Hai người đi qua những con phố và ngõ hẻm, suốt đường là cảnh thái bình thịnh thế, sắc màu rực rỡ, làm cho Lạc Anh có một cảm giác như đã đi nhầm sang nước khác rồi.
Đèn hoa chạy dài, sáng như ban ngày, dòng người quanh co tựa như một con rồng bay lượn, cười đùa, thưởng thức rất vui vẻ. Càng có nhiều người bán hàng rong, huyên náo không dứt, rao bán đồ trong giỏ của mình với những người đang đi qua. Từng chuỗi lời nói cát tường, chọc cho thiếu nữ che mặt thẹn thùng, thiếu niên phóng khoáng tiêu tiền.
Lạc Anh thấy cực kỳ mới mẻ, xem thử chỗ này, sờ thử chỗ kia.
Mỗi loại đều thích, mỗi vật đều đẹp.
So với sự kích động của Lạc Anh, người còn lại hờ hững hơn nhiều:
“Lúc tôi còn nhỏ, thiên hạ chỉ có Biện Kinh mới có cảnh đẹp như thế này. Không ngờ, chẳng qua trong bảy năm ngắn ngủi, phủ Ưng Thiên cũng đã biến thành Biện Kinh thứ hai rồi.”
Ninh Mặc của lúc này không hề dịu dàng như lúc ban ngày nhìn thấy. Trong cơ thể hắn cứ như còn giấu một người khác, đang giãy giụa phá cơ thể mà ra.
Hắn nhấc tay lên, bước chân hơi đảo: “Cô xem.”
Lạc Anh nhìn theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, thế mà ở dưới cầu đá lại có một con rồng lửa. Đi đến gần nhìn thử mới phát hiện ra một đám phụ nữ mặc quần áo mộc mạc, vẻ mặt bi thương, đang quỳ bên bờ sông, xắn tay áo, hai tay bưng một cái đèn hoa sen sáng lấp lánh, chuẩn bị thả xuống nước.
Đây là lần đầu tiên Lạc Anh thấy, còn tưởng là tập tục gì đó, nhoài cả người ra ngó xuống. Nàng hưng phấn, quay đầu gọi Ninh Mặc: “Chúng ta cũng xuống thả đèn đi, vui biết bao.”
“Chỉ sợ không được.”
Ninh Mặc ngẩng cổ lên, hai mắt khép hờ, yết hầu động đậy, giọng nói tròn vành rõ chữ lại mang theo mấy phần chua sót:
“Đèn mà họ thả là vãng sinh đăng, có viết ngày sinh tháng đẻ của người thân (đã mất).
Gió chợt nổi, đêm thoáng lạnh.
Giữa tiếng huyên náo, giọng nói của hắn ở lộ vẻ cô đơn, lạnh lẽo:
“Họ đều có chồng hoặc con, cha hoặc anh hy sinh trong chiến tranh. Những người phụ nữ này không còn chỗ nương tựa, đành tụ tập lại cùng nhau một cách tự phát, vào ngày mười lăm trăng tròn mỗi tháng đều thả vãng sinh đăng, để an ủi người thân trên trời có linh, cũng là vì bản thân có thêm dũng cảm để sống sót.”
Cơn gió nhẹ thổi bay tóc của hắn, ngọn đèn dưới cầu lay động in bóng lên khuôn mặt như ngọc đó, u ám mờ mịt.
Không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn, lúc này có vẻ như hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Đột nhiên, Lạc Anh nắm cổ tay hắn, không hề giải thích mà kéo hắn xuống dưới cầu.
Sau khi đến gần, nàng thỉnh cầu một bà lão sắc mặt khô vàng đưa nàng một cái đèn. Rồi tìm một vị trí không người, chắp hai tay lại, lặng lẽ cầu nguyện.
Sau đó, châm bấc đèn, đẩy nó chậm rãi vào trong sông.
Ninh Mặc nhìn hành động của nàng, bỗng nói: “Hay là cô cũng có người thân bỏ mạng nơi chiến trường?”
Trong lời có chút ý trêu đùa, hơi không phù hợp với phong độ nhất quán của hắn.
Không biết là không nghe ra được hay là sao nữa, Lạc Anh gật đầu rất nghiêm túc:
“Trong trận đánh với người Bắc Ngụy mấy năm trước, cha tôi đã tự bán mình để có thể có mấy lượng bạc cho chúng tôi sống tạm. Sau đó, không còn trở về nữa.”
Ninh Mặc sững lại, đối diện với đôi mắt trong veo kia làm cơn tức trong lòng hắn đã tan thành mây khói trong chớp mắt.
Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Lạc Anh, không nói gì cả.
Hai người im lặng, song song tựa vào cầu đá, sau lưng là tiếng người ồn ào, trước mặt là từng cái đèn tượng trưng cho gia đình không còn trọn vẹn, bị nước sông đẩy trôi về nơi xa.
Cho đến tận khi gió thổi vào trong tay áo nàng, mũi bị ngứa một cái:
“Hắt xì!”
Nàng xoa mũi, lại hắt xì một phát nữa.
Trên vai chợt ấm áp, Lạc Anh ngẩng đầu nhìn, thì ra là một chiếc áo choàng mỏng, lịch sự tao nhã, đã được khoác lên vai mình.
Chỉ là, món đồ này từ đâu đến? Lúc nãy nàng cũng không thấy Ninh Mặc cầm món này.
Lẽ nào là cô gái tên Tô Ngâm kia?
Dường như nhìn ra được sự khó hiểu của nàng, Ninh Mặc cười, nghiêng đầu nói với người ở bên cạnh: “Quay về bẩm báo với Đại bạn, Lạc Anh cô nương chơi mệt rồi, muốn hồi cung.”
Lạc Anh còn đang bối rối không biết hắn nói chuyện với ai, lại thấy đột nhiên ở bên cạnh có một người cúi đầu thưa vâng.
Chất giọng the thé, vừa nghe đã biết chỉ có của thái giám thôi.
Thấy nàng há miệng trợn mắt, Ninh Mặc cười: “Không phải cô thật sự tưởng là một mình cô chạy ở trong cung lâu như thế mà không ai phát hiện, sau đó vừa vặn gặp tôi hiện thân, mang cô ra ngoài đấy chứ?”
Lạc Anh ngơ ngác nhìn hắn: “Lẽ nào không phải sao?”
Ninh Mặc không thể nhịn nổi nữa, ha ha cười lớn.
Lạc Anh không hiểu hắn cười cái gì, lúc này lại có phần tức giận, đung đưa cánh tay hắn, không cho hắn cười nữa.
“Được rồi, được rồi.” Ninh Mặc nín cười: “Nếu thủ vệ hoàng cung lơi lỏng như thế, chỉ sợ ai cũng có thể đi vào bên trong thăm thú một phen. Là Đại bạn phát hiện hành động của cô, dứt khoát tương kế tựu kế. Chỉ là tối nay đúng lúc tôi ở trong cung, bèn đưa cô ra ngoài rất hợp lẽ.”
“Hả?”
Biết được sự thật, Lạc Anh cực kỳ thất vọng.
Vốn nàng còn đang đắc chí vì thân thủ của mình, bây giờ biết được đều là người ta cố ý thả nàng. Nhất thời cười tự giễu: “Ha ha ha, không ngờ Trương Đại bạn lại tinh quái như thế.”
“Cô đừng coi thường lão.” Ý cười trên mặt Ninh Mặc dần phai: “Có thể sống bình yên không lo dưới tay Lý thị tất phi phàm.”
Lúc này Lạc Anh cũng không muốn nghe cái gì phiền hay không phiền*, nàng đang rất buồn bực.
(*Phiền và phàm đồng âm trong tiếng Trung)
Vốn chuyến xuất cung lần này hết sức viên mãn. Nhưng bây giờ lại bị giảm giá, đúng là làm cho người ta không thoải mái.
“Anh chả nói sớm.” Lạc Anh than thở: “Sớm biết mọi việc là được sắp xếp cả rồi, tôi sẽ không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp đi tìm em trai.”
“Tìm em trai?”
“Đúng thế.” Lạc Anh kể lại chân tướng sự tình đơn giản một lần, vô cùng uể oải: “Tôi đã hai, ba năm không gặp nó rồi, cũng không biết bây giờ nó lớn lên thế nào nữa, có còn nhớ tôi không.”
Ninh Mặc chẳng nghĩ đến hoàn cảnh nhà nàng lại có thể khổ sở như vậy, vừa muốn nói lời an ủi. Lại phát hiện ánh mắt nàng sáng lên, chạy thẳng ra một chỗ.
“Cái này hay.”
Lạc Anh cẩn thận nhấc một cái chong chóng ba màu bằng giấy hồ lên, hết sức phấn khởi giới thiệu với Ninh Mặc: “Lúc còn bé, em trai đi theo tôi xuống ruộng, muỗi rất nhiều, đốt bao nhiêu nốt trên người nó, nó ngứa đến nỗi khóc òa lên. Mẹ liền dùng cỏ đuôi chó tết thành một cái chong chóng nhỏ cho nó, nó vừa cầm lấy thì hết khóc luôn.”
Lật qua lộn lại nhìn thật kỹ mấy lần món đồ trong tay, nàng rất vui vẻ nói: “Cái này đẹp như thế, em trai thấy rồi chắc chắn sẽ thích.”
Bị lây cảm xúc của nàng, Ninh Mặc giật túi tiền xuống: “Được, coi như tôi tặng đi.”
“Này, sao phải coi như anh tặng?”
Lạc Anh vươn tay cản lại, một bàn tay khác lấy hai đồng tiền đồng từ trong thắt lưng, đập xuống cái giá trước mặt, khí phách ngất trời.
“Quà cho em trai, tôi phải tự mua lấy.”
Bọn họ đều không biết, mấy ngày này ở trong cung, nàng đã giấu đi không ít bảo bối tốt. Đợi lúc xuất cung, bán mấy món đó đi, khi quay về, ngoài việc mua mấy mẫu ruộng tốt, còn có thể cho em trai đi học nữa.
Nhìn hành động trẻ con của nàng, Ninh Mặc bật cười: “Được, cô mua, cô mua.”
Nếu đã nói rõ ràng, bọn tiểu thái giám cũng không trốn trong đám người nữa.
Sau lưng có hai cái đuôi theo, đi dạo tiếp cũng chẳng còn thú vị gì.
“Tối nay thật sự cảm ơn anh.”
Lạc Anh cầm chong chóng nhỏ, ngẩng đầu nhìn Ninh Mặc, giọng điệu chân thành vô cùng: “Cảm ơn anh dẫn tôi đi thanh lâu, còn thả võng sinh đăng cùng tôi nữa.”
Khi nghe đến hai chữ thanh lâu, nét cười trên khuôn mặt của Ninh Mặc cứng đơ tại chỗ trong nháy mắt.
“Cô, cô biết đấy là nơi nào sao?”
Vốn hắn tưởng rằng thôn nữ ở quê hệt như trang giấy trắng. Chẳng ngờ nàng lại còn biết đến thanh lâu.
Không đúng, đàn ông đàn ang trong cung chỉ có mỗi Hoàng thượng, làm tròn lên thì chỉ mới bảy tuổi, cũng không nên biết đến nơi này.
Lạc Anh cười rất đắc ý, lấy tay ngoắc ngoắc, ý bảo hắn cúi thấp xuống, tiến gần một chút.
Sau khi hắn sáp đến gần, nàng dùng giọng nói nhỏ chỉ hai người mới có thể nghe thấy, giải thích:
“Gần đây tôi nghe kể không ít thoại bản về tài tử giai nhân, trong số những nơi họ gặp gỡ, có khá nhiều lần đều là ở lầu xanh.”
Nói xong, nàng còn nháy mắt một cái với Ninh Mặc.
Ninh Mặc thấy thật hoang đường (vô lý), lúc nào thì cái loại đồ chơi này lại lưu truyền vào trong cung. Xem ra, về nhà phải nhắc nhở chú ba sai người kiểm tra Tàng thư các thật kỹ.
Nếu đã quyết định hồi cung, hai người phải chia tay ở đây thôi.
Trước khi đi, bỗng nhiên Lạc Anh quay lại hỏi: “Quên không hỏi anh, bức tranh lần trước anh vẽ cho tôi ý, lúc nào thì xong được?”
“À, chỉ sợ dạo gần đây thì không được.”
“Sao lại thế?”
“Tôi có một người bạn thân nhiều năm, hiện tại sức khỏe không tốt, đang dưỡng thương ở trong cung, mấy ngày nay tôi đều ở trong cung, nói chuyện giải sầu với hắn.”
Lạc Anh cũng không phải là người muốn làm người khác khó xử, vừa nghe là Ninh Mặc bận việc thật, lập tức thẳng thắn nói:
“Không sao, dù sao thì tôi cũng chẳng gấp gáp gì. Trước khi tôi rời cung thì anh đưa tôi là được, anh vẽ đẹp như thế, tôi còn muốn giữ lại làm kỉ niệm đấy.”
Ninh Mặc ngẩn ra: “Rời cung?”
“Đúng thế.”
Lạc Anh nói năng tùy tiện, chẳng hề để ý thấy hắn khác thường: “Nếu bây giờ tôi đã tìm thấy em trai, đợi chị em chúng tôi nhận nhau rồi tôi sẽ dẫn nó về quận Trác, đi tìm mẹ. Tôi còn muốn cho nó đi học, để nó thi tú tài đấy. Thế thì sau này nhà chúng tôi không cần nộp thuế nữa, cuộc sống cũng có thể tốt hơn.
Tôi đi đây, Ninh Mặc.”
Ninh Mặc cười, nhìn theo nàng đi khuất, bóng nàng càng lúc càng xa, nụ cười trên mặt hắn lại càng mờ nhạt, cuối cùng ẩn hết vào đôi mắt bình tĩnh, không thấy dấu vết nào nữa.
Chỉ nhìn vào thái độ Trương Đại bạn đối xử với nàng là đủ rõ ràng sự xem trọng nàng của Hoàng thượng.
Lùi một bước mà nói, cứ cho là nàng có thể xuất cung thật, người từng bị hoạn sao có thể thi công danh đây.
Nhớ tới nụ cười sáng lạn kia, trong lòng Ninh Mặc âm thầm cảm thấy đáng tiếc.
Chỉ sợ nhất định nàng sẽ bị đau khổ một thời gian rồi.
Hắn hâm mộ em họ Ninh Nghiên, có thể vì vinh quang gia tộc mà cam nguyện xả thân gả đi Bắc Ngụy.
Hắn khâm phục bạn tốt Diên Tú, tự nguyện bỏ qua vinh sủng đầy người cũng muốn tìm Ninh Nghiên trở về.
Mà nay, hắn lại bắt đầu cảm thấy chính cô gái nông thôn từ vùng núi nghèo đói đi ra cũng sống chân thật, vui vẻ hơn bản thân hắn nhiều.
Thân là cháu trai trưởng của dòng họ Ninh, hắn gánh vác song song hai trọng trách trên triều và gia tộc, có oán không thể nói, có đau đớn cũng không thể phát tiết. Đeo lên mặt nạ đi lại giữa cung đình và sân nhà, dần dần hắn cũng sắp quên mất bản thân mình có dáng vẻ gì rồi.
Cũng chỉ có duy nhất thời khắc khi rượu hoa lê trắng của Hiệt Phương các chảy từ cổ họng xuống tới lồng ngực, hắn mới cảm thấy dường như bản thân vẫn còn là một con người.
Âm dương ngẫu nhiên mang nàng xuất hiện, lại thần sai quỷ khiến nói với nàng những lời kia.
Ninh Mặc cảm thấy mình đúng là điên rồi, may mà nàng là một cô gái nông thôn không hiểu sự đời. Nếu không thì đã là một cái cớ tốt nhất cho mụ điên Lý Minh Hoa kia.
Một lý do tốt nhất để vung đao chém Ninh gia.
Nhìn theo phương hướng nàng đi xa, bóng dáng của Lạc Anh đã biến mất trong đám người từ lâu. Ninh Mặc ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Sau khi chớp mắt, quý công tử dịu dàng ấm áp, mắt mang ý cười kia lại trở về trong tầm nhìn của mọi người một lần nữa.