Ngay vào lúc Lạc Anh sắp chạy đến cửa thì bỗng một tiếng nói truyền đến từ sau lưng:
“Ngăn lại!”
Lập tức có một đội binh lính mặc áo giáp, tay cầm □□, tay chống nạnh từ ngoài cửa đi vào. Người nào cũng to cao, mạnh mẽ, mặt sắt vô tình. Họ như một bức tường lấp kín cửa ra.
Lạc Anh không hiểu, quay đầu ăn nói tùy tiện: “Cậu làm sao thế, tôi muốn đi hỏi tin tức của mẹ mà.”
Phương Cẩn đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt nặng nề: “Trẫm nghe nói dạo gần đây Ứng Thiên xuất hiện một đám người chuyên lừa gạt để sống, thời buổi rối loạn vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Lạc Anh vẫn không hiểu: “Nhưng Lý Diên Tú sẽ không lừa tôi đâu.”
Ý của nàng, Lý Diên Tú là người thẳng thắn như trời cao trăng sáng, nhưng trong tai Phương Cẩn lại thành một ý khác.
“Ồ?”
Trong mắt cậu ta tràn đầy sương mù, trên mặt là sự lạnh lùng không phải ở tuổi này nên có: “Chị cứ yên tâm về hắn như thế?”
“Hả?”
Lạc Anh mờ mịt nhìn cậu ta, không hiểu sao Phương Cẩn lại tức giận.
Nhưng mà lúc này nàng đang vội đi hỏi Lý Diên Tú cho rõ ràng, bèn nóng nảy: “Lúc này tôi không thể dỗ cậu được, cậu ngoan nhé, đợi tôi đi hỏi cho rõ ràng trước đã, sau khi trở lại sẽ nói chuyện với cậu, được không?”
“Dỗ?”
Phương Cẩn nhìn dáng vẻ kiễng chân mong ngóng của nàng, đột nhiên cười một tiếng lạnh lẽo.
Hay cho một chữ dỗ.
Từ khi bé xíu, tính cách của cậu ta đã rất đa nghi mẫn cảm, đến cả Trương Đại bạn hầu hạ bên người mà còn không thể tin tưởng hoàn toàn. Duy chỉ có nàng, cũng chỉ có đối với nàng mới có thể giao ra trái tim được bao bọc kín kẽ cẩn thận từng tầng từng từng một, giao vào tay nàng. Chỉ nguyện lòng quân như lòng ta, nhất định không phụ tâm ý của quân.
Chỉ nguyện lòng quân như lòng ta, chỉ nguyện lòng quân cũng như lòng ta…..
Tiếng cười kết thúc, trong phòng lâm vào yên tĩnh như chết chóc.
ơ
Ánh mắt của cậu ta quét qua, thấy con thỏ đang bày trên cái kỷ nhỏ.
Đó là thứ quý báu nhất của cậu ta, nhưng chỉ cần nàng thích, thứ gì cậu ta cũng có thể nguyện ý đưa cho nàng.
Kết quả là lại đổi được một chữ dỗ.
Tất cả những gì trước đây cũng đều là vì dỗ cậu ta hay sao?
Trong ngực Phương Cẩn như bị một mũi tên băng đâm trúng làm cậu ta rất khó chịu và đau đớn.
Đột nhiên, cậu ta như bị phát điên vậy, túm lấy con thỏ ở trên bàn kia ném thật mạnh xuống đất.
“Xoảng-----”
Con thỏ lên tiếng trả lời mà vỡ thành mấy mảnh, hệt như trái tim trong lồng ngực cũng đã vỡ rồi, không thể gắn lại được nữa.
Lý Diên Tú đang chờ ở ngoài sân, đoán chắc lúc này Lạc Anh cũng nên ra đến đây. Nhưng không ngờ chẳng đợi được người đến mà lại nghe thấy tiếng vang rất lớn ở trong phòng, nghĩ lại binh lính vừa mới vào phòng, lập tức hiểu rằng đã xảy ra chuyện.
Đợi đến khi chàng vội vàng đi đến, phát hiện một đám binh lính đang đứng đầy ở cửa đến giọt nước cũng không lọt, mà Lạc Anh thì bị vây ở bên trong, đang đối mặt với Phương Cẩn hai mắt đỏ ngầu.
“Hoàng thượng.”
Chàng vừa mở miệng đã bị Phương Cẩn vội vàng chặn lời: “Ngươi câm miệng!”
Phương Cẩn mạnh mẽ chuyển ánh mắt sang nhìn chằm chằm chàng như một con rắn độc, trong mắt tràn đầy hận ý.
Tại sao? Tại sao ngươi phải quay lại? Tại sao ngươi phải cướp Lạc Anh với ta? Phụ hoàng, mẫu phi của ta đều bị người nhà họ Lý các ngươi cướp đi hết rồi. Bây giờ đến cả một chút ấm áp cuối cùng của ta mà ngươi còn không chịu bỏ qua.
Những lời này như mưa rền gió dữ không ngừng càn quét trong ngực cậu ta, làm cậu ta nghẹn đến điên mất.
Cậu ta đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại cứ như là làm thế có thể tiêu tán bớt lửa giận trong lòng vậy.
Cuối cùng khi mở miệng một lần nữa, rốt cuộc cậu ta cũng bình tĩnh lại:
Giữa cung cấm, anh họ ra vào cũng không tiện lắm. Từ hôm nay trở đi, nếu trẫm không truyền gọi, anh họ cũng đừng tự tiện đến điện Kiêu Dương nữa.”
Vẻ mặt Lý Diên Tú trầm xuống, nhìn ánh mắt mờ mịt của Lạc Anh, ổn định tâm trạng, ôm quyền rồi nói: “Lời của Hoàng thượng cực kỳ chính xác, ngoại thần, mấy người hỗn tạp… xác thật là không thích hợp xuất hiện trong nội cung. Vậy, thần sẽ trực tiếp đưa người đi thôi, miễn cho lại phá hỏng quy củ.”
Nói xong liền giơ tay ra nắm lấy cổ tay của Lạc Anh.
“Đợi đã!”
Phương Cẩn nhịn lửa giận trong lòng xuống, đôi mắt như đao kiếm đang hung hăng chém xuống bàn tay kia của Lý Diên Tú. Nắm đấm nhỏ nhắn nắm chặt lại, giấu trong tay áo: “Lạc Anh cô nương là khách quý của trẫm, không phiền đến anh họ lo lắng.”
Dứt lời, liếc mắt một cái, đám binh linh giơ □□ lên trước ngực, đồng thanh hô lên một tiếng. Tiếng hô vang dội chỉnh tề, trang nghiêm lạ thường dọa cho Lạc Anh sợ run lên, bèn rút tay về.
Lý Diên Tú dứt khoát không trả lời Phương Cẩn, chỉ hỏi Lạc Anh:
“Cô ở lại trong cung hay là đi theo tôi?”
Mặc dù không biết tại sao Phương Cẩn tức giận nhưng lúc này ý nghĩ gặp lại người thân muốn gặp đã lâu vẫn chiếm thế thượng phong, thế là nàng gật đầu, kiên định dứt khoát: “Tôi đi với anh.”
Đi cùng với Lý Diên Tú cũng là có thể biết được tin tức của mẹ.
Hành động không xem ai ra gì của hai người như kim đâm thật sâu vào lòng Phương Cẩn. Cậu ta chỉ đơn giản không thèm để lại chút mặt mũi cuối cùng nữa, nghiêm mặt ra lệnh trực tiếp: “Người đâu, cô nương mệt rồi, còn không mau đỡ cô nương đi nghỉ ngơi?”
Nói xong, lại thấy mấy bà tử to cao bước vào từ ngoài cửa, phúc thân với Lạc Anh, nói một câu đắc tội rồi đồng loạt ra tay giữ chặt nàng, đưa vào trong buồng.
Lý Diên Tú thấy thế, hét to một câu: “Các ngươi dám cả gan làm loạn!”
Không ngờ giọng của Phương Cẩn càng to hơn:
“Lý Diên Tú, ngươi cả gan làm loạn!”
Phương Cẩn gầm lên giận dữ, làm cho người ở ngoài phòng nghe thấy cũng kinh hoảng, sốt ruột đi đi lại lại, chỉ ngóng trông vị có thể dập lửa kia đến nhanh một chút mới được.
“Lý Diên Tú, đừng tưởng rằng có Thái hậu và Thái hoàng thái hậu làm chỗ dựa là ngươi có thể muốn làm gì thì làm. Đừng có quên trẫm là Hoàng đế, trẫm muốn một người mà chẳng lẽ phải còn phải được ngươi phê chuẩn? Hay là nói, hôm nay ngươi đến đây là muốn cướp người với trẫm?”
Trương Đại bạn gấp gáp sắp chết luôn rồi, đột nhiên một góc áo quen thuộc lọt vào tầm mắt, bèn vội tiến lên túm chặt cứu tinh:
“A di đà Phật, Tần Tướng quân, ngài đã đến rồi, mau vào trong khuyên Lý công tử đi. Chuyện này mà truyền đến cung Hi Hòa thì chỉ sợ Hoàng thượng và Lý công tử sẽ đều bị phạt, còn liên lụy đến cái mạng nhỏ của Lạc Anh cô nương nữa. Thế thì không phải lại hại cô ấy rồi à.”
Tần Miện dừng bước, không hiểu ra sao nữa, hỏi: “Hoàng thượng và Diên Tú sao thế? Lại liên quan gì đến Lạc Anh?”
Trương Đại bạn chắp hai tay vào nhau vái hắn ta: “Hai, ba câu cũng không thể nói rõ ràng, tóm lại ngài vào khuyên Lý công tử trước đi. Chỗ Hoàng thượng lão nô sẽ khuyên thử. Bây giờ hai người đều đang nóng giận, nhỡ lát nữa nói ra gì đó không đúng thời điểm chẳng phải sẽ bị tổn thương tình cảm à?”
Đang nói thì trong phòng lại có tiếng đổ vỡ, làm Tần Miện kinh hoảng hoàn toàn.
Hắn ta nhíu mày, sải bước dài đi vào trong.
Trong phòng.
Mảnh vỡ của đồ sứ và ngọc trộn lẫn với nhau, lộn xộn không chịu nổi. Mà Phương Cẩn đang đứng cách đống mảnh vỡ này không xa, lồng ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt xanh mét.
Nhìn sang bạn tốt đứng ở đối diện, ánh mắt gay gắt, vẻ mặt nổi giận, nắm tay rất chặt còn tạo ra tiếng khớp xương kêu lục cục.
Tần Miện tiến lên một bước, che lại bạn tốt ở sau lưng, cung kính hành lễ với Phương Cẩn: “Hoàng thượng!”
Phương Cẩn thấy hành động của hai người, còn có gì không rõ nữa đâu.
Nghĩ kỹ thì cũng phải thôi, đời cha của hai người này có quan hệ tốt, còn là thông gia. Phóng mắt nhìn toàn bộ Nam Trần, trừ Lạc Anh thì chẳng có một người nào thật lòng quan tâm đến mình nữa.
Bây giờ đến cả một người còn sót lại này mà bọn họ cũng muốn cướp đi mất.
ơ
Cậu ta quay lưng lại, hung hăng lấy tay lau mắt. Lúc xoay người thì giống hệt như con thú nhỏ bị thương, nghểnh cổ nhe răng trợn mắt, nhìn Lý Diên Tú, chế giễu:
“Thế nào? Còn gọi cứu binh?”
Lý Diên Tú cau chặt mày.
Tần Miện giành trước một bước, hạ thấp thân mình quỳ xuống trước mặt cậu bé, cất cao giọng:
“Thần nghe nói có người tự tiện xông vào cung điện, quấy nhiễu thánh giá. Đã cứu giá chậm trễ, mong Hoàng thượng trách phạt!”
Phương Cẩn trầm mặt, chỉ Lý Diên Tú: “Tặc nhân ở đây, vậy làm phiền Tần Tướng quân rồi.”
Cậu ta muốn nhìn thử xem rốt cuộc Tần Miện nguyện ý diễn trò đến mức độ nào.
Không ngờ được, Tần Miện không hề do dự chút nào, trực tiếp nhận lệnh. Sau đó đứng dậy chộp lấy bả vai Lý Diên Tú.
Lý Diên Tú không hề phòng bị, bị hắn ta túm rất chặt, không khỏi giật mình: “Anh điên rồi?”
“Tôi thấy là anh điên rồi!”
Tần Miện thay đổi sắc mặt, thiết diện vô tư: “Thế mà lại dám vào tận trong cung làm loạn, anh xem đây là nơi nào thế!”
Nói xong liền muốn quặt cánh tay chàng ra sau.
Lý Diên Tú thấy Tần Miện làm thật bèn cẩn thận đến tận mười hai phần, dùng kỹ xảo thoát thân dưới tay Tần Miện. Không ngờ đối phương lại tiến gần, anh đuổi tôi chạy, đuổi đánh ra tận ngoài sân.
Đôi chân Lý Diên Tú rất được việc, thân nhẹ như yến, nhưng không đánh thắng được võ công và sự kiên trì của Tần Miện đã luyện tập từ nhỏ. Chẳng bao lâu sau đã bị hắn đuổi đến hết cả sức, thân hình cũng không nhanh nhẹn như lúc bắt đầu nữa.
Cuối cùng, khi chàng vừa trượt chân thì bị bàn tay rắn chắc to lớn của Tần Miện túm chặt.
“Tần Miện!”
Lý Diên Tú hết sức phẫn nộ: “Anh có biết không, Lạc Anh bị giam lỏng rồi!”
“Nếu anh còn muốn cô nương ấy sống thì tốt nhất là dừng ở đây.” Giọng nói của Tần Miện rất nhỏ: “Đừng nói cô ấy chỉ là một thôn nữ, kể cả là danh môn quý nữ mà lại làm cho đích tử phòng chính Lý gia và Hoàng thượng phải ra tay với nhau, anh đoán cung Hi Hòa bên kia sẽ xử lý thế nào?”
Lý Diên Tú sửng sốt, sau đó liền cảm thấy một cơn đau trên bả vai.
“Chịu thiệt một chút cho nhớ bài học này lâu vào, chớ manh động như thế.”
Tần Miện thả tay ra, cánh tay kia của Lý Diên Tú mềm oặt, chẳng có sức lực gì mà rủ xuống ở bên người, lắc la lắc lư.
“Làm việc gì cũng không được thái quá. Hôm nay là anh quá đáng rồi.”
Tần Miện vỗ vào bên vai không bị thương của chàng: “Người anh em, đi thôi, có chuyện gì thì đợi sau khi xuất cung về đến phủ, chúng ta lại bàn bạc cho kỹ.”
Sau khi đi theo Tần Miện vào trong một lần nữa, Lý Diên Tú chần chừ một lát rồi quỳ xuống nhận sai:
“Là thần quá lỗ mãng, va chạm với Hoàng thượng, xin ngài giáng tội.”
Phương Cẩn liếc nhìn, phát hiện ra một cách tay của Lý Diên Tú thả bên người rất quỷ dị, không khỏi nhìn Tần Miện một cái.
Mà Tần Miện đang đứng ở bên cạnh một cách quy củ, biểu cảm như thường, đáy mắt không hề gợn sóng, vẫn đang duy trì là trung thần, đồng thời cũng biểu thị không muốn bám váy quan hệ với bề trên.
Phương Cẩn rất thích loại thái độ này.
Mặc kệ đối phương là thật tâm hay giả ý, tóm lại là bây giờ Lý Diên Tú đang quỳ, còn bị thương, đáy lòng Phương Cẩn có sự thỏa mãn không nói nên lời.
Thế là giọng điệu cũng tốt hơn rất nhiều.
“Anh họ mau đứng lên đi.”
Thấy Lý Diên Tú đứng lên, cậu ta khẽ cười: “Trẫm cũng chỉ là vui đùa với anh họ thôi, anh em chúng ta sao có thể vì một cô gái mà tổn thương hòa khí được. Nghe nói trong phủ anh họ không có người, sau này trẫm sẽ đi xin hoàng tổ mẫu chọn ra một cô nương dung mạo đoan trang nhất phẩm, tứ hôn để cô ta làm bạn bên người anh. Chẳng phải người ta vẫn nói người đẹp bên cạnh như sảnh đường đầy hoa à. Có sự đẹp đẽ của hồng tụ thiêm hương, nghĩ chắc anh họ cũng sẽ không nhớ đến gì khác nữa rồi.”
Tươi cười sáng lạn bao nhiêu, giọng điệu độc ác bấy nhiêu.