Bên cạnh, Vương Kiến Ba nhìn ba người sắc mặt sắp đổi thành màu gan heo, suýt chút nữa không nhịn được trực tiếp cười lớn lên.
Sảng khoái!
Đã lớn như thế, cho tới bây giờ anh ta chưa từng sảng khoái như vậy!
Nhường mấy người này trâu bò đi!
Sao không trâu bò nữa?
Lưu Danh Thần ngồi một bên bây giờ đã hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Ngay vào mấy ngày trước, ba người còn một dáng vẻ ăn chắc Hà Thời Minh, kết quả vừa mới qua mấy ngày ngắn ngủi liền ngược lại bị Hà Thời Minh ăn gắt gao.
Ông chủ mới này của mình, thật sự quá là trâu bò!
Trước kia ông ta chỉ từng nghe nói ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây!
Bây giờ ngược lại hay rồi, cái này mẹ nó vừa mới qua ba ngày mà thôi.
Ba người này liền từ dáng vẻ phách lối trước đó trở thành ngoan ngoãn hơn cả cháu trai!
Không được!
Mình phải hầu hạ cậu ta thật tốt, miễn khỏi không biết có một ngày liền bị ông chủ mới nguy hiểm này của mình chơi chết!
Cuối cùng, ba người Phan Đại Hải một mặt màu gan heo, ký xuống hợp đồng, sau đó bảo Hà Thời Minh đưa ra một phần vàng, bọn họ cần lấy về kiểm hàng.
Hà Thời Minh cười ha cầm ba túi rác vừa rồi cầm lúc đi vào ra.
Sau đó, trực tiếp dốc ngược lại, đổ thứ đồ bên trong lên bàn hội nghị, tiếng va đập ầm ầm nặng nề phát ra.
Đám người: “?”
Vừa rồi lúc Hà Thời Minh đi vào, bọn họ liền thấy ba túi rác rưởi này trong tay Hà Thời Minh, còn tưởng rằng là Hà Thời Minh thu dọn rác trong văn phòng anh ta chứ.
Kết quả, bên trong lại là vàng!
Hơn nữa nhìn có vẻ ít nhất mấy chục cân?
Phải biết là nửa cân là năm trăm gam, dựa theo giá thị trường vàng bây giờ, đó chính là khoảng chừng ba trăm nghìn đấy!
Mấy chục cân đó chính là hơn chục triệu đấy!
Nhiều vàng như thế, không chỉ có không tìm người hộ tống hơn nữa còn dùng túi rác mang theo, giống như là xách một cái bao rác vậy?
Mẹ nó thế này cũng bá đạo quá đi?
“Tổng cộng mười lăm cân vàng, mỗi người năm cân! Chất lượng các người có thể kiểm tra, tuyệt đối là thượng thừa, về phần cung ứng, các người cứ việc yên tâm! Lần sau tôi không cần đựng túi rác, đổi thành bao tải!” Hà Thời Minh nói.
Đám người: “!”
Nghe được lời nói khí phách của Hà Thời Minh, trong lòng những người này bây giờ chỉ có một câu.
Sao các hạ không thuận gió đi lên, lên chín vạn dặm như diều gặp gió?
Nói một cách đơn giản chính là, anh muốn trâu bò lên trời sao?
“Hà tiên sinh hào phóng! Chúng tôi biết phải làm sao!”
“Hà tiên sinh, công việc tiếp theo chúng tôi sẽ trực tiếp kết nối với quý công ty, cam đoan tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ phiền phức nào!”
“...”
Ba người khách sáo nói.
Hà Thời Minh nghe xong ba người kia, quay đầu nhìn về phía Vương Kiến Ba.
Công ty?
Công ty tài chính Nhân Khả Nhật Điểu cũng đã thành lập được mấy ngày.
Kết quả cho tới bây giờ, con hàng này còn làm việc một mình, còn chưa tuyển được một người tới đây cho anh chứ!
Đợi sau khi đưa ba người Phan Đại Hải về, Vương Kiến Ba nhìn thấy Hà Thời Minh đang chuẩn bị cất lời, lập tức đưa tay ngắt lời anh, trực tiếp nói: “Tôi biết cậu muốn nói cái gì, tôi hiểu rõ! Cậu đừng nói nữa! Tôi đi tuyển người liền! Lần này tôi không kiếm được người, tôi chặt đầu!”
Nói xong, trực tiếp đi ra ngoài, rất có một tư thế gió thổi vi vu bờ Dịch Thủy lạnh lẽo(*).
Hà Thời Minh: “...”
Con hàng này cuối cùng cũng biết gấp gáp rồi sao?
Thế này cũng tốt, đỡ khỏi giục cậu ta, mình cũng vui vẻ nhẹ nhõm, có thể đi tìm em gái giáo hoa!
Hà Thời Minh cười ha lấy điện thoại ra, gọi qua cho Điền Phức Vi.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối.
“Alo, Phức Vi, có bận không? Tiếp tục dạy em đàn dương cầm nha?” Hà Thời Minh nói.
“Được, em ở trường, hôm nay có chút việc.”
“Lại ở trường sao?” Hà Thời Minh cạn lời nói.
“Đúng rồi, ngày mai trường học có một cuộc tranh tài thư pháp, em cũng đăng ký, anh có muốn đăng ký tham gia không?”
“Ôi, không được không được.” Hà Thời Minh lập tức từ chối.
Nói đùa, thư cái gì thư pháp cái gì không pháp, anh đây căn bản không có chút hứng thú gì với cái này.
Nhưng mà hôm nay Điền Phức Vi ở trường học cả ngày, cũng không phải vấn đề đâu?
Mình cũng dứt khoát tới trường học là được!
Hà Thời Minh cũng muốn chuyển về trường học ở, thế này có thể mỗi ngày nhìn thấy em gái giáo hoa xinh đẹp, ở cùng một chỗ với em gái giáo hoa, đọc sách cùng em gái giáo hoa, đi dạo cùng em gái giáo hoa.
Tốt bao nhiêu chứ?
Nhưng mà nghĩ đến những lung ta lung tung trong trường kia, thôi được rồi!
Vẫn là bên ngoài yên tĩnh!
Hà Thời Minh ngáp một cái, chuẩn bị đánh một giấc ngủ trưa ngon lành!
Kết quả, còn chưa ngủ được, Vương Kiến Ba đột nhiên gọi tới.
“Alo, lão Hà, cậu mau tới đây, tôi bị người ta đánh!”
“Hả? Cái gì! Chuyện gì xảy ra?” Vẻ mặt Hà Thời Minh giật mình nói.
Không phải Vương Kiến Ba tới trường học tuyển dụng sao?
Sao mà lại bị đánh chứ?
“Là mấy thằng cháu Vương Tử Dương và Trần Chí Quân kia, bọn họ nói tôi tuyển dụng là đang lừa người.” Vương Kiến Ba trả lời, âm thanh trong điện thoại vô cùng lộn xộn, có thể khẳng định người bên kia không ít.
Sắc mặt Hà Thời Minh lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Tôi lập tức tới đây! Chờ tôi!”
Lúc này trong lòng anh dâng lên một sự phẫn nộ khó mà ức chế!
Vương Tử Dương!
Trần Chí Quân!
Những kẻ này là anh em tốt nhất của anh, nhưng sau lần trước những người này vì lấy lòng Phạm Vân Hải mà phản bội anh, liền phân rõ giới hạn với bọn họ.
Nhưng mà anh không nghĩ tới những người này vậy mà lại ra tay với Vương Kiến Ba.
Loại chuyện này anh tuyệt đối không nhịn được.
Vương Kiến Ba là anh em tốt nhất của anh, là người vào thời điểm tất cả mọi người đều nhắm vào anh, dứt khoát lựa chọn đứng bên anh ủng hộ anh.
Hoạn nạn gặp chân tình!
Người bỏ đá xuống giếng trên thế giới này rất nhiều, người bảo sao hay vậy càng nắm được cả bó, xem xét tình thế, hướng lợi tránh hại là bản năng con người, khi về sau những người khác đều làm như vậy, cho dù là nguyên nhân gì, chính mình cũng sẽ thuyết phục mình cũng làm như thế.
Cho nên Vương Kiến Ba không muốn theo đại chúng, tình nguyện nghịch thế mà lựa chọn đứng phía trước anh, sự tin tưởng ủng hộ này, đối với Hà Thời Minh mà nói quan trọng đến thế!
Anh không cho phép, cũng tuyệt đối sẽ không để cho Vương Kiến Ba bị người khác bắt nạt!
Ngoại trừ mình ra, ai cũng đừng hòng bắt nạt cậu ta!
Rất nhanh, Hà Thời Minh liền tới đại học Lâm An.
Xa xa anh liền thấy trên một đoạn đường trong trường, không ít người tốp ba tốp năm đứng đấy.
Mà phương hướng tầm mắt những người này là vị trí áp phích trước tòa ký túc xá.
Nơi đó mấy người đang đứng, chính là đám người Vương Tử Dương và Trần Chí Quân, Từ Khai Minh.
Tổng cộng năm người, còn Vương Kiến Ba đứng trong bọn họ.
Rầm!
Hà Thời Minh trực tiếp dẫm chân ga, vọt tới trước mặt mấy người kia.
Tiếng gầm gừ ô tô đột nhiên vang lên, trực tiếp khiến những người ở chỗ này giật này mình.
Về phần bọn người Vương Tử Dương ngay phía trước, dọa cho thay đổi sắc mặt, liên tục lùi về phía sau, ngạc nhiên không thôi nhìn con xe BMW X7 trước mặt.
Chiếc xe này bọn họ chưa từng thấy, không biết Hà Thời Minh ngồi bên trong.
Đợi sau khi Hà Thời Minh bước xuống từ bên trong, bọn người Vương Tử Dương thế mới biết là Hà Thời Minh chạy tới.
“A? Đây là Hà Thời Minh?”
“Sao Hà đại thiếu gia lại có thời gian rảnh chạy tới trường học thế?”
“Mấy ngày không gặp, Hà đại thiếu gia này lại đổi xe mới à?”
“...”
Bọn người Vương Tử Dương lập tức nhiệt tình chào hỏi với Hà Thời Minh.