Tiếng nổ vừa dứt, Ma Tùng Quân chậm rãi bước vào, hắn nghiêng đầu nhìn cảnh tượng tang hoang trước mặt.
“Phiền Bỏ Mẹ, hiển thị toàn bộ trạng thái kẻ địch.”
{Đinh!]
Lập tức trước mắt Ma Tùng Quân hiện lên thanh trạng thái của những kẻ trước mắt hắn. Trong đó có một tên cạn kiệt cây máu, thanh máu của hắn đang không ngừng nhấp nháy. Sau đó dần dần chuyển thành màu xám.
Ma Tùng Quân nhìn xuống kẻ đó, chỉ thấy nửa thân dưới của hắn ta bị nổ cho tan xác, hai cái chân rơi mỗi bên một cái. Ba tên còn lại thì kẻ mất tay, người mất chân, nằm la liệt tại chỗ, máu của chúng đang không ngừng trôi đi.
Đằng xa tên đội trưởng đặc biệt được ăn trọn một mình một quả boom, nhưng thanh máu của hắn chỉ mất đi có một nửa. Chứng tỏ tên này rất mạnh.
“Sưu sưu sưu..”
Advertisement
[Túc chủ cẩn thận.]
Âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân. Tức thì hắn nhảy khỏi chỗ đang đứng, lùi lại một bên.
“Phập phập phập.”
Trước mắt hắn xuất hiện hàng chục con dao ghim chặt ở đó với đủ các loại nguyên tố kèm theo ở mỗi mũi dao. Năm tên Ma Pháp Sư còn lại lập tức tập kích áp sát Ma Tùng Quân. Dưới chân của hắn xuất hiện bùn lầy, thấy thế Ma Tùng Quân lập tức lấy ra một sợi dây thừng được nối với một đầu bùa. Hắn ném sợi dây thừng về phía cái cây gần đó rồi kéo bản thân nhảy lên.
Rời khỏi bùn lầy, Ma Tùng Quân thu sợi dây thừng vào trong túi đồ rồi triệu hồi ra thanh đơn kiếm. Hắn xoay mình lại tung ra một đấm Phách Không Thần Quyền cản lại một loạt nguyên tố phóng về phía mình.
“Oành!!!”
Gió lốc nổi lên, Ma Tùng Quân cười khặc khặc vác kiếm lên cổ chạy, đồng thời hắn còn đưa ngón giữa về phía đối phương với ý khiêu khích. Do quá húng chó nên Ma Tùng Quân quên mất rằng ở thế giới này người ta không hiểu ngón đó có nghĩa là gì.
“Đuổi theo nó, bắt nó lại, chặt tay chặt chân cho tao!!!”
Gã đội trường lồm cồm bò dậy khỏi đống đổ nát, hắn gầm lớn một tiêng đầy giận dữ. Trong cuộc đời của hắn, chưa bao giờ hắn ăn thiệt thòi một cách không minh bạch thế này.
Rõ ràng cái cục sắt kia không hề có dao động ma thuật, làm sao nó có thể tạo ra được sát thương khủng bố như thế?
Advertisement
“Luca, Luca đâu? Ở lại đây trị thương cho lũ vô dụng này. Ta sẽ đuổi theo thằng khốn đó.”
Lúc này cô nàng Luca sớm đã trị thương cho người của mình, đứt tay đứt chân thế này khó có thể nối lại, tám chín phần là phế rồi. Nhưng có phế đi chăng nữa thì mạng của chúng vẫn có tác dụng với Hội Huyết Nhẫn.
Thấy Luca đang chữa thương, gã đội trưởng dùng ma lực đẩy ra toàn bộ những mảnh kim loại dính trên người mình ra. Sau đó hắn tu lấy một lọ thuốc trị thương màu tím, đây là thuốc trị thương cao cấp. Vừa uống xong, cơ thể hắn sáng lên nhè nhẹ, thuốc trị thương bắt đầu có tác dụng. Vết thương của hắn bắt đầu khép lại nhanh chóng.
Cũng may không bị gãy tay gãy chân gì, cũng may là hắn có mặc giáp nên đỡ được một phần. Dù thế cơn đau đó khiến hắn không thể nào chấp nhận được. Thân là một Ma Pháp Sư Thượng cấp thuộc Hội Huyết Nhẫn, chưa bao giờ hắn phải ăn thiệt thòi như thế này.
Hắn không có thời gian để trị thương, sống chết phải bắt lại tên khốn kia. Bắt hắn trả giá vì những hành động hắn gây ra.
“Tao thề tao sẽ cho mày chịu tra tấn đau đớn nhất cuộc đời mày, sẽ cho mày biết thế nào là hối hận khi sinh ra.”
Dứt lời xung quanh hắn được bao bọc bởi gió, hắn không chạy mà trực tiếp sử dụng gió để bay lên truy đuổi Ma Tùng Quân. Lên trên cao hắn thấy rõ Ma Tùng Quân đang chạy về phía trước, tốc độ của Ma Tùng Quân không nhanh, chỉ là hắn đi dưới mặt đất luồn lách qua các con hẻm nên rất khó bắt.
Ngay lập tức gã đội trưởng tiếp cận một thuộc hạ đang chạy trên nóc nhà nói:
“Ngươi chạy vòng ra đằng kia chặn đầu hắn, để ta đuổi theo sau.”
“Rõ!”
Gã thuộc hạ vừa dứt lời, nhưng đột nhiên hắn vấp té một cái. Âm thanh có chút ám ảnh vang lên một cái cách.
“ĐÙNG!!!!”
Một vụ nổ xảy ra ngay trên nóc nhà khiến cho cả tên thuộc hạ và tên đội trưởng bị thổi bay mất xác. Gã đội trưởng rơi xuống một con hẻm, còn tên thuộc hạ của hắn hoàn toàn mất đi khí tức.
Tên đội trưởng do còn bọc ma thuật Phong quanh người, cũng có sẵn một lớp phòng ngự. Cả người hắn bốc lên ngọn lửa từ vụ nổ. Lập tức hắn cắt đám lửa đó đi, còn bản thân thì chật vật đứng dậy.
Do có lớp bảo hộ nên hắn chỉ bị thương nhẹ, hơn hết là do cách xa vụ nổ nên mới thoát được một kiếp. Hắn siết chặt tay lại, mặt mũi đen đi, có thể nhận thấy đôi vai hắn đang run lên bần bật vì tức.
“Thằng chó chết!!!!” – Gã ngửa cổ lên trời hét.
“Chúng mày cẩn thận, xung quanh có bẫy!!”
Sau đó hắn gầm lên một tiếng để cảnh báo thuộc hạ của mình, nhưng tất cả đã muộn. Một chuỗi âm thanh nổ vang lên liên tiếp. Hắn cảm nhận được cả mặt đất cũng đang rung chuyển. Vụ khiến cho không ít căn nhà đổ sập, vài nơi bốc lên lửa lớn.
Năm người truy đuổi, bốn người không rõ sống chết, người còn lại thì đứng giữa con hẻm nhìn Ma Tùng Quân vừa chạy vừa cười ha hả. Cảnh tượng đó khiến cho gã Ma Pháp Sư Hội Huyết Nhẫn ám ảnh đến cuối đời.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn phải đối đầu với một kẻ dị hợm như Ma Tùng Quân. Rõ ràng không có ma lực, cũng không có Ma cụ. Vậy làm sao hắn có thể tạo ra những vụ nổ đó từ những cục sắt trông như vô hại?
Ma Pháp Sư có thể nhìn thấy Ma cụ bằng góc nhìn nguyên tố. Nhưng một cục sắt thì không có dao động nguyên tố, làm sao mà biết được hắn đặt bẫy chỗ nào để mà đuổi theo? Vụ nổ ở trong nhà hoang khiến cho một người chết, ba người tàn phế, đội trưởng thì trọng thương phải dùng thuốc chữa trị cấp cao.
[Đã có thêm 2 người chết.]
“Biết rồi.” – Ma Tùng Quân hơi có cảm giác khó chịu một chút. Truyện Xuyên Nhanh
Nhưng cái lũ này là sát thủ, chúng còn tàn bạo hơn cả bọn cướp hắn gặp ở ngoài thành An Sương. Giết chúng chỉ khiến cho Ma Tùng Quân có cảm giác tội lỗi đôi chút. Nhưng chỉ là hắn không ngờ sức công của boom mìn thực tế lại lớn đến vậy.
Bình thường hắn xem trên phim chỉ thấy nổ bay người, làm gì có chuyện nổ bay hết cả nửa thân dưới bao giờ. Trừ khi ăn một viên RPG chống tăng thì may ra mới xảy ra hiện tượng đó.
Thực tế vẫn đúng như suy nghĩ của Ma Tùng Quân, nhưng do Lưu Béo chất rất nhiều thuốc nổ vào bên trong và cũng làm trái boom to hơn bình thường. Nên khi nổ sức công phá phải gấp đôi boom cầm tay bình thường.
“Rầm!!”
Bỗng một tiếng động lớn vang lên, trước mặt Ma Tùng Quân xuất hiện bụi mù. Rất nhanh bụi mù tán đi, gã Ma Pháp Sư Thượng lù lù đứng lên nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân với ánh mắt giận dữ.
Trên tay hắn là một thanh kiếm dài, thanh kiếm lúc này bọc theo một tầng nước, nước bắt đầu di chuyển xoay nhanh thanh kiếm. Khiến cho Ma Tùng Quân có thể cảm nhận được tốc độ xoay khủng khiếp của lưỡi kiếm, sợ rằng chỉ chạm nhẹ một cái thôi là đứt tay.
Không khí xung quanh dần dần trở nên ẩm ướt, khiến cho Ma Tùng Quân cảm thấy hơi khó thở khi khẩu trang của hắn đã ướt nhẹp.
Tốc độ của tên này vượt quá dự liệu của Ma Tùng Quân, hắn di chuyển nhanh đến mức Ma Tùng Quân còn chưa kịp thấy gì.
“Tao không cần biết mày là ai, không cần biết sau lưng mày có ai chống lưng. Không còn quan trọng nữa, mày sẽ phải chết tại đây.” – Gã Ma Pháp Sư gằn giọng nói.
“Thật vậy không?” – Ma Tùng Quân nở nụ cười thật sâu. Do khẩu trang đã ướt, áp sáng gương mặt của hắn cho nên gã Ma Pháp Sư có thể nhìn thấy được đường cong trên môi Ma Tùng Quân. Càng như thế hắn càng muốn giết Ma Tùng Quân hơn nữa. Nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Bấy giờ vô số tiếng bước chân dồn dập vang lên. Từ bốn phương tám hướng quan binh không biết từ đâu ùa đến chỗ này. Rất nhanh tất cả đều bị bao vây vào chính giữa.
Gã Ma Pháp Sư thấy thế liền nhăn mặt lại, hắn ban đầu không cho rằng kẻ trước mặt này là người của thành chủ. Bởi dưới trướng thành chủ không hề có một kẻ dị hợm như Ma Tùng Quân được, chưa từng có qua thông tin của kẻ này trước đây.
Chẳng lẽ là cái tên bán hủ tiếu? Không phải... vừa khi hắn xuất hiện, bên kia đã xác nhận rằng tên bán hủ tiếu vẫn đang chơi gái.
“Các ngươi là ai? Ban đêm dám gây náo loạn trong thành. Bắt hết lại cho ta!”
Lúc này có quan binh dẫn đầu quát lên.
“Ngươi đợi đấy, chỉ cần ngươi ở trong tòa thành này, có hóa thành tro ta cũng tìm ra và giết chết ngươi.” – Gã Ma Pháp Sư tức giận nói.
Ánh mắt của hắn tràn ngập sát khí nhưng không làm gì được. Bởi vì lúc này hắn cảm nhận được một vài Ma Pháp Sư thượng cấp đang hướng về đây. Thực lực của kẻ trước mắt vẫn chưa rõ, nếu không thể giết ngay được thì tốt nhất nên rời đi.
Hắn nhún mình một cái nhảy lên bầu trời đêm, rồi dùng ma thuật Phong bay mất hút đi mất khiến cho một đám quan binh cứng họng mà nhìn. Nhưng không sao, còn một kẻ nữa, chỉ cần bắt được hắn là thành chủ có thưởng.
Bất quá khi kẻ đứng giữa vòng vây tiến về phía một quan binh chức cao, hắn khẽ lột mặt nạ xuống khiến cho vị đội trưởng kia giật mình.
“Giữ bí mật dùm ta, chuyển lời đến thành chủ. Kẻ vừa rồi thuộc Hội Huyết Nhẫn, bảo thành chủ cẩn thận.”
“Ta hiểu rồi, ngươi đi đi.” – Tên đội trưởng quan binh lập tức gật đầu nói.
Sau đó Ma Tùng Quân kéo mặt nạ lên ung dung rời đi, đội trưởng quan binh bảo thả cho hắn đi nên không ai dám dị nghị gì.
Rất nhanh Ma Tùng Quân trở lại quán rượu, hắn phát hiện ra Ma Pháp Sư đang canh chừng ở ngoài đã rời đi, nhưng trong phòng nghỉ quán rượu vẫn còn kẻ theo dõi hắn.
Tiếng rên của cô nàng kia vẫn rất to, dù chưa bước vào trong Ma Tùng Quân vẫn nghe thấy mồn một. Thế là hắn lập tức nhảy vào bên trong, kết quả phát hiện ra một màn nóng bỏng. Cô nàng kỹ nữ kia cùng một người đàn ông lạ hoắc, có vóc dáng tương tự như Ma Tùng Quân đang ân ân ái ái.
“Ha, tiếp tục đi. Coi như ta không tồn tại.” – Ma Tùng Quân mặt dày cười ha ha nói.