Theo lý thì nên lại mặt ở ngày thứ ba. Nhưng Lạc Anh nhớ nhung trong lòng, vừa sáng sớm ngày thứ hai đã bò dậy, kéo Lý Diên Tú đi sang nhà Ô Qua cho bằng được.
Nhưng đến khi muốn ra ngoài cửa rồi, nàng lại bắt đầu lục tung đồ lên.
Lý Diên Tú khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào khung cửa, nhìn nàng lật cả nhà lên như cái chuồng lợn, cuối cùng không nhịn được nữa mà lên tiếng:
“Có muốn tôi giúp không?”
Lạc Anh sắp rúc cả đầu vào trong rương gỗ rồi, giọng nói truyền từ bên trong ra, buồn bực:
“Không cần, sắp xong ngay đây. Ơ, lạ thật, tôi nhớ rõ là đặt ở đây mà.”
Lý Diên Tú nhìn nàng vùi cả nửa người vào bên trong, không nhịn được mà túm vạt áo của Lạc Anh, kéo nàng lên, tò mò nhìn vào sâu bên trong rương. Không ngờ được, ngây ngẩn cả người.
Ngọc màu xanh, dây màu trúc.
Nhìn ra được là chủ nhân đã bảo quản nó tốt cực kỳ, trải qua thời gian năm năm mà cái dây chẳng hề phai màu. Hệt như năm năm trước, lúc chàng chuẩn bị rời khỏi thôn nhỏ, cứ do dự mãi, rồi lấy miếng ngọc khấu tùy thân bao nhiêu năm qua xuống, để lại cho nàng.
Giờ đây, nó đang nằm im lặng trong đáy hòm, nói một cách chính xác thì là nằm trong một cái hà bao màu hồng, nửa cũ nửa mới.
Lý Diên Tú duỗi tay ra, nhặt cái ngọc khấu lên, đặt trong lòng bàn tay thật cẩn thận, lòng dạ ngổn ngang trăm mối.
“Tìm thấy rồi.”
Lạc Anh vui mừng nhặt một cái khăn tay, vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Diên Tú cầm vật yêu thích của mình lên, không khỏi vội vàng:
“Cẩn thận một chút, đừng làm vỡ đấy.”
Lý Diên Tú nhướng mày, nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ: “Yên tâm đi, kể cả tôi quăng chính mình đi cũng sẽ không làm vỡ nó được.”
Sau đó cúi đầu xuống, đầu ngón tay vuốt ve thật cẩn thẩn, trong lòng cảm thán vô cùng:
“Đây là cha tặng cho mẹ, mẹ tự tay làm cái dây đeo, rồi tặng lại cho cha. Để ông ấy luôn đeo bên người, mong được bình an.”
Nhưng sau đó, ngọc khấu vẫn ở đây, người đã không còn nữa rồi.
*
Lạc Anh như biết được trong lòng chàng có tâm sự, cả đường rất im lặng. Chỉ là thỉnh thoảng là đảo tròng mắt đến trên mặt chàng, mấy lần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, đã đến cửa nhà Ô Qua.
Cửa lớn khép hờ, có thể nghe rõ được tiếng nói chuyện ở bên trong.
Lạc Anh cẩn thận phân biệt, ngạc nhiên, mừng rỡ, nhìn chàng: “Là chị Ngọc Nhi đến rồi.”
Vội xách váy lên chạy vào trong, vừa chạy vừa gọi: “Chị Ngọc Nhi, sao chị lại đến sớm thế chứ.”
Bộ dáng chạy gấp gáp cứ như chim non về tổ.
Chàng cười, nhìn bóng lưng của nàng. Vừa quay đầu thì thấy Ô Qua đang xoa tay, vẻ mặt ngây thơ, chất phác, không dám tiến lên.
Nhưng trong mắt ông ấy không phải là sợ hãi, mà là một vẻ lấy lòng rất cẩn thận, chỉ sợ người ta sẽ không thích mình mà càng cẩn thận hơn.
Lý Diên Tú ấm áp trong lòng, chủ động vươn tay cầm rìu ở bên cạnh lên, rút một cây củi, bổ hai, ba nhát xuống. Cho đến khi đống củi bên cạnh người đã xếp thành một núi nhỏ, giơ tay lau mồ hôi trên trán, cong khóe miệng:
“Ô đại thúc, để chỗ củi này ở đâu nhỉ?”
Đột nhiên bị điểm danh, Ô Qua như vừa tỉnh mộng, vội vàng tiến lên ôm củi, vừa đi đến chân tường viện đặt xuống, vừa quay đầu nhìn chàng.
Chắc là vì thân phận của chàng hơi tế nhị, đôi môi của Ô Qua mấp máy hồi lâu, cuối cùng cũng phun ra được một câu:
“Cậu bổ củi giỏi thật đấy, lúc trước xuất thân thợ mộc à?”
Lý Diên Tú theo sư phụ tập võ từ thuở nhỏ:... .......
Đột nhiên, chàng cười ra tiếng, dựng cái rìu lên, hai tay gác lên tay cầm, nói sang sảng:
“Mắt tinh thật! Không hổ là chú đấy.”
Ô Qua xấu hổ gãi đầu, thấy cuối cùng bản thân đã nói chuyện được với vị con rể tiêu chuẩn này rồi, lập tức như được đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, đề tài tuôn ra như nước suối, một câu lại tiếp một câu, vội vàng nói ra:
“Tiểu Lý à, sao cháu lại quen biết Lạc Anh thế? Chú nghe nói là hai đứa đã thành thân từ lâu rồi hả, sao mấy năm nay chưa thấy cháu bao giờ? Cháu phải đối xử với con bé thật tốt đấy. Con bé và mẹ đều là người tốt.”
Ánh nắng ấm áp ngày đông chiếu qua không gian giữa trời đất, trải xuống mặt tuyết trắng. Ông chú trung niên đầy râu trước mặt như đã trở nên thân thiện, dễ gần hẳn lên.
Đột nhiên, Lý Diên Tú hiểu rồi. Vì sao thế nhân lại đau khổ truy cầu, chẳng qua là vì hai chữ yên ổn mà thôi.
Hóa ra, cuộc sống yên ổn thoải mái đến thế.
*
Ngọc Nhi mím môi cười trộm, lặng lẽ sáp đến bên mặt Lạc Anh, khẽ hỏi:
“Nghe được gì không?”
Lạc Anh khoát tay: “Đừng ồn, em phải nghe một chút.”
Thế này đã hoàn toàn chọc cười Ngọc Nhi, đến cả Trinh nương cũng cười theo rồi.
“Con bé ngốc này.” Trinh nương không nhịn được mà túm cánh tay nàng, kéo nàng vào lòng: “Làm gì có ai nhìn đàn ông con trai gắt gao thế chứ, cũng không e lệ gì cả.”
Lạc Anh dựa vào lòng bà ấy, miệng rất không phục:
“Mẹ còn nói con nữa, lúc nãy con đi vào thấy chú Ô ở ngoài chẻ củi, gánh nước, dưới đất còn đặt một chậu cám lợn. Mẹ đừng bảo con là đến cả bữa sáng cũng do chú ý nấu nhé.”
Trinh nương bị nàng nói đến đỏ bừng cả mặt, thuận thế thả tay ra, giả vờ dáng vẻ ghét bỏ:
“Đi, đi, đi, càng ngày càng không lễ phép gì, còn nói cả mẹ mình cơ đấy.”
“Thế có gì đâu ạ, điều này nói rõ là chú Ô thật sự rất thương mẹ, con vui mừng còn không kịp ý ạ. Con lo lắng, khẩn trương cũng là do con thích thật lòng, sao lại nói e lệ gì.”
Ngọc Nhi cười cong khóe mắt, Trinh nương vừa tức vừa thẹn:
“Càng ngày càng không biết e lệ. Suốt ngày con ở cạnh Ngọc Nhi mà cũng không học hỏi trầm tĩnh, đoan trang gì cả. Về sau mà người ta ghét bỏ con, mẹ cũng chẳng có gì để nói.”
“Anh ta dám!”
Lạc Anh nghểnh cổ, lắc đầu kiêu ngạo: “Lý Diên Tú mà dám ghét bỏ con, con sẽ…..”
Con cả hồi lâu cũng không nói ra được cái gì sau đó nữa.
Cuối cùng, cười hơi đắc ý, tràn đầy tự tin: “Dù sao thì anh ta sẽ không đâu, con biết mà!”
Vợ chồng son ngọt ngào như hũ mật, đương nhiên người làm mẹ sẽ vui vẻ. Trinh nương cũng không đả kích nàng nữa. Quay đầu hỏi tình huống bây giờ của Ngọc Nhi, hỏi rất nhiều về con trai nàng ta, tiểu Hổ tử, gần đây thế nào.
Chỉ có điều, lúc thấy sắc mặt Ngọc Nhi như là hơi tái nhợt, Trinh nương không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, vuốt ve tay nàng ta:
“Ngọc Nhi, sao thế? Chỗ nào không thoải mái à?”
Ngọc Nhi như vừa tỉnh mộng, vâng một tiếng, vội cúi đầu cụp mắt, nói nhỏ:
“Không sao, chắc là tối qua tiểu Hổ tử náo loạn ban đêm, cháu cũng không được ngủ ngon.”
“Trước khi em bé đi lại được thì đều như thế. Đợi nó qua một tuổi, có thể đi, có thể chạy thì sẽ chậm rãi ngủ yên. Đúng rồi, trước đây không lâu, chú Ô của cháu có được một miếng da dê núi, thím làm một cái đệm cho tiểu Hổ tử. Lát nữa cháu mang về đi, buổi tối trải ra, tốt xấu gì cũng ấm áp hơn chút.”
Ngọc Nhi cười miễn cưỡng: “Thế thì cảm ơn thím nhiều.”
Thấy sắc mặt nàng ta tái xám, xác thật là không tốt lắm, Trinh nương cũng chẳng giữ nàng ta lại nữa, thúc giục nàng ta nhanh về đi nghỉ ngơi.
Đợi sau khi Ngọc Nhi đi, Trinh nương không nhịn được, cảm thán: “Đứa bé này, chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều là tâm sự nặng nề. Có tâm sự gì trong lòng cũng không nói ra, toàn tự mình buồn bực.”
Lại nhìn qua Lạc Anh đang cắn bánh ngọt ở bên cạnh, thở dài. Mặc dù cảm thấy có lúc con gái làm người ta tức giận, nhưng mà không tim không phổi cũng có cái tốt, ít nhất không biết tư vị đau khổ, sầu não, cũng làm người ta bớt lo hơn.
Tâm nguyện lớn nhất cuộc đời người làm cha mẹ chính là con cái bình an, vui vẻ.
Hai người cũng không ngồi lâu lắm. Vì thành thân nên cửa hàng đậu phụ của nhà mình đóng cửa ba ngày. Hôm nay phải đi về sớm để chuẩn bị, sáng mai vừa mở cửa sẽ có khách quen đợi ăn đấy.
Lúc sắp đi, Trinh nương vẫn rất là lo lắng, nói muốn đi về cùng còn chỉ đạo. Bị Lạc Anh ấn ngồi yên:
“Mẹ à, mẹ yên tâm đi mà. Con gái của mẹ đây không phải là đứa ngốc, đi theo mẹ năm năm liền, mà còn không thể làm ạ?”
Sau đó, nắm lấy tay của Trinh nương, đặt vào lòng bàn tay to rộng của Ô Qua, nghiêm túc nhìn người đàn ông chất phác, giản dị này, vẻ mặt trịnh trọng:
“Chú Ô, mẹ cháu phải giao cho chú rồi.”
Ô Qua kích động, giọng nói cũng biến đổi, lắp ba lắp bắp bày tỏ thái độ:
“Cháu yên tâm, về sau trong nhà này, chú kiếm tiền, chú nấu ăn, chú giặt quần áo, tuyệt đối không để Trinh nương bị mệt đâu.”
Dáng vẻ căng thẳng kia, làm gì có bộ dạng ông chú nào, rõ ràng là con cháu gặp người lớn trong nhà.
Rời khỏi nhà Ô Qua, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tuyết đã ngừng rơi từ lâu, các hộ gia đình đều cầm xẻng, tự quét tuyết trước cửa thành một đống. Không biết có một đám trẻ con nghịch ngợm ở đâu ra, dùng những đôi tay nhỏ nhắn đắp thành một đống người tuyết to nhỏ khác nhau.
Mái hiên đầy nhũ băng rủ xuống, đưa tay là có thể lấy được. Khẽ bẻ một cái, sau một tiếng giòn giã vang lên, nửa cái nhũ băng trong suốt đang nằm trong tay Lạc Anh.
Nàng cúi đầu, khẽ liếm một cái, hình như là nhớ đến việc gì đó rất vui: “Ở trong thôn, lúc nhỏ thích nhất là mùa đông. Khi tuyết rơi, đắp người tuyết. Trời trong rồi sẽ chạy đi bẻ nhũ băng, so xem ai bẻ được cái to nhất, dài nhất. Mỗi lần đều là tôi thắng. Nhoáng một cái đã qua nhiều năm như thế…..”
Từ sáu năm trước, sau khi Cẩu tử chết trận ở Tây Nam, tuổi thơ của nàng đã hoàn toàn biến thành màu xám.
Nhưng nàng cũng không phải người sa vào buồn đau. Rất nhanh đã quơ cái nhũ băng với Lý Diên Tú, mời hệt như đã từng mời những đồng bọn hồi nhỏ vậy:
“Có muốn liếm một cái không?”
Lý Diên Tú nhìn thoáng qua cái vật thể hình trụ nhọn, vẻ mặt rất phức tạp, lắc đầu.
Lạc Anh tự chơi đến vui vẻ vô cùng. Thật sự là Lý Diên Tú nhìn nàng chơi cái trò chơi thiểu năng càng chà xát càng nhỏ đi này đến không chịu nổi nữa, mượn cớ là tay nàng bị lạnh đỏ lên rồi, tốt xấu gì cũng ném món đồ chơi có thể nhìn như đồi phong bại tục này đi.
Đợi đến khi chui vào phòng, quả đúng là tay Lạc Anh bắt đầu bị ngứa.
Nàng muốn gãi, lại bị Lý Diên Tú đánh vào tay.
“Làn da bị đông lạnh là giòn nhất, một móng vuốt có thể gãi rơi một lớp da đấy.”
Sau đó, Lạc Anh thấy chàng cầm hai tay của mình lên, đặt vào trong lòng bàn tay của chàng, cẩn thận vuốt ve.
Chàng cúi đầu, rèm mi thật dài đã che đi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng kia. Sống mũi cao thẳng như cái núi nhỏ, phối hợp với đôi môi hồng hào, trơn mềm, thế mà lại có mấy phần mê người.
Lạc Anh vội vàng thu hồi tầm mắt, thấy cổ họng mình có hơi khát.
Nhưng dần dần, vẫn không nhịn được mà bị chàng hấp dẫn.
Không thể không nói, bộ da này thật sự là quá đẹp rồi.
Nàng từng gặp Ninh bươm bướm lưu luyến bụi hoa, cũng đã gặp Tần lừa con được mọi người khen ngợi. Lạ thật, vì sao sau năm năm không gặp, Lý Diên Tú mà lúc trước chỉ thấy bình thường, lại trở nên đẹp mắt?
Rõ ràng là đã từng thấy dáng vẻ chàng huy hoàng vung roi quất ngựa, vì sao lại ngược lại, thấy cái tạo hình kẻ lưu manh lang thang lúc này lại càng làm cho người ta động lòng nhỉ?
Lạc Anh tặc lưỡi: Lẽ nào, nội tâm bản thân là thật sự hận không thể gả đi. Không dễ dàng gì mới gặp một người, đói bụng ăn quàng?
Bất thình lình, Lý Diên Tú hỏi:
“Nghĩ gì thế?”
Lạc Anh chưa suy nghĩ kịp, buột miệng phun ra: “Nghĩ sao anh lại càng trở nên đẹp hơn rồi.”
Cũng may là Lý Diên Tú đã quen nàng nói năng hùng hồn, chỉ giương mắt nhìn nàng một chút, sửa lại:
“Tôi cũng không phải là con gái, sao lại nói đẹp.”
Con người Lạc Anh à, thuộc loại được đằng chân, lân đằng đầu (1).
Thấy Lý Diên Tú không giận, nàng cười hề hề, rồi nghiêm mặt hỏi ra nghi vấn trong lòng:
“Lần này gặp nhau, tôi thật sự cảm thấy đột nhiên anh trở nên đẹp hơn nhiều, nói xem, có phải là vì anh lén lút dùng cái gì đó không?”
“Càng nói càng thái quá rồi.”
Lý Diên Tú thấy tay nàng giờ đã không đỏ nữa, thế mới thả ra, dặn dò: “Hai ngày này đừng dùng nước quá nóng.”
Vừa nhớ nhớ lúc làm đậu phụ sẽ khó tránh khỏi, thở dài: “Sáng mai tôi sẽ làm đậu, cô chỉ huy đi.”
Lạc Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt chàng, đột nhiên phát hiện ra lỗ tai chàng đã nổi lên một viền hồng nhạt.
Nghi là chính mình đã nhìn nhầm rồi, dụi mắt nhìn lại, viền hồng kia càng đậm lên, đến cả khóe mắt chàng cũng bị nhiễm rồi.
Đôi mắt phượng hẹp dài, hơi xếch lên, vừa khéo chạm vào vệt màu hồng kia và lấp lánh ánh nước. Chỉ trong một thoáng, đầu óc Lạc Anh trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm vào sắc xuân kiều diễm ấy, không kiềm lòng nổi, nuốt một ngụm nước bọt.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Không cố ý nữ tính hóa tiểu Lý tử, chỉ là viết trong tính cách cho phép thôi. Thật ra, tiểu Lý tử là một thằng nhóc ngây thơ vô cùng, ngược lại là Lạc Anh nhìn chằm chằm đấy.
Hôm nay cũng là mẹ ruột lao tâm xem cho họ lúc nào mới có thể động phòng đây.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.
(1) 蹬鼻子上脸: giẫm vào mũi, trèo lên mặt.