"Ở đây!"
Lỗ Hướng Dương đưa Lương Khánh Bình đến chỗ bức "xuân hạ thu đông".
Vừa xem qua, Lương Khánh Bình đã kích động nói: "Chữ đẹp! Chữ đẹp!"
Trình độ thư pháp của ông ta rất sâu rộng, chỉ cần nhìn sơ qua cũng đã thấy được sự phi phàm trong bức thư pháp này!
"Hướng Dương, bậc thầy thư pháp cậu nhắc tới ở đâu?" Lương Khánh Bình kích động hỏi Lỗ Hướng Dương.
Lỗ Hướng Dương dẫn Lương Khánh Bình đến trước mặt Hà Thời Minh, giới thiệu: "Bậc thầy ở đây, tên là Hà Thời Minh, là sinh viên của Đại học Lâm An!"
Thôi Chí Nguyên nghe vậy, trên mặt lập tức đầy vẻ tự đắc.
Mặc dù, tên Hà Thời Minh này luôn khiến ông ta cảm thấy đau đầu.
Hơn nữa ông ta cũng không có hứng thú gì lắm với thư pháp, nhưng mà trong trường của ông ta xuất hiện một bậc thầy thư pháp mà quan trọng hơn là người này lại là sinh viên trường ông, ông ta cảm thấy trên mặt mình tỏa ra hào quang sáng chói!
Lương Khánh Bình vừa nhìn thấy Hà Thời Minh đã vô cùng sửng sốt mất một lúc, mới kinh ngạc nói: "Thư pháp kia... Thật sự là do cậu viết sao?"
Hà Thời Minh trước mặt, thật sự còn quá trẻ!
Quá trẻ đến mức đáng sợ, nhìn chung thì toàn bộ hiệp hội thư pháp Lâm An cũng không có thành viên nào trẻ đến vậy!
Mặc dù thư pháp của Điền Phức Vi không tồi, hơn nữa còn thường xuyên ra vào hiệp hội thư pháp, nhưng cô cũng chỉ là thành viên mới đăng ký vào hiệp hội thư pháp mà thôi, vẫn chưa phải thành viên chính thức!
Bây giờ Lỗ Hướng Dương nói cho ông biết, người thanh niên trước mặt này chắc chắn là bậc thầy thư pháp mà cậu ta nhắc đến trong điện thoại, ông thật sự không tin nổi!
Lỗ Hướng Dương vội vàng trả lời: "Lương hội trưởng, thư pháp do cậu ấy viết đấy, chúng tôi đứng bên cạnh nhìn rất rõ."
"Thật sự xin lỗi bậc thầy!"
Lương Khánh Bình vội vàng nói xin lỗi: "Không phải là tôi không tin, chẳng qua là tôi không nghĩ tới thầy lại trẻ như vậy mà đã đạt được đến trình độ thư pháp bậc thầy! Quả thật làm cho tôi có cảm giác rất khó tin!"
Chất vấn một bậc thầy thư pháp, dù là ông ta có là hội trưởng giới thư pháp Lâm An thì chỉ cần Hà Thời Minh nói một câu, toàn bộ giới thư pháp rộng lớn này cũng không có chỗ cho ông ta dung thân!
Nhìn thấy thái độ của Lương Khánh Bình trước mặt Hà Thời Minh, trong lòng Viên Tử Thu và nhiều người khác có mặt ở đó kinh ngạc không hiểu.
Đương nhiên bọn họ biết rõ bậc thầy thư pháp rất lợi hại, nhưng không ngờ lại còn có sức ảnh hưởng lớn như vậy, chỉ với cái danh bậc thầy đã có thể khiến hội trưởng hiệp hội thư pháp Lâm An cúi đầu!
Hà Thời Minh khoát tay nói: "Không sao! Mấy chuyện này không hề gì."
"Cảm ơn bậc thầy Hà đã thông cảm!"
Lương Khánh Bình kích động nói: "Tôi có thể mạo muội hỏi rằng bức thư pháp này bậc thầy có muốn bán nó hay không? Tôi trả một triệu!"
"Cái gì!"
Nghe Lương Khánh Bình nói, những người có mặt ở đây đều thốt lên kinh ngạc.
Một bức tranh chữ một triệu?
Điều này quá kinh khủng rồi đấy?
Thư pháp của bậc thầy đáng giá vậy sao?
Hà Thời Minh thờ ơ xòe tay, mấy triệu thôi mà, thật ra bây giờ anh cũng không để ý mấy.
Ngay khi anh chuẩn bị trả lời, Lương Khánh Bình đột nhiên nói: "Một chữ! Một triệu! Bức tranh chữ này tôi bỏ ra bốn triệu! Không biết bậc thầy có vừa ý hay không?"
Mọi người: "?"
Một chữ, một triệu?
Mẹ kiếp, Lương Khánh Bình điên rồi phải không?
Chỉ là bọn họ không biết, thư pháp đạt cảnh giới càng cao lại càng được coi trọng trong giới thư pháp, giống như một tín ngưỡng vậy.
Đối với Lương Khánh Bình - người chìm đắm trong thư pháp một đời mà nói, các bậc thầy thư pháp trong mắt bọn họ cũng giống như là thần thánh vậy.
Ra giá thấp là đang không tôn trọng tín ngưỡng của chính mình!
"Lương hội trưởng, anh nói đùa sao? Bốn chữ này trị giá bốn triệu?"
Thôi Chí Nguyên mở to mắt hỏi.
Lương Khánh Bình hít sâu một hơi nói: "Bốn triệu! Đối với thư pháp của các bậc thầy, một triệu một chữ vẫn còn ít! Nếu không vì tài chính của tôi có hạn, tôi còn sẵn sàng chi nhiều hơn nữa!"
Mọi người: "..."
Sau khi nghe Lương Khánh Bình nói, những người này không biết nên nói gì cho phải cả.
Tuy rằng bọn họ đều là người yêu thư pháp, nhưng bỏ bốn triệu ra để mua bốn chữ vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy không thể nào hiểu nổi!
Đừng nói bốn triệu, bốn chục bọn họ cũng không muốn!
Bởi vì thư pháp của bậc thầy bọn họ không thể cảm thụ sâu sắc được, hoàn toàn không thể hiểu được quan niệm nghệ thuật ẩn chứa bên trong!
Cũng cũng chỉ có Lương Khánh Bình có trình độ thư pháp đạt đến một mức độ nhất định, hơn nữa bản thân đang trong giai đoạn "nút thắt cổ chai" (thời kỳ tắt nghẽn) trong giới thư pháp không cách nào đột phá được, mới có thể dùng bất cứ giá nào để có được thư pháp của bậc thầy về nghiên cứu.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ người ở đây đều hâm mộ nhìn Hà Thời Minh.
Một triệu một chữ!
Mẹ nó, cái này còn nhanh hơn đi cướp nữa!
Hà Thời Minh nhìn thấy bộ dạng kích động của Lương Khánh Bình, lập tức nở nụ cười.
Vừa rồi lúc Lương Khánh Bình nhìn thấy bức thư pháp bốn chữ "Xuân Hạ Thu Đông", với ánh mắt nóng bỏng đó Hà Thời Minh có thể nhìn ra đây là một người cuồng thư pháp thật sự, là một nhà thư pháp chân chính!
Thư pháp thực sự không phải một nhóm hề tự xưng là 'bậc thầy' nhảy múa điên cuồng trong con mắt của thế giới bên ngoài!
Thư pháp có thể lưu truyền ngàn năm, tự nhiên có ý nghĩa và lý lẽ của nó!
Những nhà thư pháp chân chính, mặc dù họ cũng có thể làm những việc thực dụng, đổi chữ lấy tiền, nhưng họ chắc chắn dù là tâm tính hay phẩm cách họ đều sẽ vượt trội hơn.
Thư pháp là biểu hiện của khí chất và tư cách của một người, chỉ có khí chất và tư cách tốt thì bức thư pháp do người viết mới được mọi người đánh giá cao và ngưỡng mộ!
Nếu không, "bậc thầy" sẽ trở thành tôm tép nhãi nhép.
Nhưng mà bức thư pháp này Hà Thời Minh không muốn bán.
Dù sao đây cũng là tác phẩm thư pháp đầu tiên của anh, nó còn có tác dụng khác!!
Còn việc mấy triệu, anh không quan tâm đến nó, còn không đủ trả tiền lương cho nhân viên của Formosa Hotel!
"Thật sự xin lỗi, tôi không bán!" Hà Thời Minh lắc đầu nói.
"Hí!"
Nghe Hà Thời Minh nói, các sinh viên xung quanh đầu kêu lên kinh ngạc
ĐM!
Cái thế giới này làm sao vậy?
Một người tình nguyện dùng bốn triệu mua bốn chữ!
Một người lại không bán?
Lúc này, Hà Thời Minh tiếp tục nói: "Bởi vì, tôi muốn tặng nó cho một người!"
Nói xong, anh cầm bức thư pháp bốn chữ "Xuân Hạ Thu Đông" lên.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, anh chậm rãi đi tới trước mặt Điền Phức Vi, cười nhìn Điền Phức Vi nói: "Phức Vi, bức tranh này là tặng cho em, chắc là em sẽ thích!"
"Oa!"
"ĐM! Cầm bức thư pháp bốn triệu đi tặng người ta! Cái này thật là quá ngạo mạn!"
"Lãng mạn quá! Ước gì người con gái đó là mình!"
"..."
Nhìn thấy cảnh này, các sinh viên xung quanh lập tức hoan hô..
Điền Phức Vi dùng hai tay che miệng lại, chỉ để lộ hai con mắt mở to, tràn đầy sự kinh ngạc và vui sướng.
Dù sao cô cũng chưa từng nghĩ tới,
Vậy mà Hà Thời Minh lại đem tặng thư pháp quý giá cho cô trước mặt nhiều người vậy.
"Không không không!"
Hai má Điền Phức Vi đỏ bừng khoát tay nói: "Món quà quý giá như vậy tôi không thể nhận được!"
"Quý giá gì chứ! Đây chỉ là một tờ giấy lộn thôi mà, chỉ cần em thích anh viết cho em bao nhiêu cái cũng được, viết cho em vứt đầy sọt rác trong nhà cũng không có vấn đề gì!" Hà Thời Minh vừa cười ha ha vừa nói.
Lương Khánh Bình: "?"
Đclmm!
Ông đây bỏ ra bốn triệu cậu không cần, nhưng lại sẵn sàng viết cho Điền Phức Vi quăng đầy sọt rác?. Chính chủ, rủ bạn đọc chung { 𝒯Ru𝑀𝒯RUY𝘌N.𝖵n }
Đây là đang bắt nạt một con chó sao?