*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Túc chủ, có người đang tiến về đây.]
Đang đợi mấy đứa nhỏ dọn cơm, đột nhiên Phiền Bỏ Mẹ cảnh báo Ma Tùng Quân một tiếng.
“Có người?”
Ma Tùng Quân nhíu mày nhìn xuống sườn núi, theo hướng mũi tên của Phiền Bỏ Mẹ, hắn dường như cảm nhận được có một vài người đang đi về phía này.
“Quân ca, có người tiến về phía mình.” – Huyết Phong vừa kê cái bàn ra, liền nhìn sang Ma Tùng Quân nói.
“Ta biết rồi.” – Ma Tùng Quân gật đầu.
Advertisement
“Ai? Ai đến cơ?” – Đại Cathay ngơ ngác ngó nghiêng trái phải, mãi mà chẳng thấy ai.
“Cạch cạch!”
Bên cạnh Đại Cathay, Lưu Béo cầm súng lên đạn sẵn, khiến cho Đại Cathay giật mình lùi lại một bước. Cái đội hình này mỗi khi có biến đều đằng đằng sát khí như vậy sao?
Chờ đợi không lâu lắm, cuối cùng Ma Tùng Quân cũng thấy được người dưới sườn núi. Dẫn đầu là một gã Mạo Hiểm Giả với một bên mặt sưng húp, đằng sau hắn còn có mấy tên Mạo Hiểm Giả nữa. Điều khiến Ma Tùng Quân chú ý chính là ở trong giữa đội hình bọn họ không ngờ có một đứa trẻ.
“A, con mèo kìa.”
Con bé bạch y, thấy con Meo đăng nằm vắt mình trên cây, nó liền chỉ về hướng Meo mà nhảy cẫng lên.
“Khoan đã tiểu thư, phía trước có người.” – Gã Mạo Hiểm Giả dẫn đầu ngăn cô bé bạch y lại.
“Ngươi bắt con mèo cho ta trước đi.” – Cô bé bạch y dãy nhíu mày, khó chịu nói.
Mặc kệ cho tiểu thư nhà mình đòi cách mấy thì hắn cũng không đáp ứng. Ngược lại chỉ nhìn về phía Ma Tùng Quân gật đầu một cái rồi hô tên:
“Ta là Trương Nguyên đội trưởng đội Mạo Hiểm Giả Hỏa Ngân Thương. Không biết các vị đây là...”
— QUẢNG CÁO —
Advertisement
“Ma Tùng Quân, đội trưởng đội Mạo Hiểm Giả Hủ Tiếu.” – Ma Tùng Quân híp mắt lại nói.
“Phụt... hủ tiếu? Ha ha ha.” – Con bé bạch y vừa nghe thế liền cười không nhặt được mồm.
Sau lưng Ma Tùng Quân, Yên Nhược Đan mặt mũi đen xì lại. Con bé tức sôi máu, một chân bước ra đạp lên lưng Tiểu Bối đang nằm ngủ quát: “Con mắm lông thú kia, ngươi cười cái gì? Tin ta móc họng ngươi ra không?”
“Hả? Con nhóc? Ngươi bao nhiêu tuổi? Dám nói bổn tiểu thư là con nhóc. Ngươi có biết ta là ai không?”
Cô bé bạch y cũng không phải dạng vừa, lập tức đứng lên tảng đá gần đó chỉ tay về phía Yên Nhược Đan quát tháo.
“Ngươi là ai, cần ta quan tâm chắc? Bổn tiểu thư? phi, ta nhổ vào. Dòng cái thứ đỏng đảnh như ngươi, thả ra ngoài một mình chắc chắn sống không quá một ngày. Ngươi có là ông trời, lão nương ta cũng cóc quan tâm.” – Yên Nhược Đan đạp mạnh lên Tiểu Bối, ra sứng mắng người.
Cái công phu mắng người này khiến cho toàn đội Hủ Tiếu phải trố mắt ra nhìn. Cả Ma Tùng Quân cũng không thể ngờ được rằng Yên Nhược Đan lại mắng người ác liệt đến thế. Khoan đã, nó mới mấy tuổi? 7 tuổi đi, coi như năm nay sắp đến sinh nhật là 8 tuổi luôn cũng được. 8 tuổi mà dám tự mình xưng là lão nương thì Ma Tùng Quân cũng phải bái phục sát đất.
“Cái đồ không có học thức, cha mẹ ngươi là ai mà lại dạy ra con nhóc hỗn láo như ngươi?” – Cô bé bạch ý cãi không lại, mặt đỏ tía tai quát lên.
Bị nhắc đến cha mẹ, sắc mặt Yên Nhược Đan đen lại. Con bé bỏ chân ra khỏi Tiểu Bối, rồi cúi xuống nhặt một cục đá nhỏ dưới chân. Lúc này cục ra rực lên ngọn lửa lớn, vòng tròn ma thuật màu đỏ xuất hiện trước mặt con bé.
Chẳng nói chẳng rằng Yên Nhược Đan đẩy mạnh viên đá bốc lừa về phía vòng tròn ma thuật. Viên đá bắn đi như một viên đạn, thẳng ngay giữa đầu cô bé bạch y kia. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức khiến cho Ma Tùng Quân vẫn còn đứng sững người.
“Keng!!”
Lập tức Trương Nguyên chắn kiếm trước mặt cô bé bạch y, đỡ được một đòn đó, lửa đỏ tóe lên khiến cho thanh kiếm của hắn cũng đỏ hỏn. Thanh kiếm của hắn vì thế mà xuất hiện vết nứt nhỏ, hơn hết là bàn tay của hắn cũng đang run run lên. Dù là đỡ một đòn bất ngờ đi chăng nữa, việc một người trưởng thành như hắn lại ăn một chút thiệt thòi từ một con bé tuổi không khác tiểu thư nhà hắn là bao, khiến cho hắn giật mình không thôi.
“Ma thuật Trung cấp?” – Trương Nguyên nhíu mày nhìn Yên Nhược Đan.
“Đan Đan, từ khi nào biết sử dụng ma thuật tấn công vậy?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
“Biết dùng từ đó giờ, thúc đâu có hỏi đâu.” – Yên Nhược Đan tặc lưỡi nói. Con bé vẫn liếc mắt nhìn xuống con nhỏ bạch y kia với hàm ý bất thiện.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Ma Tùng Quân triệu hồi ra trọng kiếm. Hắn vẫn nhìn Yên Nhược Đan với cặp mắt không thể tin được, còn tay cầm kiếm vung thẳng sang bên hông.
— QUẢNG CÁO —
“Choang!!!”
Một kiếm tóe lửa, Trương Nguyên vừa lao tới bị Ma Tùng Quân đánh văng đi, thanh kiếm trên tay hắn vì thế cũng bị Ma Tùng Quân chém gãy ra thành mấy khúc. Còn hắn ta thì đập mình lên thân cây gần đó rồi gục xuống.
Còn chưa kịp bật dậy thì bấy giờ trước mặt hắn xuất hiện một nắm đấm nện thẳng xuống mặt, vừa ngóc đầu dậy thì thấy một mũi thương cắm thẳng vào gốc cây bên cạnh hắn.
“Nhích một chút nữa, tao lặt cái đầu mày.” – Đại Cathay cầm đuôi thương lạnh lùng nói.
Bên cạnh hắn còn có Huyết Phong đang làm động tác co tay lại, vừa rồi là hắn đấm đối phương, còn định đấm thêm một cú nữa thì hắn cảm nhận được ma thuật dao động ở đằng xa. Là đồng đội của Trương Nguyên đang định phản công.
“Đoàng đoàng đoàng.”
Ba phát đạn liên tiếp cất lên khiến cho cả đám người giật mình nhìn lên núi. Họ thấy một thanh kim loại màu đen đang bốc lên làn khói nóng hổi.
“Bước thêm một bước, lần sau sẽ ghim vào người các ngươi.” – Lưu Béo híp mắt lại nói.
Đám người Mạo Hiểm Giả Hỏa Ngân Thương kia nhìn mấy lỗ đất sâu dưới chân không nhịn được mà rùng mình vài cái. Thứ kia là loại ám khí gì? Nó nhanh đến mức bọn họ không kịp phản ứng gì hết, giả sử nó bắn lên người, chắc chắn sẽ đục ra một cái lỗ máu trên bọn họ.
“Hỏa Ngân Thương? Sao ngươi không dùng thương?” – Ma Tùng Quân nhìn gã đội trưởng nói.
“Thương của ta đang được bảo trì, nếu không ngươi cũng không thể đánh bại ta dễ dàng như thế.” – Trương Nguyên cắn răng nói.
“Ta không cần biết, mạng ngươi hiện tại trong tay ta. Nói cho ta biết cái lý do gì khiến ngươi nhắm vào một đứa trẻ? Trả lời không thỏa đáng, ta bắt buộc phải phế ngươi.” – Ma Tùng Quân lạnh lùng nói.
Nhìn Ma Tùng Quân trông có vẻ bình tĩnh, thực chất hắn đang rất sôi máu. Chỉ là cuộc cãi vã giữa hai con nhóc, dù cho Yên Nhược Đan có ra tay trước nhưng vẫn chưa gây thương vong gì. Ma Tùng Quân biết thừa tên Mạo Hiểm Giả kia dư sức đỡ lấy, vấn đề nằm ở chỗ, hắn ta dám tấn công một đứa trẻ. Thà như tấn công hắn, hắn có thể bỏ qua được, nhưng tấn công Yên Nhược Đan hay Yên Nhược Tuyết thì không thể tha thứ được.
“Tấn công tiểu thư của chúng ta, tương đương với việc gây chiến với chủ nhân của ta. Dù lớn dù nhỏ, ta không thể tha thứ. Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu ngươi nói như thế, hãy thả tiểu thư nhà ta ra. Ta sẵn sàng bồi mạng.” – Trương Nguyên nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân quát.
“Đội trưởng, không được. Vì cái gì chúng ta phải chết vì cái nhà họ Long đó chứ?”
“Đúng đó đội trưởng, ngươi nhận sai là được. Người gây chuyện không phải chúng ta, ai gây chuyện cho người đó gánh. Hắn chắc chắn sẽ không ra tay với tiểu thư.”
— QUẢNG CÁO —
Mấy người trong đội Trương Nguyên hô lên trong sự bứt xúc. Mấy ngày nay lang thang trong núi, bọn họ đã chịu đủ cái tính tiểu thư ương bướng kia rồi. Bây giờ còn bị đe dọa tính mạng vì cái tính ương bướng của con nhóc đó, có muốn tiền cũng không thể bán mạng như vậy được.
“Bọn họ không liên quan, ngươi có thể thả bọn họ không?” – Trương Nguyên nhìn Ma Tùng Quân nói.
“Được, không liên quan thì cút. Ngươi thì ta không thể để sống tốt được, cái gì ngươi cũng có thể sai, riêng chuyện làm hại đến một đứa trẻ thì ta không thể bỏ qua cho ngươi.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
“Tạ ơn, ta tự làm tự chịu. Ngươi muốn làm gì ta thì làm.” – Trương Nguyên chấp nhận số phận nói.
“Đội trưởng!! Không được, nếu ngươi bị phế, Hỏa Ngân Thương phải làm sao?” - Ả Mạo Hiểm Giả có ma thuật hệ Thổ khóc lóc nói.
“Này, có một chút chuyện nhỏ. Các ngươi có cần làm quá như vậy không? Chuyện này ta gây ra thì để ta chịu.”
Giữa cuộc cãi vã ồn ào, con bé bạch y đứng ra nói. Mặt mũi con bé tèm nhem nước mắt từ khi nào không hay. Chắc là con bé cảm thấy tổn thương vì những lời nói của đội Mạo Hiểm Giả kia, nó không hề biết bản thân mình bị ghét đến vậy. Đến mức khi đụng chuyện chỉ có Trương Nguyên là đứng ra, còn những người khác hầu như không quan tâm đến tính mạng của nó.
“Đừng, tiểu thư. Ta đã hứa với chủ nhân sẽ bảo vệ ngươi, ta bị phế ở đây coi như hết nợ với nhà ngươi. Ngươi có thể theo bọn họ an toàn trở về thành Phù Sương.” – Trương Nguyên cười khổ nói.
Cảm nhận được trong lời nói của Trương Nguyên có mang theo chút nào đó nhẹ lòng, khiến cho một cô bé 8 9 tuổi như bạch y kia không thể nào hiểu được.
Ma Tùng Quân thấy thế lại nhíu mày, hắn cảm giác như hành động vừa rồi của Trương Nguyên giống như là cố ý vậy. Ban đầu hắn xuất hiện với phong thái lịch sự, xưng ra tên tuổi trước. Lúc hắn tấn công Yên Nhược Đan, Ma Tùng Quân còn bất ngờ.
[Vừa rồi Trương Nguyên quả thật không hề có sát khí. Theo phân tích cho thấy, hắn đang cố ý để bị túc chủ đánh.]
Âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân. Hắn có cảm giác như mình rước phải một đống phiền phức rồi. Cái nồng nóng hổi của Ma Tùng Quân vì thế cũng dịu xuống.
“Long Hân Nghiên ta mà cần ngươi bảo hộ hay sao?... Chuyện ngươi nợ mạng cha ta, đó là chuyện của ngươi... Họa hôm nay do ta gây, tự mình ta gánh. Tiền của các ngươi không thiếu một cắc, cút hết đi.” – Long Hân Nghiên cắn răng, nức nở mà nói.
Nói rồi con bé cắn răng nhìn sang Yên Nhược Đan ở bên kia. Ngược lại Yên Nhược Đan không nhìn Long Hân Nghiên, mà hất mặt lên trời tỏ vẻ ta đây. Trông cả hai rất chi là oai oăm.