Lạc Anh vừa đi đến cửa thùy hoa thì nhìn thấy một tiểu hoàng môn mặc áo dài màu xám đang thậm thụt, không kiềm nổi ý định trêu đùa. Bước nhẹ chân đến sau lưng hắn rồi vỗ mạnh một phát. Không ngờ đối phương giật mình làm rơi hết đồ trong tay xuống đất kêu loảng xoảng.
Đùa hơi quá rồi.
Lạc Anh vội xin lỗi, ngồi xổm xuống nhặt đồ lên giúp hắn. Mượn ánh sáng từ đèn lồng, thấy mấy mảnh sứ vỡ và vụn vặt nước nôi rơi loạn, không khỏi áy náy vô cùng:
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn đùa cậu một chút thôi.”
Thế mà tiểu hoàng môn lại chẳng hề lo sợ, mà trái lại, thở phào một hơi, túm lấy tay Lạc Anh, giọng điệu thả lỏng: “A di đà Phật, Phật tổ phù hộ, cuối cùng cô nương cũng về rồi. Nếu ngài còn không về nữa thì không chừng chúng tiểu nhân sẽ bị Hoàng thượng lột da đấy.”
Dứt lời liền lôi Lạc Anh chạy về điện Kiêu Dương, nàng nói liên tục: “Này, này, này, mấy thứ trên đất kia phải làm thế nào?”
“Không đáng ngại, bây giờ chỉ cần ngài quay lại sẽ linh nghiệm hơn hẳn ăn mấy thứ đồ thanh tâm hạ hỏa gì đó. Chúng ta nhanh chút, mấy người hầu hạ ngài đang quỳ dưới đất, chúng ta về sớm một chút thì bọn họ có thể chịu phạt ít đi một chút.”
Đợi đến khi hai người chạy tới cửa thì nhìn thấy mấy đầu tóc đen đang quỳ.
Mỗi người đều cúi đầu khom lưng, tháng chạp rét lạnh, tuyết rơi trên thân hình mảnh dẻ của họ. Thậm chí, Lạc Anh còn nghe được tiếng răng đập vào nhau lạch cạch của ai đó mà chẳng một ai dám đứng lên.
“Các người mau đứng lên đi.”
Lạc Anh đỡ người cách mình gần nhất, nhưng cung tỳ kia lập tức bị dọa sợ càng run rẩy hơn, càng khom người thấp hơn nữa.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh truyền ra, Lạc Anh ngẩng đầu, thấy Phương Cẩn đang mặc cẩm bào màu đá có thêu hoa văn rồng, vẻ mặt xanh mét nhìn nàng. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào hơi khô làm cậu ta luôn bất giác liếm môi, đáng yêu một cách kỳ lạ.
Lạc Anh cười hi hi chạy đến, dí đôi tay lạnh buốt của mình lên mặt cậu ta, làm Phương Cẩn lạnh đến rùng mình.
Trương Đại bạn bị dọa sợ đến hỏng luôn, giơ tay ra ngăn cản: “Cô nương, không thể đùa thế này được đâu. Nếu bị lạnh sẽ bị cảm đấy.”
“Lạnh không?”
Mặt mày Lạc Anh hớn hở, giơ hai tay của mình lên để cho cậu ta thấy rõ mười đầu ngón tay đỏ rực:
“Tôi còn ôm lò sưởi tay suốt dọc đường cho đến tận khi vào cung mới thôi. Thế mà một đoạn ngắn đã lạnh thế này rồi. Nếu bọn họ phải tiếp tục quỳ thì chỉ sợ mấy cái mạng nhỏ cũng không giữ nổi nữa.”
Hừ, tưởng là muốn dỗ ta vui vẻ, hóa ra vẫn là vì cầu xin cho đám người này.
Trong lòng Phương Cẩn rất mất hứng, không nói lời nào, xoay đầu đi không nhìn nàng.
“Ai da, em trai ngoan, tiểu Phòng tử tốt bụng, cậu tha cho họ đi mà. Hơn nữa tôi sắp lạnh chết rồi, nhanh gọi bọn họ đứng lên để chúng ta cũng vào phòng cho ấm.”
Nói xong còn chà sát ống tay áo, còn rùng mình hai cái để phối hợp.
Diễn xuất kém cực kỳ.
Phương Cẩn thầm oán: Cô nàng này còn muốn lừa ta, lẽ nào dám chắc là ta sẽ không phạt nàng à? Tự tin như thế?
Nhưng lời nói ra miệng lại là: “Đáng đời! Nếu đã lạnh còn không vào phòng nhanh lên?”
Lại cho Trương Đại bạn một ánh mắt, người sau ngầm hiểu, đảo cái phất trần trong tay, kéo dài giọng nói bén nhọn: “Còn không mau đứng lên.”
Mấy người đang quỳ đồng thanh lên tiếng: “Tạ Hoàng thượng khai ân, tạ Lạc Anh cô nương khai ân.”
Lúc nãy nhìn họ quỳ còn chưa thấy gì, bây giờ nghe thấy họ cảm ơn thì trong lòng Lạc Anh thấy không được tự nhiên vô cùng.
Rốt cuộc hoàng cung là nơi nào, rõ ràng không sai nhưng lại bị liên lụy, phải chịu trách phạt rất nặng, xong rồi lại phải tạ ơn. Quả thật là không phải tính mạng rẻ mạt, mà là cả người đều rẻ mạt.
Cho đến tận khi đi vào phòng, ngồi xuống, Lạc Anh vẫn như có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
Mà ngược lại, Phương Cẩn hết sức vui vẻ.
“Chị không biết đâu, để hôm nay đến gặp chị, ta đã dậy từ canh ba để viết bài đấy. Nhưng vừa đến đã đợi tận ba canh giờ, may mà chị về rồi. Nếu tối nay chị không về, ta cũng không dám tưởng tượng ta có thể làm ra chuyện gì đâu. Nói cho đến cùng toàn là lỗi của chị đấy.”
Lạc Anh cười cho có lệ: “Phải, là lỗi của tôi.”
Đợt trước hai người vẫn chiến tranh lạnh, rất lâu không gặp mặt. Lần này gặp rồi, lại thấy hiếm khi mà Lạc Anh ngoan thế, trong lòng cậu ta mừng như điên, nhất thời cũng không phát giác vẻ mặt nàng không đúng lắm.
“Cũng không phải ta trách chị, nhưng mà về sau chị đừng luôn xuất cung nữa. Ta, ta đến một chuyến cũng không dễ dàng, chính là muốn lúc nào cũng có thể gặp được chị, có thể nói chuyện với chị. Chị vì ta mà chịu tủi thân một chút. Chị muốn gì, ăn gì đều có thể mở miệng, ta sẽ tìm hết đến đây cho chị.”
Lạc Anh không đành lòng quấy nhiễu cậu ta, huống chi nàng còn có việc muốn nhờ người ta giúp đỡ, bèn cười chuyển hướng đề tài: “Hôm nay cậu đến đây đã cho tiểu Anh tử ăn chưa? Lâu rồi cậu không gặp nó, cũng không biết nó còn nhớ cậu không.”
“Nó còn có lương tâm hơn người nào đó.” Phương Cẩn ám chỉ, đôi mắt u oán ngay lập tức: “Ta vừa đi nó còn cọ tay ta, rất lưu luyến không nỡ.”
Trong lòng Lạc Anh nghĩ: Quả thật là con vật chẳng có lòng dạ gì, chỉ cần cho ăn vài lần đã khăng khăng người cho ăn là chủ nhân, không rời, không bỏ.
Phương Cẩn không muốn lãng phí thời gian vào việc này, liền hỏi về cuộc sống gần đây của nàng.
Thật ra tất cả những việc liên quan đến Lạc Anh đều sẽ có người báo cáo với cậu ta mỗi ngày. Nhưng cậu ta vẫn thích nghe Lạc Anh nói, cùng một câu chuyện nhưng nếu từ miệng nàng thì sinh động khác thường, vô cùng dễ nghe.
Đang nói đến đoạn ăn canh ngân nhĩ, Lạc Anh xoay chuyển, nói thẳng: “Tôi nhớ là Thuận Hỉ thích ăn canh ngân nhĩ nhất, lâu rồi không gặp, cũng không biết gần đây nó thế nào?”
Trên mặt Phương Cẩn có chút không tự tại, rất nhanh đã giấu đi mất:
“À, gần đây nó bận học, nghe phu tử nói có vẻ khó mà theo được. Cho nên mỗi ngày phải dạy thêm cho nó để nó học chắc thêm chút.”
Phương Cẩn nói như chẳng có việc gì, cầm chén trà lên nhấp môi.
“Hóa ra là thế à.” Cuối cùng thì tảng đá đè lên ngực Lạc Anh đã rơi xuống, mặt mày cong cong: “Thế tốt rồi, học cho chắc là tốt nhất. Thế thì tôi cũng không để nó tiến cung nữa, đỡ bị chậm trễ học hành.”
Lại nhìn Phương Cẩn, phát hiện ở giữa cánh môi dưới của cậu ta có một vết nứt, hơn nữa màu môi cũng không bình thường, không khỏi ồ lên: “Sao cậu bị nóng dữ thế này, ăn gì đấy?”
“Ăn cục tức!”
Phương Cẩn tức giận đặt thật mạnh chén trà lên bàn, vẻ mặt không vui: “Lâu thế rồi mới phát hiện ra ta không thoải mái, rõ ràng là không hề để ta trong mắt.”
“Ai da, sao lại thế được.”
Lạc Anh giỏi nhất là dỗ trẻ con, lập tức quay đầu dặn dò tiểu hoàng môn: “Không phải lúc mùa hè tôi có phơi chút tâm sen à? Nhanh đi pha một ít đi, cái đó hạ hỏa tốt nhất rồi.”
Lại cười híp mắt, nói với Phương Cẩn: “Đây là phương pháp thô tục ở quê nhà tôi, lúc mùa hè tôi thấy có ao sen liền chèo thuyền đi hái đài sen. Không ngờ đến bây giờ lại có tác dụng, cũng không uổng phí công tôi bóc từng hạt một, đau cả tay đấy.”
“Đấy là chị ngốc, không giao cho cung tỳ làm.”
“Thế sao mà giống nhau được.” Lạc Anh mở to mắt, nói năng hùng hồn: “Nếu thành tâm thì có thể càng linh nghiệm hơn, không tin thì cậu uống thử xem, đảm bảo ba ngày sẽ khỏi hết.”
Trong thời gian nói chuyện, tiểu hoàng môn đã mang bát trà qua đây.
Phương Cẩn nhận lấy cái bát, nhìn mấy cái tâm sen màu lục nổi trên mặt nước trong suốt, không khỏi nghi ngờ: “Thật sự linh nghiệm?”
Lạc Anh thề son sắt: “Đảm bảo linh!”
Phương Cẩn nửa tin nửa ngờ, đưa bát lên mũi ngửi thử, chẳng thấy có mùi gì mới yên tâm uống một hớp to, sau đó toàn bộ lông mày, mắt, mũi đều nhăn lại một chỗ.
“Uống hết, uống hết, dù sao cũng không được phun ra, phun ra sẽ không linh nghiệm nữa.”
Trong sự lầm bầm của lạc Anh, cả bát nước đắng như hoàng liên đã được cậu ta uống cạn sạch rồi.
Vẻ mặt Phương Cẩn ai oán nhìn Lạc Anh, phát biểu cảm nghĩ: “Ta thà uống thuốc còn hơn.”
Lạc Anh chỉ vào đáy bát: “Không thể lãng phí tinh hoa.”
Phương Cẩn nhìn mấy cái tâm sen kia, ớn lạnh, vội vàng đưa cho tiểu hoàng môn ở bên cạnh, thúc giục: “Mau đi xuống đi, đừng để ta nhìn thấy món đồ này nữa.”
Lạc Anh nhìn dáng vẻ này của cậu ta, làm gì còn chút vẻ ngạo mạn nào của ban nãy, không kiềm nổi mà cười rộ lên.
Vừa cười vừa không quên đẩy bát nước quả ấm áp sang: “Mau uống cái này tráng miệng.”
Trương Đại bạn vừa muốn há miệng ngăn cản thì trơ mắt nhìn thấy tiểu chủ tử nhà mình rất biết nghe lời đưa đến miệng, chính là chỗ Lạc Anh mới uống ban nãy, uống ừng ực ừng ực một mạch.
Rõ ràng….. hai ngày trước còn vì cô nương nhà họ Tần chạm vào bút của cậu ta mà không vui, ném thẳng đồ vật đi luôn.
Còn kinh động đến cả Thái hoàng thái hậu, vị tiểu chủ tử này còn ung dung nhàn nhã nói mình có bệnh sạch sẽ, không chịu nổi người khác chạm vào đồ của bản thân.
Thế mà lúc này đây lại ăn nước miếng của cô nương người ta mà không thấy bẩn à?
Ánh mắt của Trương Đại bạn như nhìn thấu tất cả, vui tươi hớn hở, rồi lại hơi lo lắng.
Hoàng thượng thâm tình với Lạc Anh cô nương như thế tất sẽ xem nhẹ cô nương nhà họ Tần. Đến lúc đó, đừng nói Thái hoàng thái hậu, Tần gia sẽ là người đầu tiên không vui.
Vậy, chẳng phải là Hoàng thượng đang buộc trung thần của chính mình ly tâm?
Trương Đại bạn giật mình một cái, phát hiện bản thân vô ý làm rơi vỡ cái gì đó, liền vội nhắm mắt, mặc niệm a di đà Phật trong đáy lòng, lại mở mắt ra, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, cầu mong tiên hoàng phù hộ, □□ hoàng đế phù hộ.
Trong lòng lão ta xoay chuyển liên hồi mà hai người kia chẳng cảm thấy được gì cả.
Phương Cẩn gối đầu trên đùi Lạc Anh, nhìn nàng bận bịu kim chỉ.
Vòng trúc căng một miếng vải, mặt trên có một khóm trúc xanh um tươi tốt. Xuyên qua miếng vải màu trắng có thể thấy được ánh mắt nghiêm túc và tướng mạo đẹp của Lạc Anh làm trong lòng cậu ta nhộn nhạo, cảm thấy giờ khắc này vô cùng ấm áp.
Ngoài phòng bông tuyết tuôn rơi, trời băng đất tuyết. Trong phòng lụa đỏ trướng ấm, mùi hương thơm nức.
Phương Cẩn đưa tay cầm một góc vải lụa rũ xuống. Mảnh vải mềm mại mát lạnh trong lòng bàn tay, trơn trơn, ngứa ngứa.
Cậu ta xoay ngón tay quấn miếng vải, làm Lạc Anh mắng: “Đừng nghịch, lát nữa lại bị kim đâm đấy.”
“Tối muộn rồi, ta sợ chị hỏng mắt mà còn không thú vị, muốn chơi với chị mà.”
Lạc Anh không dừng tay, miệng đáp ứng cậu ấy: “Cảm ơn đã bầu bạn, cậu không làm loạn thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi. Làm thêm một chút nữa là đại công cáo thành.”
Nàng vỗ nhẹ mu bàn tay Phương Cẩn, tầm nhìn chuyển từ miếng vải đến mặt cậu bé. Nụ cười kia chiếu thẳng vào đáy lòng cậu: “Không cho phép làm loạn tôi nữa, đã thêu bao nhiêu lâu rồi, nếu thất bại trong gang tấc thì tôi tức giận thật đấy.”
Nàng chẳng nghe rõ Phương Cẩn lầm bầm câu gì đó vì trong tay còn bận đến làm không kịp. Sinh nhật của Thuận Hỉ sắp đến rồi, cũng phải tặng một món quà gì đó chứ.
Bây giờ nó đang đi học ở thư viện số một Ưng Thiên, đương nhiên phải tốn tiền ăn mặc, không thể quá kém nếu không bị người ta xem thường thì phải làm sao đây.
Lạc Anh vui vui vẻ vẻ thêu đồ, chẳng hề để ý mí mắt của đứa bé choai choai nằm trên chân nàng càng lúc càng nặng, dần dần khép hẳn lại, ngủ mất rồi.