Mấy ngày tiếp theo, trong đạo quan cũng chỉ có hai người bọn họ, quan chủ trước sau không thấy lộ diện.
Đối với chuyện này, Đại Lang cảm thấy an tâm hơn nhiều, hắn còn lén tâm sự với Tam Nương: “Đệ sợ quan chủ sẽ trộm cắt đầu lưỡi của đệ lắm.”Lần này Tam Nương lại im lặng không đáp lời.Đối với loại chuyện này, nàng cũng không dám chắc, cho nên tốt nhất là miễn bình luận.Tới buổi tối, Đại Lang tiếp tục ngồi chờ ở trước cửa đạo quan, trông mong nhìn xuống chân núi.Cha mẹ hắn đã không xuất hiện ba ngày rồi.“Chắc là bọn họ bận chuyện gì cho nên mới chậm trễ.” Hắn tự an ủi mình như vậy.Nhưng ngày thứ tư, sang tới thứ năm, Đại Lang vẫn không đợi được người mà mình muốn gặp.
Mãi cho đến ngày thứ tám, hắn mới nhìn thấy mẹ hắn một mình cõng đồ đạc lên núi.Đáng lẽ những chuyện này phải do người đàn ông phụ trách, phụ nữ chỉ cần giúp đỡ là được.
Nhìn tình hình này, cộng thêm việc chỉ có một người lên núi, nhất định là cha mẹ hắn đã xảy ra chuyện.Tam Nương cũng nhìn thấy, lo sợ Đại Lang sẽ xúc động nên kiềm chế hắn.
Mãi đến tận khi trời tối mới thả hắn ra.Vừa hiện thân, Đại Lang đã gấp không chờ nổi mà vội vàng hỏi mẹ mình: “Hà sư phụ đâu rồi?”Đại Lang không dám nhận cha mẹ, ngày thường hắn đều gọi hai vợ chồng Hà thợ mộc là “Hà sư phụ” và “Hà đại nương”.Hà đại nương vừa thấy Đại Lang hỏi han, chưa nói gì nước mắt đã rơi đầy mặt.
Nàng còn xúc động muốn quỳ lạy Đại Lang, nhưng nửa chừng lại bị hắn kéo lại: “Xảy ra chuyện gì rồi sao? Người mau nói đi, có khi ta sẽ giúp đỡ được.”“Chồng tôi..ông ấy bị bệnh nặng rồi.
Đại phu nói bệnh này không thể trị được.” Hà đại nương nói với giọng ngắt quãng vì khóc: “Ta muốn… cầu xin quan chủ cứu ông ấy, các người có thể dẫn ta đến gặp Phó quan chủ hay không?” Tình hình hiện tại, giữa con trai và chồng bà chỉ có thể cứu một người.
Bà đã suy nghĩ suốt cả một đêm, cuối cùng quyết định cứu Hà thợ mộc.“Cái gì!” Đại Lang vừa nghe tin hai chân liền mềm nhũn, xém chút nữa ngã xuống mặt đất.Tam Nương đuổi tới phía sau, vừa lúc nghe được chuyện liền không khỏi sửng sốt, lập tức ngừng bước chân..