“Anh em kết nghĩa?”
Ninh Mặc dựa nửa người vào ghế, cầm chén trà lên trước mặt, lại không uống. Chỉ lẳng lặng nhìn nước trà màu xanh nhạt đang phản chiếu đôi con ngươi âm tình bất định kia.
Đột nhiên, hắn cười khẽ, đặt chén trà lại lên bàn. Nâng rèm mi lên, nhìn Ninh Nghiên cười như có như không, môi mỏng hé mở:
“Việc ta dặn dò, đã nói cho con bé ngốc kia rồi chứ?”
“Vâng.” Ninh Nghiên cúi đầu, cung kính vô cùng: “Lạc Anh cô nương đã đồng ý, sẽ cố gắng nghĩ cách giữ Diên Tú lại ba tháng. Chỉ là…..”
Nàng ta cứ do dự mãi, cuối cùng cũng hỏi ra một cách thận trọng:
“Không biết hành động này của huynh trưởng là ý gì?”
Ninh Mặc không trả lời.
Hắn chậm rãi đứng lên, bước đến bên cửa sổ, giơ tay đẩy cửa ra, gió lạnh xông thẳng vào trong phòng.
“Nhìn xem, đến trời xanh cũng đang giúp ta.”
Ninh Mặc giơ tay, khua những ngón tay thon dài trong không khí, cảm giác được cơ hội đang đến, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị:
“Qua ba ngày nữa, Lý Minh Hoa sẽ dự tiệc như đã hẹn. Cô nhớ phải làm theo dặn dò của ta, biết chưa?”
Ninh Nghiên không dám xen vào, nhưng đợi khi Ninh Mặc đi rồi, nàng ta bước nhanh đến bên cửa sổ, lầm bầm ra bên ngoài:
“Diên Tú, nhất định phải bình an!”
——— ———
Càng đi lên phía bắc, sắc mặt của Lý Diên Tú càng xấu hơn.
Vốn còn tưởng là chỉ có xung quanh Từ Châu mới bất ngờ như thế. Nhưng không biết được từ lúc đến Định Châu, tuyết trắng trên đường rất dày. Thậm chí còn có mấy nhà cũ nát bị tuyết đọng làm sụp, càng khỏi nói đến ruộng vườn, đã bị đông lạnh từ lâu. Bổ một cuốc xuống mà lòng bàn tay bị chấn động đến phát đau, cũng chỉ lưu lại được một dấu ấn mờ nhạt trên đất đóng băng thôi.
Xung quanh xe ngựa cũng treo đầy nhũ băng. Lúc nghỉ ngơi, Lạc Anh cũng sẽ lấy tay bẻ gãy, ném đi.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, một mảnh trắng xóa. Thỉnh thoảng mặt đường lại có một, hai chỗ bị tuyết đóng băng rắn chắc, đi rất trơn, phải càng cẩn thận hơn.
Trong lòng Lạc Anh rất buồn bực, lạnh đến rụt cổ, vẻ mặt lo lắng:
“Trời lạnh đến độ chết tiệt này, khẳng định là hoa màu bị đóng băng chết rồi.”
Lý Diên Tú không nói gì. Chàng của hôm nay phải dùng hết mười phần tập trung chú ý để đánh xe thì mới có thể tránh được nguy hiểm.
Trước lúc hoàng hôn buông xuống, cuối cùng họ đã tìm được một quán trọ ở trong thành Định Châu, ở lại đây.
Đến khi ăn cơm tối, Lạc Anh sợ giật cả mình.
Không khỏi muốn cãi lý, gọi tiểu nhị đến: “Cơm gạo tẻ hai mươi văn một bát, canh mỡ dê hai lượng bạc một chung. Tôi thấy đây là mấy người mở hắc điếm à!”
Quán trọ mở cửa làm ăn, đương nhiên là khuôn mặt đầy ý cười, giải thích: “Cô nương có điều không biết, đợt này, giá lương thực đều lên một cách khủng khiếp. Lúc đầu còn là mỗi ngày lên một giá, đến nay đã là một canh giờ lên một giá. Thật không dám giấu diếm, đến ngay cơm gạo tẻ này cũng không biết có thể ăn được mấy bữa đâu.”
Lý Diên Tú tiếp lời, hỏi: “Đây là ý gì? Lẽ nào nói gạo sắp được bán giá trên trời, người ta đều không ăn nổi?”
“Thế thì không phải. Nếu nó chỉ tăng giá thật thì cũng tốt, vẫn luôn có một cái giá mà. Không dám giấu, điều đáng sợ là thương nhân buôn gạo trong thành Định Châu nói, năm nay có vẻ sẽ không trồng nổi lương thực rồi, hơn nửa năm đều phải thắt lưng buộc bụng. Cho nên chỗ lương thực còn lại có thể bán được mấy ngày cũng không chắc nữa. Chưởng quầy chúng tôi nói rồi, bắt đầu từ sáng mai sẽ không bán đồ ăn nữa. Chúng tôi cũng phải sống qua ngày mà, đúng không.”
Nói xong, hắn cười rồi đi ra phòng bếp làm việc.
Lý Diên Tú quay sang hỏi Lạc Anh: “Nơi này cách quận Trác không xa, cô có còn nhớ giá cả năm kia không?”
Lạc Anh cắn chặt môi, hồi lâu sau mới nói: “Sao có thể không nhớ chứ, hai năm trước bị thiên tai, gạo tẻ hai mươi đồng tiền đồng một đấu, bột mỳ tám đồng, chưa xát chỉ cần bốn đồng.”
Tính ra lại càng đáng sợ hơn hai năm trước.
Hiển nhiên là Lạc Anh nhớ đến cái gì đó, sắc mặt xấu vô cùng. Cũng không ăn nổi canh thịt dê hầm trước mặt nữa, trong lồng ngực như bị nhét đầy rơm rạ, nghẹn đến khó chịu.
Bát cơm gạo trắng ở trước mặt được đặt lên một miếng thịt mỡ. Tiếp sau đó là tiếng an ủi dịu dàng của Lý Diên Tú:
“Nhét đầy bụng trước đi đã, đầu ốc trống trơn thì sao có thể nghĩ ra được cách gì?”
Lời là như thế, nhưng…..
Một cơn gió lạnh thổi tung lá rụng trên mặt đất, thổi làm người ta run rẩy. Người đi trên đường rất vội vàng, sải bước rời đi. Làm cho chưởng quầy đứng ở sau quầy phải cao giọng: “Đóng cửa thôi, thời tiết quỷ quái thế này thì chẳng có khách đến nữa đâu!”
Lạc Anh bưng bát cơm lên, lặng lẽ và vào miệng.
Đúng thế, bất kể như thế nào, nàng đều phải đảm bảo bản thân tiếp tục sống sót.
Quán trọ đã cũ, cộng thêm thời tiết này cũng chẳng có khách gì. Gian phòng to như thế mà chỉ còn lại hai người Lý Diên Tú và Lạc Anh.
Đất phương bắc tối sớm, Lý Diên Tú cầm đèn, gõ cửa phòng Lạc Anh.
Qua một lúc mới có người ra mở cửa.
“Có việc gì à?”
Một cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt hơi đỏ lên và ánh mắt ủ rũ của Lạc Anh. Lý Diên Tú sửng sốt, bất giác đưa mu bàn tay lên thử.
“Cô đang sốt rồi!”
“Không sao đâu.”
Nếu bị chàng nhìn ra, Lạc Anh cũng không giả vờ nữa. Lê thân thể mệt mỏi đến bên giường, nặng nhọc quăng mình xuống. Giọng nói yếu ớt: “Không sao, nghỉ ngơi một đêm là khỏe thôi.”
Tiếng nói còn mang theo âm khàn nhàn nhạt.
Lý Diên Tú nghi ngờ nhìn mặt bàn, phát hiện bên trên chẳng có gì cả, không kiềm nổi nhíu mày, nói: “Tiểu nhị không đưa trà nóng đến à?”
“Trời lạnh thế này, anh tha cho họ đi.”
Lạc Anh nở ra nụ cười miễn cưỡng, cố nói đùa: “Chỉ sợ cái nơi dở hơi này chẳng có nổi than củi sưởi ấm đâu. Lại tối muộn rồi, chắc là đã chui vào ổ chăn từ lâu.”
Lý Diên Tú nhấc ấm trà lên, bỏ lại một câu: “Tôi đi rót ấm trà đến.” Rồi vội vàng ra cửa.
Lạc Anh cũng không cản chàng, mệt mỏi nằm trên giường, chỉ thấy rõ ràng trên mặt đang nóng bỏng, nhưng trên người lại lạnh run từng đợt. Đặc biệt là trong cổ họng, nuốt một ngụm nước bọt thôi mà cũng như đang nuốt dao vậy.
Thời gian chờ đợi luôn rất chậm, thế mà nàng lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
“Lạc Anh, nào, hé miệng, uống ngụm nước nhuận cổ họng đi.”
Hình như bên tai có một người đang dịu dàng nói gì đó, nàng ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Đợi đến khi từng giọt trà nóng chảy vào cổ họng, trên người cũng dần ấm lại.
Mở mắt ra nhìn, vừa lúc đối diện với khuôn mặt lo lắng của Lý Diên Tú.
Chàng ngồi ở đầu giường, một tay ôm nàng, một tay cầm bát trà bằng sứ thô.
“Thoải mái hơn chút không?”
Lạc Anh gối lên ngực chàng, có thể nghe rõ được rung động nhỏ trên ngực do nói chuyện. Còn nghe được tiếng trái tim đập thản nhiên mà mạnh mẽ.
Nàng muốn gật đầu, lại phát hiện người mềm nhũn ra, đến cả động tác này thôi mà cũng không làm được.
“Thế này không được.”
Lý Diên Tú để bát trà xuống, đặt nàng dần dần nằm xuống: “Cô đợi ở đây, tôi đi mời thầy thuốc đến.”
“Không cần.”
Rời khỏi vòng ôm ấm áp của chàng, Lạc Anh cảm thấy rất mãnh liệt là mình bị quăng ra giữa trời tuyết đất băng, lạnh đến mức răng va vào nhau cầm cập. Liều mạng giơ tay muốn tóm chàng lại: “Đừng đi, tôi lạnh.”
“Lạnh?”
Lý Diên Tú nhét viền chăn sát vào: “Thế này thì sao?”
“Lạnh, lạnh, lạnh quá!”
Thế mà Lạc Anh lại bắt đầu sốt rét.
Chàng đưa tay ra sờ thử, cái chăn này không thật dày. Nghĩ đến đợt trước thời tiết ấm áp, chăn mùa đông đã được cất đi hết rồi, chỉ còn lại chăn mùa xuân. Trong đêm lạnh ẩm này, còn là người bị ốm nữa, đương nhiên rất gian nan.
Chẳng còn cách nào, chàng chỉ có thể an ủi như đang dỗ trẻ con vậy: “Lạc Anh ngoan, đừng sợ. Tôi bảo tiểu nhị mang một cái chăn dày một chút lên, lại mời thầy thuốc đến. Lát nữa sẽ quay lại, được không?”
Lúc này Lạc Anh đã sốt đến hơi mơ màng rồi, nghe không rõ lắm người ta nói gì, chỉ thấy giọng nói của người này dịu dàng thế, như giọng của mẹ vậy.
Bất tri bất giác, nàng thả lỏng tay ra, ngoan ngoãn để cho người ta bố trí.
Sau khi Lý Diên Tú đắp chăn kỹ cho Lạc Anh, lập tức đi ra sân sau, gõ cửa phòng tiểu nhị.
“Khách quý, không phải là tiểu nhân không muốn kiếm bạc. Mấy hôm trước mới tháo chăn mùa đông ra, đây, vẫn còn ngâm chưa kịp giặt nữa, thì đã gặp phải thời tiết quỷ quái này rồi. Bên chỗ thầy thuốc thì tiểu nhân có thể chạy một chuyến cho ngài, nhưng mà đợt trước, mấy thầy thuốc giỏi đều đã đi Từ Châu, ngài cũng chỉ có thể miễn cưỡng tùy cơ ứng biến.”
Tiểu nhị đi rồi, trong lòng Lý Diên Tú vẫn lo lắng cho Lạc Anh, dứt khoát trở về phòng mình ôm chăn sang đây, đắp thêm cho nàng một tầng nữa.
Mặt Lạc Anh càng lúc càng đỏ, Lý Diên Tú học theo cách dì Tưởng* chăm sóc bản thân mình, nhúng ướt khăn mặt, cuộn thành cuộn dài, đắp lên trán Lạc Anh.
Vừa mới đặt lên thì đã làm nàng lạnh đến giật mình. Miệng nói mê sảng: “Mẹ, con lạnh, con lạnh quá!”
Lý Diên Tú vén chăn, cầm tay nàng ra, thế này mới phát hiện đầu ngón tay của nàng lạnh như băng vậy.
“Hà.”
Lý Diên Tú thổi khí vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa mấy cái, rốt cuộc cũng làm cho bàn tay của Lạc Anh có chút hơi ấm.
Nhưng mặt nàng càng ngày càng nóng, trong miệng nói mê liên tục. Đến cuối cùng, chẳng hiểu nổi lời nói nữa.
“Chị, yên tâm, việc em đã đồng ý với chị thì chắc chắn sẽ làm được.”
Chị? Lý Diên Tú tự hỏi, lúc nào thì nàng có một bà chị chạy ra thế này.
Còn chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ, đột nhiên nàng lại nức nở: “Tôi biết cậu không phải, tôi biết cậu không phải nó.”
Ai?
Lý Diên Tú cúi người xuống, nói bên tai nàng dịu dàng, nhẹ nhàng: “Lạc Anh, dậy thôi, cô gặp ác mộng.”
Lạc Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, hai mắt vô thần đảo qua khuôn mặt chàng, rồi lại nhắm chặt.
Sao thầy thuốc mãi chưa đến?
Trong lúc chờ đợi sốt ruột, rốt cuộc cửa phòng cũng bị gõ.
Tiểu nhị nói luôn cách cửa, xin lỗi: “Công tử, không phải tiểu nhân lười biếng đâu. Tôi đã chạy hết ba con phố mà người ta đều nói lạnh quá, không đi ra ngoài chẩn bệnh. Nếu không thì ngài đợi trời sáng đi, có khi trời sáng là có thể mời được đấy.”
Lý Diên Tú vừa sốt ruột, vừa bực bội, chỉ có thể nhẫn nhịn, nói một câu đã biết.
Trong lòng lại cảm thấy rất bất lực, nhìn Lạc Anh đang rùng mình, hai má nóng rực, quyết định cởi cúc áo.
Chàng không hiểu y lý, nhưng mà Ninh Nghiên đã từng nghiên cứu một khoảng thời gian, nói là trên chân người có nhiều huyệt vị nhất. Còn bởi vì chàng không thích mặc quần áo dày vào mùa đông, nên giảng cho chàng một khóa rất nghiêm túc.
Không ngờ tri thức vô tình học năm đó giờ đây lại phát huy công dụng rồi.
Chàng ngồi ở cuối giường, do dự rồi cũng cởi tất của Lạc Anh. Đôi tay run rẩy, vươn ra cầm đôi chân trắng nõn, lạnh băng kia, áp sát vào lồng ngực nóng hổi của mình.
Đêm nay thế nào? Đêm chưa tàn. (1)
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.
* Nguyên văn “dì Liễu”, mà chương 54 và 61 có nhắc đến nhân vật “dì Tưởng” nên mình tự sửa.
(1) 1 câu trong bài thơ “Đình liệu” thuộc “Tiểu nhã”, “Kinh thi”. Nguyên văn ở đây:
https://baike.baidu.com/item/%E5%B0%8F%E9%9B%85%C2%B7%E5%BA%AD%E7%87%8E/1981826