Không gian chìm dần vào trong bóng tối vô tận. Nhưng thành phố không ngủ New York kia vẫn còn sáng chưng đèn điện. Từng dòng xe vẫn tấp nập như buổi sớm. Khí lạnh từ bên ngoài tràn vào khiến Thích An Nhiên rùng mình một cái, xỏ dép đi ra đóng cửa sổ, cô nhanh chóng bị thu hút bởi một chiếc xe Dodge Charger 1969.
Chiếc xe đen tuyền đỗ ở trước cây đèn giao thông, ánh sáng lập lòe màu vàng nắng cho cô biết rằng bên trong có người. Mà dựa vào hướng đỗ xe, kia chẳng phải là đối diện với chung cư của cô sao?
Ánh mắt lạnh băng chăm chú vào chiếc xe khiến cho người bên trong có chút giật mình. Kia không phải là bị phát hiện rồi chứ? Khẽ đập vào cái vô lắng, người kia nhăn nhó cho xe rời đi.
Thích An Nhiên lạnh lùng nhìn theo bóng dáng của chiếc xe đó mãi cho đến khi khuất dần. Rốt cuộc là cô đã gây thù với ai a, sao nhiều người muốn hại cô thế nhỉ? Mà chiếc xe đó nhìn có chút quen, có khi nào....
Mối nghi ngờ trong lòng Thích An Nhiên càng ngày càng rõ, nhưng việc này cần phải xác nhận lại. Nói không chừng bọn chúng cũng.....
Nhận định trong đầu nảy ra ngay lập tức bị Thích An Nhiên bác bỏ. Dù sao trường hợp của cô chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi, không thể nào mà bọn chúng cũng tới đây được. Nếu như chúng tới đây, nói không chừng thế giới này sẽ gặp họa mất. Nhanh một chút rồi về thôi, đám người Thích Dạ Lan cùng Thích Lăng Vân bên kia sắp sửa gặp nguy hiểm rồi. Thích Dạ Lan đóng cửa sổ vào rồi lên giường nhưng không tài nào ngủ được. Sự bồn chồn lo lắng khiến cho cô thật khó chịu.
**** phân cách tuyến ****
- Boss, nhiệm vụ thất bại rồi.
Một bóng đen khẽ quỳ dưới đất, cúng kính nói rồi len lén liếc nhìn người ngồi trên kia. Hàn khí ngày càng nồng đậm hơn tỏa ra từ người ngồi trên kia chứng tỏ rằng người đó đang tức giận.
- Lui đi, ta sẽ kêu G đi. Lần này ngươi đi theo hắn, hành động cho cẩn thận, đừng lộ liễu như hôm nay. Nếu còn thất bại nữa...
Người đó nói lấp lửng khiến bóng đen kia đổ mồ hôi lạnh, lập tức hô:
- Rõ, Boss!!!
- Lui đi.
Bóng đen kia nhoáng cái đã biến mất như chưa từng tới đây. Mà ở trên kia, người đó tay khẽ đưa lên, che đi con mắt bên trái. Qua kẽ tay, con mắt màu đỏ máu lộ ra, lóe sáng trong bóng tối, quỷ dị mà âm u tàn khốc. Nụ cười kéo đến tận mang tai, hắn thì thầm:
- Nhanh thôi, ngươi sẽ phải cầu xin ta.
Đoàng! Đoàng! sấm sét vang lên như gào thét, như xé toạc bầu trời thành phố New York. Từng hạt, từng hạt nặng nề rơi xuống, bụi đất cũng theo từng hạt mưa mà bắn lên tạo thành một làn khói mỏng manh dưới chân. Cái mùi mang ý vị của mưa xộc lên khiến người đi đường cũng cảm thấy khó chịu.
Mà tại chung cư của Thích An Nhiên, cô nhìn ra ngoài cửa, mày khẽ nhíu lại nhìn cơn mưa to bên ngoài. Sắp tới sẽ có một trận chiến đấy. Thật mong chờ.
➳➳End flashback➳➳
Sau khi nghe xong, Thích Dạ Lan cùng đám nam chủ cật lực nhíu mày. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
- Theo tôi nghĩ, có lẽ bọn chúng cũng giống như tôi, xuyên tới đây!
- Không thể nào? Sao có thể như vậy được?
Thích Dạ Lan thốt lên. Đám nam chủ cũng gật gật đầu theo. Thích An Nhiên khẽ lắc đầu nói tiếp:
- Không ngoại trừ khả năng này, đây là thế giới tiểu thuyết, tôi có thể đi vào nhưng không chắc là bọn chúng không thể vào. Hơn nữa tôi không chắc thời- không trong thế giới này có khác so với thế giới của tôi hay không. Nhưng cũng có thể thời gian ở đây so với thế giới bên kia thật sự là chênh lệch quá nhiều nên không thể không nói tới bọn chúng đã hoàn thành xong cỗ máy thời không rồi.
- Nếu nói như vậy thì không phải ai cũng có thể vào sao?
Trần Miên Khoa nói. Cả đám khẽ trầm ngâm một lúc.
- Có thể là vậy. Cũng như Raz- bố nuôi của tôi, tại sao lại xuất hiện ở đây? Chắc hẳn cũng l...
Thích An Nhiên chưa nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Giọng nói của thư kí Họa vang vọng lên:
- Chủ tịch, có một nam nhân tên Bạch Phi Tuân muốn gặp ngài.
- Cho cậu ấy vào.
Bạch Phi Tuân một thân mệt mỏi bước vài, mái tóc vì lâu ngày không được chải chuốt mà sơ xác.
- Tuân!
Thích An Nhiên lao đến ôm lấy bờ vai rộng lớn kia. Bạch Phi Tuân gương mặt khẽ nhu hòa đi vài phần, xoa nhẹ mái tóc mượt mà của cô, âm thanh trầm thấp vang lên:
- Có sao không?
- Ân, trông anh tiều tụy quá! Là gián điệp sao?
- Không sao, nghỉ ngơi một vài ngày là ổn mà.
Nhìn cảnh này, đám người nam chủ không hẹn mà bốc lên một mùi chua. Thích Dạ Lan bên cạnh khẽ lắc đầu rồi nhìn 7 con người trước mặt rồi thở dài. Một mối tình thật rắc rối, bao giờ cô mới có hoàng tử của riêng mình nhỉ?
Thích An Nhiên sau một lúc lâu liền nhận ra mình có chút thất thố liền ho khan vài cái rồi đẩy Bạch Phi Tuân ra.
- Mọi người...à...ừm... Bây giờ là việc đối phó với Cenla. Việc này thì để cho em cùng với chị Lan giản quyết là được rồi. Còn mấy người chắc cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi chút đi. Sắp tới tôi không chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Cẩn thận là trọng yếu.
- Ân, vậy chị cùng với chị Lan cẩn thận, đừng có cố quá rồi lại thành quá cố. Tụi em về trước, có gì không ổn liền liên hệ với tụi em.
Thích Lăng Vân nói rồi quay đi,trước khi đi còn luyến tiếc nhìn cô thêm vài giây nữa rồi mới đi hẳn. Mà những người còn lại cũng chậm rãi rời đi sau đó.
Thích An Nhiên đợi sau khi bọn họ đi hết rồi mới quay qua nhìn Thích Dạ Lan:
- Bắt đầu chứ?
- Đương nhiên rồi, bọn chúng dám động vào Y&M thì không thể tha thứ.
Hai người bắt đầu lao vào công việc, không quan tâm tới thời gian là cái khỉ mốc gì.