, xương và nội tạng có lẽ cũng bị thương, vài chỗ mưng mủ sưng đỏ đáng sợ.
"Sao lại thế này? Sao mà em lại bị trọng thương như vậy?" Cam Hiểu Hiểu vô cùng đau lòng, hận không thể ôm lấy đứa trẻ này vào lòng.
Cậu bé co rúc ở trong góc, không nói lời nào, ánh mắt đau thương đến cực độ.
"Em nói cho anh chị biết đi, bọn anh sẽ đi tố giác với đội hộ vệ của vương quốc, sẽ không bắt nạt em đâu, còn có đồ ăn ngon cho em nữa." Đường Kiền nhìn thoáng qua Cam Hiểu Hiểu rồi lại nhìn cậu bé, bất bình nói.
"Ha." Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo."
Vài người quay đầu nhìn, người vừa phát ra tiếng cười là Đới Hiển Tông*.
*Mình không biết tác giả có viết lộn hong mà chỗ này từ Đới Hiển Hoài thành Đới Hiển Tông nên mình vẫn giữ nguyên theo raw nha.
"Anh cười cái gì?!" Đường Kiền bất mãn hỏi.
"Tôi đã ở đây quan sát lâu, cảm thấy mấy người thật là khờ, nó rõ ràng chỉ là một NPC, là thông báo của trò chơi dành cho chúng ta, người đánh nó có khả năng liên quan đến những người đã chết ở trong thành, sao mà nó có thể nói tình hình thực tế cho mấy người biết được, đương nhiên là muốn chúng ta phải tự mình đi tìm hiểu rồi."
Cam Hiểu Hiểu ngộ ra: "Anh Đới thật là thông minh!"
Đới Hiển Tông cũng không vì lời khen này mà đắc ý: "Chỉ là một đạo lý rất đơn giản thôi."
Cam Hiểu Hiểu quay đầu, nhìn cậu bé: "Anh chị không phải người xấu, em đừng sợ hãi, nhé?"
Cậu bé vẫn không nói gì, đôi mắt trừng to nhìn Cam Hiểu Hiểu, ánh mắt ngây thơ mờ mịt, khiến người khác không đành lòng tiếp tục truy vấn.
"Đáng thương quá, sao mà lại đối xử với một đứa trẻ như vậy..."
Họ ra khỏi phòng, Cam Hiểu Hiểu vẫn còn thấy bất bình cho cậu bé.
"Bá tước đã mời bác sĩ đến, chắc chắn là sẽ không sao." Đường Kiền an ủi.
Bọn họ đứng trong vườn hoa, con trai bá tước đang chơi đùa cùng một con chó trắng nuôi trong nhà, tuổi tác của cậu bé cũng trạc cậu bé ở trong phòng. Nhưng một người tự do vui đùa dưới ánh mặt trời, một người bị ngược đãi đến mức không thể nói năng, quả thực không khỏi khiến người khác cảm thán thổn thức.
"Dell, mau đến đây, đã dặn con bao nhiêu lần rồi, không được chơi ở dưới bùn đất, con nhìn quần áo của con kìa!" Phu nhân gọi cậu bé, đồng thời xin lỗi nhóm Sở Nhuế: "Xin lỗi, để các vị chê cười rồi."
"Không sao, trẻ em ham chơi là điều tất nhiên." Hứa Diệu thân sĩ đáp.
Phu nhân nói: "Trời sắp tối, buổi tối các vị đừng nên ra ngoài, trong trang viên này vô cùng an toàn, mọi người có thể yên tâm.". 𝒯hử đọc t𝑟𝐮𝙮ệ𝙣 khô𝙣g q𝐮ả𝙣g cáo tại ( t𝑟𝐮mt𝑟𝐮𝙮𝔢𝙣.𝚅𝙣 )
Phu nhân đã rời đi, Đới Hiển Tông đẩy gọng kính: "NPC nhắc nhở, xem ra buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì đó, tối nay tôi muốn chuẩn bị ngồi canh, mọi người thì sao?"
"Em cũng đi với anh." Cam Hiểu Hiểu nuốt một ngụm nước miếng: "Nhưng em sợ liên lụy mọi người."
"Đừng sợ, anh bảo vệ em, chúng ta đi cùng nhau đi!" Đường Kiền xung phong nhận việc, vừa dứt lời, bỗng nhiên cậu nhớ ra mình vừa sợ tối vừa sợ quỷ, theo bản năng lại nhìn về phía Thương Trọng Lệ và La Lịch, chuyện khác thì không biết nhưng khi hành động thì bốn người họ luôn đi cùng nhau rồi đúng không?
"Một khi đã như vậy thì cậu đi với anh ta đi." Thương Trọng Lệ chỉ về phía Đới Hiển Tông.
Đường Kiền choáng váng.
"Mấy anh... không đi hả?"
"Cậu phải bảo vệ con gái nhà người ta, chúng tôi đi theo nhiều như thế làm gì?" Thương Trọng Lệ nhướng mày, Đường Kiền nhìn về phía La Lịch cầu cứu, ánh mắt của La Lịch lại lạnh lùng hơn trước nhiều: "Không đi."
"Anh Sở Nhuế~"
Sở Nhuế cau mày: "Cậu đừng làm nũng, tôi không thích bị kéo theo như thế."
Đường Kiền sụp vai, ngại có Cam Hiểu Hiểu ở bên cạnh, trong lòng sợ hãi nhưng không dám từ chối cô.
Thôi quên đi, dù đi một mình cậu vẫn có thể làm được, cậu là hậu duệ chính thức, sợ quỷ còn ra thể thống gì!
Ban đêm, Đường Kiền đẩy cửa, nhìn thấy chỉ có Cam Hiểu Hiểu và Đới Hiển Tông ở trong vườn hoa mới biết nhóm Sở Nhuế thực sự không muốn đi với mình, trong lòng chửi thầm ba người họ không có tình nghĩa, đành phải cảnh giác mà quan sát khắp nơi, cầm quát bái kiểm tra mọi ngóc ngách.
Cam Hiểu Hiểu nhìn thấy bát quái của cậu, tò mò hỏi: "Cái này là bát quái ạ?"
Gái xinh đến gần, buồn bực của Đường Kiền buồn bực cũng hóa hư không: "Đúng thế, là pháp bảo của anh đó."
"Pháp bảo?"
"Anh là người tu hành, hậu duệ đời thứ 69 của dòng chính của Đạo gia thuộc phái Các Tạo Sơn." Đường Kiền giới thiệu với Cam Hiểu Hiểu, hy vọng có thể được Cam Hiểu Hiểu nhìn mình với ánh mắt khác, đi theo cậu chắc chắn an toàn hơn so với Đới Hiển Tông.
"Tu hành? Vậy thì anh là người xuất gia và không ăn rượu thịt?"
"Không có không có, Đạo gia có đạo dòng chính và đạo toàn chân, đệ tử thuộc dòng chính vẫn có thể ăn thịt uống rượu cưới vợ, dòng toàn chân mới cần phải thanh tu." Đường Kiền còn nhấn mạnh hai chữ "cưới vợ", sợ cô hiểu lầm cậu không thể đến gần nữ sắc.
"Ra là vậy, vậy thì anh Thương Trọng Lệ cũng tu hành ạ? Em từng thấy anh ấy dùng bùa." Cam Hiểu Hiểu đảo mắt, hỏi một chút.
Thấy cô đột nhiên nhắc đến Thương Trọng Lệ, Đường Kiền như lâm vào đại dịch. Tuy cậu tự nhận mình đẹp trai hơn Thương Trọng Lệ nhiều nhưng đối phương lại hợp mắt với nhiều người hơn, ngay cả những em gái nhỏ trong môn phái cũng vậy. Đại hội đạo thuật mấy năm trước, bọn họ chỉ vừa nhìn thấy Thương Trọng Lệ thôi đã nói ngày nói đêm về đối phương, há mồm ngậm miệng đều là Thương Trọng Lệ, và Đường Kiền không phục chuyện này lắm.
"Anh ta là người Hồng Môn, Hồng Môn thuộc dòng bên của Đạo gia nhưng bị cho là tà đạo, không được người ngoài thừa nhận."
Đới Hiển Tông đi ở phía trước ý vị thâm trường quay đầu nhìn cậu một cái rồi lại quay đi.
"Nhiều người thích Thương Trọng Lệ lắm, hơn nữa anh ta cũng có đối tượng rồi, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ mà." Đường Kiền cố ý nói như vậy vì cậu lo rằng Cam Hiểu Hiểu có ý với Thương Trọng Lệ. Nhưng Thương Trọng Lệ lại là gay, nếu Cam Hiểu Hiểu cứ thế tiến tới thì sợ rằng cô sẽ chịu tổn thương.
"Vậy ạ?" Cam Hiểu Hiểu cũng không hỏi nhiều, Đường Kiền thấy có vẻ cô cũng không có ý gì đặc biệt với Thương Trọng Lệ, cô gái không muốn chủ động nói thì cậu cũng không chủ động hỏi, nhưng không có ai đáp lời cậu nữa thì không khí quạnh quẽ hơn nhiều.
Ở bên kia, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ cũng đang đi trên đường.
Đêm khuya, không còn ánh trăng.
Thành thị phồn hoa vào buổi sáng, bây giờ chẳng khác gì một vùng đất chết. Khắp nơi chìm trong tịch mịch, ảo cảnh trong trò chơi quá chân thật, Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn, anh còn có thể nhìn thấy những ánh đèn xa xa, những vì tinh tú lập lòe trên cao.
Sở Nhuế ý thức rằng đây là ảo cảnh có nhiều người nhất mà họ từng vào.
Đánh giá kiến trúc và đường phố xung quanh, có lẽ là khoảng thế kỷ 17, thế kỷ 18 ở châu Âu.
"Sao lại không muốn đi với Đường Kiền?" Sở Nhuế vừa đi vừa hỏi.
Thương Trọng Lệ không đáp.
Người thông minh ai cũng nhìn ra Đường Kiền có cảm tình với Cam Hiểu Hiểu, đi theo làm một bóng đèn, bên cạnh còn có tình địch, Thương Trọng Lệ chỉ thích đi với Sở Nhuế, tận hưởng thế giới hai người.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng đương nhiên không dám nói ra: "Bên ngoài chắc chắn là nguy hiểm hơn trong trang viên, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi."
Sở Nhuế lạnh lùng liếc nhìn cậu.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ*.
*Thành ngữ: Âm mưu, dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ cũng biết
Sở Nhuế tiếp tục đi về phía trước, bỏ Thương Trọng Lệ lại ở phía sau.
"A Nhuế, đừng đi nhanh như thế, lỡ như gặp nguy hiểm thì sao? Đây là phó bản khó đó!"
Sở Nhuế nghĩ thầm, sao mà dễ gặp quỷ như vậy được, có khi cậu còn đáng sợ hơn quỷ kìa!
Vừa nghĩ xong, một quái vật gương mặt tiều tụy, hốc hác, mái tóc rối tung xuất hiện ngay chỗ rẽ, Sở Nhuế trực diện với nó, sợ tới mức tim ngừng đập một giây, túm chặt lấy tay Thương Trọng Lệ, sợ tới mức nhào vào trong lòng cậu.
Thương Trọng Lệ: "...?"
"Có... Có quái vật!" Sở Nhuế phát run.
Thương Trọng Lệ ôm eo Sở Nhuế vui đến quên cả trời đất, nhưng vẫn không quên có quái vật vừa xuất hiện, cậu đang muốn ra tay xử lý thì nghiêm mặt: "Không phải quái vật, là người."
Sở Nhuế kinh ngạc quay đầu, quần áo của người nọ rách tả tơi, nhìn qua đã biết ngay vừa bị tra tấn, trên người toàn là máu, vết thương sưng phù tím xanh tím đen, không ra người không ra quỷ, biểu tinh hoảng loạn, chẳng trách Sở Nhuế lại nhìn nhầm.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân rầm rập, anh níu áo Thương Trọng Lệ: "Có người tới."
Thương Trọng Lệ liền ôm Sở Nhuế trốn qua một bên.
Chốc lát sau, một nhóm người mặc áo đen xuất hiện, bọn họ bắt lấy người kia. Đối phương bị kiềm kẹp, rống to lên.
"A! Thả tao ra, thả tao ra! A a a a!"
Là giọng nói của một người phụ nữ, tiếng kêu tê tâm liệt phế, đặc biệt thê lương, Sở Nhuế ôm lấy ngực, bọn họ trốn ở phía sau một cái lu, anh siết chặt lấy tay áo của Thương Trọng Lệ, liếc mắt ra ngoài quan sát. Những người đó đã bắt người phụ nữ thương tích đầy mình, mặc kệ tiếng rên la thống khổ, họ dùng một lưỡi hái thật to, cắt đứt cổ của cô.
Tiếng kêu dừng lại.
Sở Nhuế cũng nín thở theo, không phải anh chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng điều khiến anh sợ hãi là đao phủ giết người kia, y giơ cao lưỡi hái không hề chần chờ, dứt khoát kết thúc một sinh mệnh chẳng khác gì một tử thần từ địa ngục.
Máu tươi bắn tung tóe lên mặt đất và vách tường, thi thể của người phụ nữ ngã rạp xuống giữa vũng máu, cổ họng bị cắt mở một đường, máu tí tách nhỏ xuống.
Nhóm người lẩm bẩm như niệm chú, có vẻ như đang chấp hành một nghi lễ long trọng trang nghiêm.
Một người áo đen lôi một con mãnh thú từ phía sau đi tới, đó là một con chó lớn như chó Ngao Tây Tạng, cao bằng một nửa người trưởng thành, lông tóc dài, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở, nó thấp giọng rên rỉ, nước dãi nhiễu nhại ra ngoài từ hai chiếc răng nanh to lớn.
Bọn họ kéo con chó đến trước cái xác.
Sở Nhuế nín thở, muốn nhìn bọn họ muốn làm gì.
Chuyện tiếp theo đã khiến cho Sở Nhuế gặp bóng ma một thời gian dài, mơ thấy ác mộng liên tục.
Con chó há miệng, nước dãi trong suốt rơi vãi trên xác người phụ nữ. Người áo đen lạnh nhạt chăm chú nhìn con chó từ từ cắn nuốt cái xác, máu thịt dính vào nhau. Nó cắn xé bụng của cái xác, moi móc nội tạng bên trong, thò đầu vào giữ thăm dò, gặm nát cả xương cốt bên trong. Mùi máu tanh hôi nồng nặc khắp không gian, tiếng cắn nuốt rõ ràng vang vọng bên tai Sở Nhuế, đâm thẳng vào đại não của anh.
Sở Nhuế đổ mồ hôi lạnh cả người, anh muốn nhắm mắt nhưng không còn sức lực.
Sau đó trước mắt đột nhiên tối sầm, là bàn tay của Thương Trọng Lệ.
"Anh đừng nhìn."
29.10.22