Cuộc sống của Lạc Anh trở thành bận bù lu bù loa ngay lập tức.
Mỗi sáng, sau khi bán hết đậu phụ, túm Lý Diên Tú đi dạo khắp nơi trên phố.
Nay cắt hai thước vải đỏ, mai khiêng một cuộn da. Ngày kia thì hưng phấn lên, dứt khoát ngồi xe bò đến một trại chăn nuôi cách trấn nhỏ hai, ba mươi dặm. Nhìn theo triền cỏ dại, xuyên qua đám bê, dê con. Thỉnh thoảng lại cầm một nắm cỏ dài để lôi kéo bọn nó đến ăn, lại vì tiếng cười quá to làm cho dê con khiếp sợ, chạy đi mất.
Cứ lặp lại như thế, vui vẻ vô cùng.
Trong sân vẫn còn dư hương thơm đậu nành bay lượn, Lạc Anh ngồi trên ghế, nghiêm túc thêu thùa. Ánh nắng chiếu chếch lên người nàng, điểm một tầng viền vàng, làm năm tháng dịu dàng hơn, làm cuộc sống bình thản hơn.
Lý Diên Tú dựa vào cối xay đá, bất giác nhếch khóe miệng lên, dường như trái tim phiêu bạt đã được an ủi ở giờ khắc này.
Chỉ có điều, một bức tranh tốt đẹp đã được định trước sẽ không tồn tại lâu dài.
“Ay ui mẹ ơi! Rốt cuộc đã thêu xong uyên ương rồi, mù cả mắt rồi.”
Nàng giũ miếng vài đỏ trong tay, đứng dậy, vui vui vẻ vẻ chạy đến chỗ Lý Diên Tú, giơ lên, mặt mày sung sướng: “Thế nào, nhìn đẹp hả!”
Tay Lý Diên Tú run lên, suýt thì làm rơi bầu rượu.
Nói thế này đi, nếu nàng có thể thêu như con vịt thì Lý Diên Tú cũng có thể khen ngợi hai câu trái lương tâm.
Rất lâu không được biểu dương, Lạc Anh đưa tay về, tự nhìn tác phẩm một lúc lâu, hết sức buồn bực:
“Rất đẹp mà, tôi nghe người ta nói, đêm tân hôn phải mặc yếm uyên ương nghịch nước, thế mới cố gắng thêu. Nhìn không đẹp à?”
Lý Diên Tú đưa tầm mắt khỏi hai cái vật thể như gà rụng lông kia, chuyển đến nhìn lên hai lông mày như hai con sâu róm của Lạc Anh, dần dần nhìn ra chỗ khác, lên tiếng khen ngợi chân thành:
“Lần đầu tiên đã thêu được thế này là rất hiếm rồi.”
Đúng thế, nên dừng tay thôi.
Bởi vì sợ hãi, đến cả đêm tân hôn cũng lựa chọn bỏ qua mất.
Lạc Anh nhìn chàng thật kỹ, đột nhiên phẩy tay, cao hứng, ngẩng khuôn mặt cười lên, lầm bầm hả hê:
“Tôi biết, anh đang xấu hổ. Yên tâm, chúng ta có quan hệ gì chứ? Đến cả người anh mà tôi cũng nhìn hết rồi, cho anh xem cái yếm thì có gì đâu.”
Lý Diên Tú:……….
Nếu cô lại nhắc đến việc đã nhìn hết người tôi, chúng ta không thành hôn nữa!
Lạc Anh mới không thèm để ý chàng có tâm trạng gì, ngâm nga một tiểu khúc, rất chu đáo mà đưa tác phẩm xuất sắc lên đón ánh mặt trời. Vui vẻ đến cả người nổi bong bóng, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu sang, lè lưỡi với Lý Diên Tú, đúng chuẩn một nữ lưu manh sống sờ sờ.
Lý Diên Tú:... .......
Có hơi hối hận, bây giờ mà chạy thì còn kịp không?
Đương nhiên -- Không kịp rồi.
Hình như là sợ Lý Diên Tú lâm trận bỏ trốn, mỗi ngày nàng đều ân cần dạy bảo, nói nếu chàng dám chạy, lúc bắt về sẽ đánh gãy chân chàng, nàng nuôi chàng cả đời.
Trừ buổi tối, Lạc Anh ngủ với Trinh nương trong một phòng, lúc ban ngày, mỗi giờ mỗi khắc nàng đều dính bên chàng như đang treo chìa khóa trên người vậy.
Dần dần, Lý Diên Tú cũng quen rồi.
Lúc bán đậu phụ, bác trai, bác gái nhìn thấy Lý Diên Tú, đều sẽ trêu chọc nàng:
“Anh tử, tên nhóc tuấn tú này là ai đấy?”
Lúc này, Lạc Anh đều sẽ trả lời rất đắc ý: “Thôi đại gia, Trần đại nương, là chồng cháu đấy.”
Lúc đi dạo phố, gặp phải chàng trai vạm vỡ từng theo đuổi nàng, hắn ta sẽ dùng ánh mắt khiêu khích đánh giá Lý Diên Tú, không phục vô cùng:
“Nghe nói cô tìm một tên yếu yếu đuối đuối, chính là y hả? Vừa không có tiền, tuổi lại lớn, sao có thể nuôi được cô?”
Lúc này, Lạc Anh đều sẽ ưỡn ngực tự hào:
“Gả cho người ta thì tôi làm trâu, làm ngựa cho người ta đều vui vẻ đấy. Anh thì sao? Kể cả làm người hầu cho tôi thì tôi cũng không thích. Đây chính là khác biệt, hiểu không?”
[ơ
Sau đó, cố ý nâng tay, hung hăng đẩy người ta, một tay khác thì khoác cánh tay Lý Diên Tú, sáp đến gần hệt như một con mèo con, cực kỳ ngoan ngoãn.
Đổi mặt nhanh lắm, Lý Diên Tú cũng không thể không khen ngợi.
Nhưng mà --
Chàng vẫn nén xuống sự vui thích âm thầm trong lòng, cố ý giả vờ dáng vẻ đang dạy dỗ: “Mặc dù là lời thật lòng, cô cũng không nên đả kích người ta như thế.”
Sau đó, dịu dàng nhấc tay lên, khẽ xoa đỉnh đầu nàng.
Một con ngựa bất kham lại ngoan ngoãn thần phục chàng. Đổi thành bất kỳ một chàng trai nào dưới bầu trời này, chắc đều sẽ đắm chìm trong loại cảm xúc vui sướng như thế đi.
Chẳng ngờ được, Lạc Anh trừng chàng một cái, áp sát bên tai, nói nỏi:
“Đúng là tôi không hiếm lạ nếu anh ta làm người hầu cho tôi. Nhưng mà, nếu anh can đảm, dám xem tôi thành trâu, thành ngựa thật, hừ, thử đi, xem tôi xử lý anh thế nào.”
Giọng điệu uy hiếp ngập tràn, tứ chi vẫn còn đang diễn ngoan ngoãn, dịu dàng, động lòng người.
Đột nhiên Lý Diên Tú nhớ đến lời Ninh Mặc từng nói:
Đàn ông đáng thương nhất thiên hạ này chính là cưới nhầm một con hổ cái ở trong nhà, lúc ra ngoài lại là phụ nữ nghe theo chồng. Thử nghĩ xem đi, cô ta cho anh sĩ diện ngoài tiền đường, lúc ở riêng với nhau lại như dạ xoa. Phần đau khổ này còn chẳng thể nào nói ra được, không phải là đáng thương nhất thiên hạ à?
Lý Diên Tú nghi ngờ chính mình sẽ trở thành chàng trai đáng thương nhất thiên hạ, lại nghe thấy Lạc Anh ngạc nhiên vui vẻ, chỉ đến chỗ không xa: “Anh nhìn phía trước kìa.”
Tư duy của nàng luôn nhảy loạn, làm người ta không theo kịp.
Lạc Anh hớn hở nói: “Không phải anh thích uống rượu hoa lê trắng à? Tôi đã nói với chủ quán để cho tôi hai vò. Nếu có rượu thì treo một mảnh vải lam dưới mái hiên. Đi thôi, chúng ta đi lấy rượu nào!”
Nói xong, kéo Lý Diên Tú đi về hướng đó.
Cúi đầu vào quán rượu, chủ quán vừa thấy họ đã cười he he, khom người xuống lấy hai vò rượu ở dưới quầy. Đặt thật cẩn thận lên trên mặt quầy: “Vẫn là Anh tử thương chồng, người anh em, rượu này có được không dễ dàng, phải quý trọng đấy nhé!”
Lạc Anh vung tay rồi đặt bạc vụn lên quầy, rất hào sảng:
“Cảm ơn nhiều! Nếu lần sau lại gặp được rượu ngon thế này, ông chủ cứ lấy giúp cháu nhé, có bao nhiêu cháu sẽ lấy bấy nhiêu.”
Ông chủ quán cười ha ha, chỉ vào bạc trên quầy:
“Cái con bé này, nói dõng dạc gớm. Nói thật đi, chỗ bạc này cháu phải bán bao nhiêu miếng đậu phụ mới kiếm ra được hả? Chiều chồng lung tung như thế, cũng không sợ làm y hư hỏng!”
Lạc Anh đắc ý vô cùng, quay người đi, khoác cánh tay Lý Diên Tú, làm mặt quỷ với ông chủ:
“Sao hôm nay ông nói nhiều thế ạ, chúng cháu đi đây. Lần sau có rượu ngon thì nhớ để cho cháu đấy.”
Dứt lời, ra hiệu bằng ánh mắt rồi đợi Lý Diên Tú ôm lấy rượu, vén mở rèm cửa cho chàng. Hai người lần lượt ra ngoài.
Thấy dáng vẻ vui sướng của nàng, Lý Diên Tú không kiềm nổi mà hỏi:
“Mỗi ngày đều phải đi qua đây, chẳng lẽ là vì chỗ rượu này?”
“Đúng thế.” Đột nhiên Lạc Anh chun mũi, nhìn vò rượu rồi lại nhìn chàng, rất nghi ngờ:
“Anh, không phải bây giờ anh không thích uống rượu này rồi đấy chứ?”
Xa cách năm năm, chỉ sợ cố nhân đã thay đổi, tự mình lại vẫn hành xử dựa theo sở thích trong trí nhớ.
Thấy trong mắt nàng tràn đầy không tin tưởng và sự thận trọng đến đột ngột, trong lòng Lý Diên Tú đau xót, cười nâng vò rượu trong tay lên:
“Vân du năm năm, khó quên nhất vẫn là hoa lê trắng này.”
Lạc Anh ngây người như tượng gỗ, nhìn khuôn mặt chàng, thấy đáy mắt là ý cười ấm áp. Trước nay chưa từng thấy, không hề mèo khen mèo dài đuôi, mà lại chỉ cúi đầu xuống như con chim cút, đi bên cạnh chàng, hé miệng nở nụ cười.
Đón cái mới đến, tiễn cái cũ đi, bốn mùa thay đổi. Đợi đến lúc ngày tuyết đầu đông rơi xuống cũng chính là lúc Trinh nương xuất giá.
Tiệc cưới này nhất định là không bình phàm. Con gái gả mẹ ra ngoài, đừng nói Nam Trần, đến Bắc Ngụy cũng hiếm thấy.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều hiểu rõ phẩm tính của đôi mẹ con này. Vốn là định lặng lẽ mang chăn đệm qua như là xong, nhưng không tránh được hàng xóm đến chúc phúc, thế là lại làm long trọng hẳn lên. Pháo vang lên ở đầu đường, cuối ngõ khoảng non nửa canh giờ. Ô Qua còn chuẩn bị kẹo và trứng gà từ lâu để đưa tặng các nhà. Trinh nương ngượng ngùng giơ nắm tay trắng hồng lên đấm ông ấy, ông ấy cũng chịu, dáng vẻ cười ngốc nghếch, hệt như một con gấu to đùng mà lại có điệu bộ ngây thơ.
Tiệc cưới náo loạn cả một buổi tối, thấy mẫu thân rưng rưng bưng rượu hợp cẩn lên, Lạc Anh đang nhìn lén ngoài cửa bỗng bật dậy mạnh mẽ, bước nhanh ra ngoài.
Lý Diên Tú không hiểu làm sao, bước nhanh đi theo.
Trên đường hai người trở về nhà, bốn phía đều yên tĩnh. Trên cả con phố là tuyết trắng phau bao phủ, xen lẫn những mẩu giấy màu đỏ, dẫm lên trên đường phát ra tiếng động xột xoạt.
Lý Diên Tú thấy nàng nâng tay lau nước mắt, cứ như là dỗi dằn với ai vậy, mỗi bước chân đều dẫm thật mạnh. Cố ý trêu nàng:
“Hối hận rồi?”
Chẳng ngờ được, câu này lại như mở nắp hộp nội tâm của Lạc Anh, nàng oa lên một tiếng, đặt mông ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở.
Thế này đã làm Lý Diên Tú sợ rồi.
“Sao, sao thế?”
Chàng luống cuống tay chân, cũng ngồi xổm xuống theo, muốn ôm Lạc Anh. Nhưng đối phương lại trực tiếp rúc đầu vào trong lòng chàng, sức lực rất lớn, chàng không hề đề phòng nên đã ngã ngồi trên đất.
Thôi đi, dù sao thì con bé này cũng không ra bài theo lẽ thường.
Đêm tuyết chậm tàn, nàng cũng đáng thương đến lạ, ngồi cùng nàng thôi.
Lạc Anh khóc một lúc lâu mới ngừng lại. Thút tha thút thít ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm của Lý Diên Tú, khẽ nói:
“Tôi hy vọng mẹ có thể hạnh phúc, nhưng tôi sợ, sau khi bà ấy hạnh phúc, sẽ quên cha hoàn toàn mất.”
Lý Diên Tú kinh ngạc.
Hóa ra là vì điều này?
Chàng thật sự không biết nên khóc hay nên cười, giơ tay lên lau nước mắt trên má cho nàng, cười nói:
“Nếu cha cô ở dưới suối vàng mà biết được, cũng sẽ vui mừng vì cô đã làm thế. Hơn nữa, cô sẽ vì thành thân mà quên mất người đã đối xử tốt với cô lúc trước sao?”
Lạc Anh nghĩ ngợi, im lặng lắc đầu.
“Thế không phải là đã được giải đáp rồi?”
Lý Diên Tú ôm nàng đứng lên, lại giúp nàng phủi đi tuyết trên người, dỗ dành:
“Đợi về sau cô sẽ hiểu, con người khi sống sẽ gặp được rất nhiều người, rất nhiều việc. Chưa chắc bọn họ đã có thể đi với cô đến tận cùng, nhưng lại chứng kiến một đoạn năm tháng của cô. Thay vì nói không thể quên họ, chẳng bằng nói là có một đoạn quá khứ có thể nhớ lại lúc nào cũng được.”
Sau khi đi vài bước, bỗng Lạc Anh dừng chân, nhìn chàng:
“Cho nên, anh không quên được không phải là Ninh Nghiên, mà là lúc bản thân trẻ tuổi ở bên cô ta à?”
Tay Lý Diên Tú đang đỡ cánh tay nàng hơi cứng lại.
Sau đó, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khẽ vuốt chóp mũi đỏ hồng của nàng.
“Khả năng suy một ra ba của cô không dùng để đi học học vấn, thật là đáng tiếc.”
Chàng tránh né không nói, Lạc Anh cũng không gặng hỏi nữa. Dù sao thì ai chẳng có một đoạn quá khứ đau lòng.
Có một số việc, mọi người hiểu lòng nhau là được. Thật sự không nên đào vết thương cũ ra, phơi bày cho đối phương nhìn.
Lạc Anh ôm chặt lấy cánh tay chàng, dán khuôn mặt lạnh lẽo của mình lên.
Dù sao, hiện tại, người ở bên cạnh chàng, chính là mình.
Thế là tốt rồi.
Bông tuyết rơi như lông ngỗng vậy, đổ rào rào xuống mặt đất, làm nhòe đi bóng dáng hai người, trang điểm thêm cho đêm lạnh. Rất nhanh, hai chuỗi dấu chân bầu bạn trên đất cũng đã bị che phủ.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.