“Đám dân đen các ngươi tính làm phản hay sao? Muốn bị bắt hết đúng không?”
Gã quan binh nạt lớn một tiếng, hắn đưa mũi thương lên cao rồi dậm mạnh xuống một cái.
“Rầm!!!”
Cú nện tạo ra dư chấn, khiến cho mặt đất rung chuyển. Người dân xung quanh đang náo loạn bỗng chốc im bặt. Tuy có lòng bảo về Ma Tùng Quân thì có đấy, nhưng mạng của bọn họ vẫn quan trọng hơn.
“Ngươi muốn quyết tâm bắt người đúng không?” – Long Nguyên Giáp hỏi lại một câu.
“Đúng! Ngươi thử cản xem.”
Lời gã quan binh vừa dứt, xung quanh xuất hiện hàng trăm quan binh từ khắp các ngõ ngách ập đến. Bọn chúng vừa ra đã lùa cho dân đen chạy loạn đi chỗ khác. Nhiều người bị đẩy ra xa, đành phải tìm mấy cái tửu lâu cao tầng gần đó để nhìn xuống hóng chuyện.
Advertisement
Bỗng dưng đông khách, tất nhiên mất ông chủ tửu lâu ở đó vui mừng ra mặt cả rồi. Chả là toàn những người lên chỉ gọi một chén trà, ném một đồng tiền xong vứt đó để hóng chuyện dưới kia.
Long Nguyên Giáp thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng, sau lưng hắn cô nàng thư ký xuất hiện từ lúc nào. Nàng ta cầm một ống trúc nhỏ, giật cái dây phía dưới một cái.
“Đùng!”
Tiếng pháo nổ vang lên, ống trúc kia bắn ra một viên pháo hoa rực sáng trên bầu trời.
Không khí căng thẳng không kéo dài quá lâu, chừng vài hơi thở sau, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Từ phương xa đằng sau Long Nguyên Giáp xuất hiện vô số khói bụi.
Nguyên nhân của khói bụi đó là vì có hàng trăm người đang vác theo vũ khí chạy về phía này, thậm chí cả nóc nhà ở xung quanh cũng xuất hiện rất nhiều người. Ma Pháp Sư xuất hiện tầng tầng lớp lớp bủa vây lấy đám lính.
“Ngươi muốn làm phản sao?” – Gã quan binh quát lên.
“Ta muốn làm phản hay không, đến khi nào một con cóc ké như ngươi có quyền quyết định? Ngươi thay mặt cho hoàng đế bệ hạ đúng không? Quyền của ngươi to như trời đúng không? Lộng hành đúng không?”
Long Nguyên Giáp quát ầm lên.
Advertisement
Hắn rút thanh trọng kiếm từ sau lưng ra dậm mạnh xuống mặt đất, khiến cho cả mặt đường nứt ra một cái khe rãnh dài chừng mười mấy mét, lan qua tới chân của gã quan binh kia.
“Giáp đệ, đừng làm lớn chuyện. Ngươi không cần vì ta mà ra mặt thế này đâu. Chuyện này ta có cách tự giải quyết.”
Đột nhiên Ma Tùng Quân nắm lấy đầu của gã quan binh hất sang một bên rồi đi về phía Long Nguyên Giáp. Khiến cho đám quan binh lao lên định đâm lén hắn, nhưng Huyết Phong lại xuất hiện ngay sau lưng Ma Tùng Quân dùng chân đá gãy toàn bộ mũi thương của đám quan binh kia.
Ma Tùng Quân vẫn hờ hững bước đến, ném cho Long Nguyên Giáp cái điện thoại. Ở trên đó ghi lại toàn bộ hình ảnh xảy ra sự việc. Thậm chí cả việc Ma Tùng Quân chém đứt tay gã côn đồ kia, xong còn chưa làm gì thì cổ của hắn tự đứt ra mà chết.
Đến cả tên Ma Pháp Sư bịt kín mít bị Huyết Phong lôi ra từ bên kia bức tường, cũng ghi lại cảnh tượng hắn ta chết như thế nào. Từ hình ảnh lưu lại cho thấy, bọn họ chỉ ra tay đánh người, không hề ra tay giết được.
Long Nguyên Giáp thấy rõ được điều đó thì hắn khẽ nhíu mày nói:
“Quân ca, xác của tên bịt mặt đâu?”
“Hử?” – Ma Tùng Quân hử lên một tiếng.
Hắn quay lại nhìn bức tường đổ nát, đang bị đám quan binh che khuất. Nhưng nhìn xuống dưới chân của chúng, lại không thấy một cái xác nào ngoài cái tên bị Huyết Phong đánh cho thừa sống thiếu chết kia cả.
“Mất rồi.” – Ma Tùng Quân nói.
“Đệ biết kẻ nào gây ra chuyện này rồi. Là đệ liên quan đến huynh...” – Long Nguyên Giáp khó xử nói.
“Liên quan cái gì, xưng nhau một tiếng anh em thì coi như chúng ta là bạn. Chuyện này là do ai gây ra? Ta muốn tìm kẻ đứng sau.” – Ma Tùng Quân nói.
Hắn không nhịn được tức giận khi chứng kiến Yên Nhược Tuyết bị đánh như thế, dù là hành động bộc phát của đám côn đồ đi chăng nữa, nhưng nhất định là có kẻ nhắm vào hắn. Không giải quyết chuyện này cho tốt, Ma Tùng Quân ăn không ngon, ngủ không yên được.
“Bắt hắn lại cho ta.”
Lúc này tên quan binh kia hét lên. Khiến cho một đám quan binh chần chừ, muốn xông lên nhưng bên đối phương lại quá đông.
“Ta đố ngươi dám bắt Ma Tùng Quân đấy nhóc con.”
Bỗng có một cái huy chương không biết từ đâu bay đến rơi vào tay của Ma Tùng Quân. Trên huy chương có hình của một con phượng hoàng tung cánh. Huy hiệu có hình cái khiên, vuông ở trên, tròn ở dưới, phượng hoàng nằm chính giữa. Phượng hoàng được khắc nổi lên trên tấm khiên, sải cánh rộng lớn của nó lan ra cả bên ngoài khiến. Tạo nên một huy hiệu cực kì đẹp.
Ở mặt sau thì có khắc dòng chữ - Zewg. Vốn cái huy hiệu này có màu đen, Ma Tùng Quân chẳng biết nó được làm từ chất liệu gì.
“Ma Tùng Quân, nhỏ máu lên đó đi.”
Lão khọm già giám thị không biết từ đâu chui ra nói với Ma Tùng Quân. Đồng thời lão còn ném cho Lưu Béo và Huyết Phong một cái, sau đó đi về phía chiếc xe của hắn đặt lên xe hai cái huy hiệu tương tự như vậy.
“Mấy đứa nhỏ máu lên hết đi. Ta xem kẻ nào dám bắt.” – Lão khọm vừa nói vừa gồng lớn cơ thể lên thành lão già đô con.
Nghe thế Ma Tùng Quân lấy ra một con dao nhỏ, khẽ cứa lên mu bàn tay cho máu chảy ra. Thời điểm máu vừa rơi vào cái huy hiệu kia, nó lập tức phát sáng. Rồi dần dần chuyển sang màu bạc, huy hiệu sáng bóng, phản chiếu lại cả gương mặt của Ma Tùng Quân trên đó.
“Nhóc quan binh. Ngươi muốn theo luật đúng không? Bắt đi, bắt theo luật ta xem.” – Lão già đô con cười hắc hắc nói.
Nhìn bộ dạng uy nghiêm của lão với cái điệu cười đê tiện kia chẳng có một chút liên quan gì đến nhau, trông lão cực kì gợn đòn, nhưng mà không ai dám đánh lão.
“Ở đây loạn quá nhỉ? Chắc ta phải về báo cho viện trưởng học viện một tiếng, để ngài trình báo lên hoàng đế bệ hạ.” – Bellamy Sophie đứng bên cạnh Long Nguyên Giáp ôm ngực cười nói.
“Đi!”
Gã quan binh dẫn đầu kia hừ lạnh một tiếng, sau đó ra lệnh rút quân. Lúc đi còn đem cả mấy tên côn đồ đang nằm la liệt dưới đất kia nữa. Long Nguyên Giáp thấy thế cũng không ngăn cản mà cứ mặc cho hắn rời đi.
Bấy giờ Ma Tùng Quân lại nhìn về vài tòa tửu lâu xa xa.
Dường như phát hiện được ánh mắt của Ma Tùng Quân đang nhìn về phía mình, vài kẻ đứng trên tửu lâu liền rời khỏi đó, hòa mình vào dòng người rồi biến mất.
“Chúc mừng Quân ca chính thức trở thành Mạo Hiểm Giả.”
Đợi quan binh rút hết, cuối cùng Long Nguyên Giáp cũng nở nụ cười nói.
“Vừa rồi là sao? Nhờ tấm huy chương này nên chúng mới rút ư?” – Ma Tùng Quân đưa huy chương lên trước mặt nói.
“Là nhờ thân phận Mạo Hiểm Giả cấp Zewg. Nếu là Mạo Hiểm Giả cấp 2 trở lên, khi trở thành nghi phạm trong bất kì vụ án nào, đều được đặc cách không bị bắt giam để thẩm vấn. Nhưng đến khi có kết quả thì không được rời khỏi vùng có án đang điều tra.”
Long Nguyên Giáp giải thích cho Ma Tùng Quân.
“Còn có chuyện này nữa sao? Theo đệ hắn còn quay lại không?” – Ma Tùng Quân nói.
“Bằng chứng nằm trong cái bảng ma thuật nhỏ này của ca. Hắn có lật trời lên cũng không dám đến tìn Quân ca đâu. Vụ này coi như xong, tên đó sẽ sớm lãnh hậu quả của hắn.” – Long Nguyên Giáp lạnh lùng nói một câu.
“Ừ, để sau đi, ta đi xem Nhược Tuyết.”
Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Lúc này Long Nguyên Giáp cho giải tán người của hắn, chỉ giữ lại mỗi cô nàng thư ký.
“Nàng xem thử qua vết thương của Nhược Tuyết chưa? Con bé có làm sao không?” – Long Nguyên Giáp hỏi cô nàng thư ký.
“Không có việc gì đáng lo ngại. Chỉ hơi sưng mặt một chút, không có dấu hiệu của ma thuật tác động lên.” – Cô nàng thư ký nói.
“Chuyện của ta làm liên lụy đến cả Quân ca, mấy đứa nhỏ cũng không tha cho chúng. Ta nghĩ ta nên giải tán dong binh đoàn... như thế này sẽ có thêm người chết mất.” – Long Nguyên Giáp thở dài một tiếng.
“Không được, chúng ta phải chiến đấu tới cùng. Đoàn trưởng không được từ bỏ, ngài chính là đầu lĩnh của chúng ta. Nếu ngài bỏ đi, chúng ta còn sống có ý nghĩa gì chứ?”
“Ngài quên rồi sao, năm xưa có bao nhiêu người không ăn không mặc. Được ngài trao cho cơ hội, trở thành Mạo Hiểm Giả, trở thành dong binh. Cuộc sống tuy có nguy hiểm, nhưng đằng nào cũng chết, thay vì chết đói, chúng ta chết một cách có ý nghĩa hơn.”
“Ta...” – Long Nguyên Giáp muốn nói gì đó nhưng lại bị cô nàng thư ký ngăn lại.
“Ta cái gì, chúng ta nhất định sẽ giải quyết được chuyện này. Cùng lắm thì đưa tất cả mọi người tiến về phía Đông đế quốc sinh sống. Nơi đó con người dễ chịu hơn cái vùng loạn lạc này.”
“Rồi rồi, ta biết rồi. Lần sau ta không nói nữa là được chứ gì.” – Long Nguyên Giáp thở dài đáp.
“Rosaria này, nàng cảm thấy Quân ca thế nào?”