“Thật thế á?”
Đôi mắt của Phương Cẩn trợn tròn, thịt viên được bón đến nơi rồi mà cũng quên ngậm miệng. Không thể chờ đợi được nữa mà truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à.”
Lạc Anh rung đùi đắc ý, im như thóc, không chịu nói tiếp.
Trơ mắt nhìn nàng ăn một quả nho rồi lại cắn một miếng bánh xốp, chính là không chịu nói đáp án, cậu ta nóng ruột vò đầu bứt tai.
Giày vò đủ rồi, Lạc Anh mới phun ra chậm rì rì:
“Sau đó, người bán hàng kia đứng bật dậy luôn, mở ghế gấp ra nói: quan khách, chỗ tôi đây vẫn còn mà.”
“Ha ha ha ha.”
Phương Cẩn cười ngật ngà ngật ngưỡng, bàn tay nhỏ múp míp đập bàn: “Đáng đời, ai bảo từ đầu hắn đã rắp tâm bất lương, muốn dùng một thỏi bạc lừa gia sản của người bán hàng rong. Không nghĩ tới trong rương của người ta vẫn còn bảo bối. Đây chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Đúng thật là quả báo đến ngay.”
Cậu ta cười ra cả nước mắt, Lạc Anh nuốt nốt một miếng bánh xốp cuối cùng, liếm vụn trên đầu ngón tay: “Đáng tiếc loại quả báo này chỉ có trong sách, mà hiện thực lại là người tốt không sống lâu, tai họa tồn tại vạn năm. Cho nên, tôi phải nỗ lực làm một tai họa, quyết không thể làm người tốt vớ vẩn được.”
“Đúng, đúng, đúng.”
Nhìn nàng liếm đầu ngón tay, ý cười chưa dứt, Phương Cẩn chỉ cảm thấy rất vui vẻ, quay đầu phân phó: “Lại mang một đĩa bánh quy óc chó đến đây.”
“Không được, không được.”
Lạc Anh xua tay liên tục: “Không thể ăn nữa, gần đây tôi thấy ăn đến hơi béo lên rồi, lồng ngực như bị đè nặng, đến thở cũng khó khăn.”
Phương Cẩn hào khí vạn trượng: “Thế lại làm quần áo mới, trong cung nuôi một đống tú nương đấy. Lát nữa ta sẽ cho phòng Ty trân đến đo cho chị, mấy ngày là xong.”
“Thế thì vẫn còn khó chịu ở ngực.”
Lạc Anh vỗ ngực hào hùng, lại bị một trận đau đến nỗi nhe nanh nhe lợi, ôm ngực lăn lộn trên giường. Dọa cho Phương Cẩn làm rơi cả thịt viên trong tay, bò thật nhanh đến trước mặt nàng:
“Nhanh truyền Ngự y, nhanh lên!”
Đợi sau khi ông lão râu bạc run run rẩy rẩy chạy đến bắt mạch, khuôn mặt già nua đỏ ửng, nói với Trương Đại bạn:
“Mời một vị nữ quan đến dạy cô nương này một chút đi.”
Chờ sau khi đi ra, tiểu đồng hầu hạ vội tiến lên đỡ lấy hòm thuốc, hỏi: “Là bệnh khó chữa gì ạ? Hay là bệnh hiểm nghèo gì sao?”
Ông lão giận đến run cả râu: “Lão phu ta đây bắt mạch chữa bệnh nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên giúp một cô nhóc xem, xem….. Thôi, thôi, vẫn là gọi nữ quan đến nói cho bọn họ nghe đi. Đúng là xấu hổ chết lão phu!”
Dứt lời, phẩy tay áo một cái, bước nhanh rời đi. Cũng không thèm để ý tiểu đồng đang gọi to ở sau lưng, dưới chân cứ như được lắp thêm bánh xe vậy.
Người trong phòng lại chẳng hiểu gì, mắt to trừng mắt nhỏ rồi nhìn Thôi nữ quan, nghe không hiểu lời cô ta nói là ý gì.
Thôi nữ quan nhắc nhở: “Hoàng thượng, mấy chuyện riêng tư của con gái, thần nói chuyện riêng với cô nương thì tốt hơn ạ.”
“Chuyện riêng tư?”
Khuôn mặt nhỏ tròn vành vạnh của Phương Cẩn nghiêm túc, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Lạc Anh, cứ như đang lên án hay là chị xảy ra chuyện gì muốn giấu ta vậy?
Lạc Anh vung tay: “Không sao, không sao, ngài cứ nói thẳng đi.”
Phóng khoáng vô tư, làm Thôi nữ quan nghẹn lời, ngược hẳn với nàng, cô ta bứt rứt mất tự nhiên.
Suy đi nghĩ lại một hồi, hỏi một câu hàm súc:
“Cô nương đã từng bị hành kinh?”
Lạc Anh chán nản, quay đầu hỏi Phương Cẩn: “Hành kinh là cái gì thế?”
Phương Cẩn cũng cau mày theo nàng, nhưng mà tôn nghiêm của Đế vương không cho phép cậu ta thừa nhận, quay đầu hỏi Trương Đại bạn: “Ngươi biết không?”
Cho dù Trương Đại bạn đã thấy qua các mặt xã hội, lúc này cũng chẳng có biện pháp nào để không ngạc nhiên được. Nghĩ tốt nhất là tìm cách lừa tiểu Hoàng đế ra ngoài, rồi bảo Thôi nữ quan mở mang riêng cho Lạc Anh.
Nhưng mà với sự ham hiểu biết mãnh liệt không thể nén được của Phương Cẩn, cậu ta tưởng lão cũng không biết. Lập tức ném vấn đề sang mấy cung tỳ đứng bên cạnh, ngón tay trắng nõn chỉ điểm:
“Ngươi, ngươi, còn có ngươi, các ngươi ai biết hành kinh là gì, trẫm sẽ trọng thưởng.”
Mắt thấy sắp biến thành một trò khôi hài, Trương Đại bạn đành vội ngăn cản.
Đầu tiên là cho người không liên quan đang ở trong phòng đi ra ngoài hết, sau đó gật đầu ra hiệu cho Thôi nữ quan.
Chẳng có cách nào, Thôi nữ quan chỉ đành giải thích từ đầu:
“Sau khi lớn lên, cơ thể của con gái sẽ có mấy triệu chứng. Đầu tiên, phía trước hơi sưng đau, to ra, không quá nửa năm sẽ có quỳ thủy. Cũng là ý nghĩa biểu thị từ nay đã có thể xuất giá làm vợ người ta.”
Phương Cẩn vừa nghe được xuất giá, hơi mất hứng. Nhưng Lạc Anh chẳng để ý:
“Thế nghĩa là qua nửa năm nữa tôi sẽ bị chảy máu rồi.”
Thôi nữ quan tưởng nàng sợ, vội an ủi: “Cô nương yên tâm, lát nữa tôi sẽ viết một đơn thuốc làm ấm bụng mà phụ nữ hay dùng. Mỗi ngày cô nương uống theo đơn, đảm bảo đến lúc đó sẽ không bị khổ sở.”
Lại nói: “Cô nương còn phải kỵ đồ sống, đồ lạnh, như nho để lạnh, nên ăn ít thì tốt.”
Lạc Anh vừa nghe thấy không thể ăn cái nọ, không thể làm việc kia, cảm thấy đúng là làm con gái phiền toái quá.
Đợi sau khi Thôi nữ quan lui xuống, nàng lặng lẽ sáp đến bên tai Phương Cẩn, nói khẽ: “Tôi thấy cô ấy cũng phiền phức quá rồi, không phải chỉ là chảy máu thôi sao. Mỗi tháng đều chảy, lẽ nào cả đời này tôi cũng không thể ăn?”
Phương Cẩn gật đầu: “Chị ăn đi, nếu mà đau thì ta sẽ gọi Ngự y đến. Y thuật của lão cao minh, chắc chắn sẽ trị đau cho chị.”
“Đúng đấy!”
Ánh mắt Lạc Anh sáng lên, tán thưởng: “Vẫn là cậu thông minh.”
Sau đó, một quả nối tiếp một quả, nhét hết nguyên nửa đĩa nho lạnh vào bụng.
Nhân lúc nàng ăn uống sôi nổi, Phương Cẩn thừa cơ nói cho nàng biết đã phái người đi đón em trai nàng tiến cung rồi.
“Thật á!”
Ngay lập tức Lạc Anh mừng rỡ nhìn ra ngoài, quên cả lau tay, kéo luôn tay áo của Phương Cẩn: “Nó, nó biết là đi gặp tôi không?”
“Biết, Đại bạn đã nói cho nó rồi. Nó có hơi sợ, không nhớ rõ chuyện lúc trước nữa, nếu không nhìn tận mắt ngón chân bị thiếu kia, chúng ta cũng không dám nhận lại nó dễ dàng thế.”
“Tốt quá rồi.”
Lạc Anh rất vui vẻ: “Ngón chân bị thiếu kia là lúc xuống ruộng bị rắn cắn, phải cắt luôn xuống. Phiền cậu rồi, tiểu Phòng tử, tôi, tôi cũng không biết nên cảm ơn cậu như thế nào nữa.”
Phương Cẩn giả vờ tức giận, bĩu môi: “Sao đột nhiên chị lại xa lạ với ta rồi, chẳng lẽ là tìm được em trai thì không cần ta nữa?”
“Sao có thể chứ!”
Lạc Anh ôm chầm lấy cậu ta: “Đối với tôi, tiểu Phòng tử rất đặc biệt. Chúng ta cùng chịu khổ, cùng hoạn nạn, bây giờ lại cùng hưởng phúc, sao có thể có người khác vượt qua được?”
Nghe được lời này, nụ cười mới quay lại trên mặt cậu ta: “Thế chị nhanh thay quần áo đi, lát nữa nó sẽ đến đây.”
Lạc Anh cúi đầu nhìn bản thân bị rớt đầy chất lỏng và vụn bánh, vội đứng dậy vào phòng trong. Vừa đi vừa không quên hô: “Lại mang thêm ít đồ ăn lên đi, lát nữa cho em trai nếm thử.”
Phương Cẩn gật đầu cười, đợi sau khi cung tỳ mang bình phong đến giữa hai người, nét cười trên mặt Phương Cẩn cũng biến mất từng chút một cho đến khi không còn nữa.
“Đúng rồi, món vịt om hoa quế kia, tôi nhớ cậu còn để riêng lại một con, chặt một nửa đi. Còn có bánh nhân thịt bò, vẫn còn hai túi trong tủ quần áo. Từ nhỏ em trai đã thích ăn ngọt, cũng không biết bây giờ khẩu vị có thay đổi không.”
Ánh mắt Phương Cẩn lạnh dần, tiếng nói trong miệng vẫn ngọt ngấy ngoan ngoãn: “Đều đi chuẩn bị rồi, cứ yên tâm.”
Trên bình phong hiện cái bóng cô gái thật dài. Có thể nhìn ra được dường như nàng đang đau đầu vì mặc cái gì.
Là bộ váy có áo ngắn xanh lá mạ, hay là bộ váy có áo dài màu đỏ bạc đây?
Quần áo quá nhiều cũng là một loại phiền phức.
Nàng càng hưng phấn, Phương Cẩn ở bên ngoài lại càng lạnh lùng, đến cuối cùng, cậu ta lặng lẽ buông mi mắt, hai tay ôm một con ngựa nhỏ khắc từ ngọc Dương Chi, không ngừng vuốt ve.
Chờ đến lúc cung tỳ tiến vào bẩm báo, Lạc Anh trượt tay một phát, cái trâm đâm thẳng vào da đầu làm nàng đau.
Sau khi nhe răng nghiến lợi xoa đầu, cài trâm rồi đi ra phía trước bình phong, nghĩ ngợi xong lại quay vào bàn trang điểm. Nàng lấy một đóa hoa vải cung đình tươi đẹp đã chọn lúc đầu ra, cài lên tóc.
Đợi khi nàng bước dài ra khỏi bình phong, thấy một đứa bé gầy yếu không xương đang đứng ở đó, lập tức đôi mắt đỏ hoe.
Giống như cảm thấy gì đó, đứa bé kia quay đầu nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, hai khuôn mặt giống nhau thừa nhận thân phận đối phương trong nháy mắt. Còn chưa mở miệng mà nước mắt nóng hổi đã rơi xuống rào rào.
Phương Cẩn nhìn đôi chị em này, ánh mắt càng lúc càng lạnh, chân ngắn dậm một cái, nhảy từ tháp xuống, đi thẳng đến cái bàn ở sau rèm, cầm sách lên đọc.
Nhưng mà, nếu nhìn thật kỹ sẽ phát hiện ra bìa quyển sách kia… rõ ràng là bị ngược.
Bên ngoài.
“Em trai, hai năm nay em sống tốt không? Người mua em có ngược đãi em không? Bây giờ em ở đâu? Chị muốn mang em về nhà, chúng ta cùng đi tìm mẹ có được không?”
Đứa bé trai thanh tú ngừng rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Chị, cha nuôi đối xử với em rất tốt, ăn mặc đầy đủ. Nếu như ông bị bệnh, em phải ở bên cạnh chăm sóc, giúp ông dưỡng lão.”
Lạc Anh lại hỏi: “Chị nghe Đại bạn nói em cũng làm thái giám rồi. Nếu ông ta thật sự đối xử tốt với em, vì sao lại cắt gốc rễ của em, nếu mẹ chúng ta mà biết được sẽ đau lòng chết mất.”
“Chị, cha nuôi cũng sinh ra trong nghèo khổ, cũng không có tích lũy gì, căn bản là không nuôi nổi em. Hơn nữa, là em tự nguyện, không thể oán trách người khác.”
Lạc Anh nghe được, có vui, cũng có buồn.
Vui là vì cuối cùng đã tìm thấy em trai rồi.
Buồn là vì thật sự em trai không còn cái đó, về sau trở lại quê hương, còn không bị nước miếng của đám bà tám kia dìm chết sao.
Càng nghĩ càng đau lòng, nàng không nhịn được mà ôm em trai, òa lên khóc sướt mướt.
Trong phòng phát ra một tiếng giòn tan, Trương Đại bạn vội chạy vào xem, hóa ra là Phương Cẩn không cẩn thận bẻ gãy một chân của con ngựa con bằng ngọc.
Lão kinh hoảng, vội vàng nhận lấy con ngựa ngọc, sai người thu dọn cẩn thận mảnh vỡ đưa đi sửa.
Hành động như thế lại chẳng hề làm cho Phương Cẩn vui vẻ.
Cậu ta trợn mắt hung hăng nhìn Trương Đại bạn, hạ thấp giọng: “Là ý kiến hay của ngươi đấy!”
Giọng điệu lạnh băng còn mang theo oán giận, Trương Đại bạn biết cậu ta phiền lòng cái gì, cười khổ: “Chị em ruột lâu ngày mới gặp lại, Hoàng thượng nên thấy vui thay cô nương mới đúng.”
Phương Cẩn liếc lão một cái, lời trong miệng rốt cuộc vẫn không nói ra.
Khóc một lúc lâu, đôi mắt của hai người đều sưng cả lên. Lạc Anh thấy sắc mặt em trai trắng bệch, thâm thể lại gầy yếu, nàng đau lòng vô cùng, kéo nó đến chỗ ngồi, cầm một miếng bánh lên muốn bón cho nó ăn.
Bỗng đứa bé trai lại bật dậy, hai tay thả xuống tự nhiên, cong lưng một cách hèn mọn.
Lạc Anh còn đang thấy lạ, phía sau, Trương Đại bạn cười ha ha đi đến ôm vai nó:
“Chúc mừng cô nương, chị em gặp lại, lão nô đã tự ý gọi Ngự thiện chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon rồi.”
“Đại bạn, cảm ơn nhiều.”
Lạc Anh tràn đầy cảm kích với ông lão mặt mũi hiền lành này, nàng nắm tay em trai, thúc giục: “Em cũng cảm ơn Đại bạn đi, nếu không phải ông ấy thì không biết chị em chúng ta còn phải đợi đến lúc nào mới được gặp nhau đâu.”
Đứa bé trai cúi đầu, trong miệng cảm ơn, hai mắt lại vẫn không dám nhìn lão.
“Lão nô không dám tham công.” Ánh mắt cười của Trương Đại bạn híp thành một đường: “Việc này là do Hoàng thượng quan tâm từng ngày, đốc thúc từng giờ. Chẳng qua lão nô chỉ chia sẻ với ngài, làm chân chạy vặt mà thôi. Nếu cô nương muốn cảm ơn thì đã cảm ơn nhầm người rồi.”
“À, đúng thế, sao tôi lại quên mất chứ!”
Lạc Anh vỗ đầu, vội chạy đến lôi Phương Cẩn ra ngoài, kích động vô cùng, giới thiệu với đứa bé trai:
“Tiểu Mộc Đầu, đây là Hoàng thượng, con người cậu ấy rất tốt. Sau này em cứ coi cậu bé như em trai của em vậy, biết chưa?”
Chẳng hề để ý thấy hai chân đứa bé run rẩy, lại dặn dò Phương Cẩn: “Đây là em trai tôi - tiểu Mộc Đầu, sau này trừ chị gái ra, cậu lại nhiều thêm một anh trai đấy.”
Phương Cẩn cười ngọt ngào, quay đầu nhìn tiểu Mộc Đầu: “Ngươi tên tiểu Mộc Đầu? Tên quái lạ thật.”
Lạc Anh khẩn cấp giải thích: “Lúc mẹ sinh nó ra, cha gấp gáp về nhà, lúc qua cửa bị vấp vào thanh gỗ ngã luôn, nên mới chọn cái tên Mộc Đầu này.
“Thế bây giờ ngươi gọi là gì?”
Tiểu Mộc Đầu cúi đầu, giọng nói càng mỏng manh:
“Bẩm Hoàng thượng, bây giờ nô tài tên là Thuận Hỉ ạ.”
Phương Cẩn không thấy gì, Lạc Anh nhìn lại rất đau mắt.
Rõ ràng tuổi tác hai đứa bé như nhau, Phương Cẩn ăn ngon mặc đẹp, an nhàn sung sướng. Tiểu Mộc Đầu khúm na khúm núm, nhát như chuột. Đặc biệt là đôi mắt kia, từ lúc vào cửa đến bây giờ vẫn chưa từng nâng mí mắt lên nhìn bọn nàng một cách thoải mái.
Trong lòng nàng nổi lên chua xót không biết từ đâu ra, nàng kéo tay nó: “Mặc kệ em tên là gì thì vẫn là tiểu Mộc Đầu của chị.”
Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của Lạc Anh nên nàng không thấy được nỗi sợ hãi, bất an càng dày thêm trong mắt Thuận Hỉ.
~~~~~~~~~~
Trước mình chỉ thấy bài về cách xưng hô trong gia đình của người Việt xưa là gì, không thấy phần về bạn bè và trong gia đình vua chúa Việt. Ai biết có bài viết về phần này thì chỉ cho mình với nhé. Xin cảm ơn nhiều!
Hiện nay chỉ tham khảo được trong Lưu Bình & Dương Lễ, hai người đều đã làm quan thì gọi người kia là "quan anh", tự xưng "tôi/em". Người hầu của Dương Lễ gọi Lưu Bình lúc chưa làm quan là "cậu", gọi Dương Lễ là "quan tôi", tự xưng "tôi"; lúc Dương Lễ đỗ trạng nguyên thì gọi là "quan trạng", gọi Dương Lễ là "quan con", tự xưng "con".
Trong truyện "Tam Quốc diễn nghĩa" thì người dịch cũng để 3 anh em kết nghĩa gọi nhau & tự xưng là anh/em/tôi.