Tiêu Quyên nghe lời thúc giục của Tống Lê Lê, đành bất lực chạy qua.
Cô ấy chỉ là người mới, còn Tống Lê Lê đã ở đây được ba năm, thậm chí bà chủ còn có ý thăng chức cho cô ta làm quản lý cửa hàng.
“Chào anh, xin hỏi anh cần kiểu dáng nào? Tôi có thể giới thiệu cho anh.” Giọng Tiêu Quyên hơi khàn cười nói.
Hà Thời Minh cười nhẹ liếc nhìn Tiêu Quyên nói: “Cô tên là Tiêu Quyên à?”
Tiêu Quyên gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
“Ừ.”
Hà Thời Minh ừ một tiếng, sau đó nhìn vào bên trong cửa hàng chỉ vào những món đồ khác và nói: “Cái này, cái này, còn cả cái này nữa…”
Tổng cộng hơn mười bộ quần áo.
Khuôn mặt hưng phấn của Tiêu Quyên đỏ bừng: “Thưa anh, anh có chắc là muốn nhiều như vậy không?”
Chẳng lẽ hôm nay mình gặp thổ hào?
Bán được nhiều quần áo như vậy, thành tích của hoa hồng tương đương với một tuần lương của cô luôn!
Tống Lê Lê đang ngồi nghỉ một bên cũng ngạc nhiên.
Mười mấy bộ quần áo?
Không lẽ mình nhìn nhầm?
Không đúng!
Mua một bộ cô ta còn tin.
Mặc dù quần áo ở đây đắt, nhưng cũng không chắc chắn là không mua được, nhưng mười mấy bộ quần áo, tổng cộng hơn 2 vạn tệ, dựa theo quần áo mà Hà Thời Minh đang mặc, căn bản là không có khả năng, chắc chắn là đang giả vờ!
Kết quả lúc thanh toán sẽ nói là không đem đủ tiền hoặc dùng tạm lý do gì đó.
“Không!” Hà Thời Minh lắc đầu.
Nghe những lời Hà Thời Minh nói, đôi mắt rực sáng của Tiêu Quyên mờ đi ngay lập tức.
Tống Lê Lê bên cạnh cười lạnh.
Biết ngay là anh đang giả vờ mà.
Chỉ là sau đó, những lời Hà Thời Minh nói dọa cô ta ngu luôn.
“Là ngoài mười mấy bộ này ra, những bộ còn lại trên kệ đều gói cỡ 185 lại cho tôi!”
“Cái gì!”
“Cái gì!”
Nghe Hà Thời Minh nói, cả Tiêu Quyên và Tống Lê Lê đều hét lên, mở to mắt không tin được.
Gói tất cả lại?
Cô đã từng thấy người có thể tùy tiện lấy ra 900 triệu, nhưng chưa từng thấy ai có thể tiện tay vung 900 triệu để mua quần áo như thế này.
Giọng Tiêu Quyên run run: “Thưa… thưa anh, anh chắc chắn lấy hết ạ? Những bộ quần áo này tổng cộng cũng hơn 900 triệu!”
Doanh thu 900 triệu, cô có thể có được hơn 90 triệu, tương đương với lương cơ bản một năm, sao có thể không kích động cơ chứ?
Hà Thời Minh đáp: “Đúng!”
900 triệu mua một đống quần áo, nếu là anh trước đây, chắc chắn không nỡ mua.
Nhưng hiện tại anh không chỉ cao thêm, cơ thể còn có thêm không ít thịt, quần áo trước kia không mặc nổi nữa, phải thay hết, nếu không có ngày bị chính quần áo bóp chết.
Với cả trong thẻ của anh đang có hơn một tỷ, trong phòng thuê cũng có một tấn vàng trị giá 900 tỷ, nên không thèm nhìn đến con số 900 triệu, chỉ cần quần áo mặc vào thoải mái là được.
“Vâng vâng vâng, vậy tôi giúp anh xem cần bao nhiêu tiền.” Tiêu Quyên hào hứng nói.
Lúc này, Tống Lê Lê mới đi qua, nghiêm nghị nói: “Này anh, anh tới chỗ chúng tôi chơi vui không? Tôi chưa đuổi anh ra là đã coi như nhân từ rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Anh cảm thấy tôi có thể coi trọng anh hay Tiêu Quyên có thể coi trọng anh?”
Nói xong còn cười chế nhạo Tiêu Quyên: “Người ta chỉ muốn đùa với cô, cô còn tưởng thật à?”
Tiêu Quyên sững sờ, đột nhiên nhận ra gì đó.
Hà Thời Minh liếc nhìn Tống Lê Lê từ trên xuống dưới, cười nhẹ nói: “Cô muốn bị chơi, tôi còn không thèm!”
“Anh…” Tống Lê Lê nhìn chằm chằm.
Hà Thời Minh không để ý đến cô ta, trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra: “Tôi đang gấp, không cần tính nữa, tôi tin cô! 900 triệu đúng không, trực tiếp quẹt thẻ đi, mật khẩu là sáu số 2.”
Tiêu Quyên ngơ ngác cầm lấy thẻ ngân hàng bước đến quầy.
Tống Lê Lê chế nhạo: “Tôi xem anh có thể giả vờ được đến khi nào! Nếu không quẹt được tiền vậy tôi phải báo cảnh sát là có người đang gây rối…”
Còn chưa nói xong, một âm thanh phát ra từ quầy thanh toán.
“Thanh toán thành công, số tiền thanh toán là 900 triệu.”
“Đây…”
Lời tiếp theo của Tống Lê Lê không thốt ra nổi, cô ta ngạc nhiên bước qua.
Kể cả Tiêu Quyên cũng ngơ ngác nhìn quầy giao dịch, nhất thời vẫn có chút khó tin.
Ngay sau đó, Tống Lê Lê mới vội vàng nói: “Thưa anh, tôi xin lỗi, tôi...”
Lúc này, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi bước vào từ cửa, mặc một chiếc váy trắng xẻ thấp và dài đến hông, trông vô cùng trưởng thành và gợi cảm.
Người phụ nữ thấy Tống Lê Lê lo lắng liền nói với Hà Thời Minh: “Vị khách này, xảy ra chuyện gì khiến anh có vẻ không vui vậy, tôi là Đinh Xuân Hương bà chủ ở đây.”
Hà Thời Minh liếc nhìn người phụ nữ, trong mắt có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó anh dời ánh mắt đi nói: “Xảy ra chuyện gì, cô tự hỏi nhân viên của mình đi.”
Sau đó anh quay đầu về phía Tiêu Quyên nói: “Đừng quên gửi quần áo cho tôi. Phòng 2 tòa 5 tiểu khu Hạnh phúc, đây là số điện thoại của tôi.”
Nói xong, để lại số điện thoại xong liền quay người rời đi.