Lúc đi ra từ bệnh viện, khoảng chừng đã hơn một giờ.
Hà Thời Minh mang theo Vương Kiến Ba tùy tiện ăn ở bên ngoài một chút, lúc đi ra đã sắp ba giờ.
Nhìn Vương Kiến Ba giống như là kẹo da trâu, Hà Thời Minh phát hiện ra.
Con hàng này rõ ràng là muốn phá hỏng thế giới hai người giữa anh và Điền Phức Vi!
Có con hàng này ở đây, mình cũng đừng nghĩ yên ổn ở bên nhau với Điền Phức Vi!
“Lão Vương, tôi phát hiện cậu càng ngày càng không làm người!” Hà Thời Minh đột nhiên nói với Vương Kiến Ba.
Vương Kiến Ba cười ha ha nói: “Ai không làm người trước?”
Hà Thời Minh: “...”
Được.
Trung thực về nhà đi.
Quả nhiên, Vương Kiến Ba lại dính tới.
Hà Thời Minh phát hiện ra, mình căn bản cũng không hẳn phải nói cho cậu ta biết, mình để Thôi Chí Nguyên giúp chuyện tìm người.
Bây giờ ngược lại tốt rồi, Vương Kiến Ba tên khốn này trở nên rảnh rỗi, trực tiếp trở thành bóng đèn sáng nhất thế giới này!
Lúc buổi tối.
Lưu Bảo Toàn gọi điện tới, nói với anh chuyện Nhậm Lập Cường đã làm xong, giấy chứng nhận tham gia thi chính thức đã ở trong tay, bảo Hà Thời Minh qua lấy.
Khiến Hà Thời Minh cạn lời là lúc ra ngoài lấy giấy chứng nhận tham gia thi chứng thức, mập mạp họ Vương chết bầm này cũng đòi đi theo, rõ ràng chính là không làm người mà!
Sau đó, hai người Hà Thời Minh và Vương Kiến Ba cầm giấy chứng nhận tham gia thi chính thức đi tìm Nhậm Lập Cường.
Chỗ ở của Nhậm Lập Cường là thôn vạn người ở ngoại thành, căn nhà thuê cùng ba của anh ta trong thôn vạn người.
Ba anh ta đi làm trên công trường Lâm An.
Trên đường, Hà Thời Minh kể lại quá khứ của Nhậm Lập Cường cho Vương Kiến Ba nghe.
Vương Kiến Ba nghe xong quá khứ của Nhậm Lập Cường, lập tức cảm khái không thôi, cảm thán vận mệnh thăng trầm bao nhiêu!
Lúc đến nơi này, sắc trời đã tối.
Vừa mới đến cửa nhà Nhậm Lập Cường, còn chưa đi vào, đã nghe thấy tiếng ba Nhậm Lập Cường quát lớn bên trong.
“Cả ngày cầm quyển sách nát đọc! Mẹ nó đã đọc bốn năm rồi, còn mẹ không phải giống như trước kia sao? Có mẹ nó tác dụng gì không?”
Cửa không khóa.
Bên trong là một ngôi nhà chỉ trát xi măng không hề sửa sang, thậm chí ngay cả quét sơn trắng cũng không, trong ngôi nhà nhìn vào trong vô cùng âm u.
Còn trong vị trí phòng khách, phía trên treo một cái đèn.
Lúc này Nhậm Lập Cường ngồi trên bàn nhỏ dưới đèn, cầm quyển sách đã sớm bị mài mòn bìa sách đang chăm chú đọc sách.
Còn bên cạnh anh, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đứng đấy trong miệng ngậm một điếu thuộc, chính là ba Nhậm Lập Cường Nhậm Lưu Dương.
Nhậm Lưu Dương nhìn thấy Nhậm Lập Cường không để ý tới mình, lập tức giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp giật lấy sách vứt xuống đất, tức giận nói: “Để mày xem làm gì! Bảo mày tìm việc mày không tìm, bảo mày làm việc mày không làm, mẹ nó chỉ biết ngồi ở chỗ này đọc mà thôi! Đọc có tác dụng gì chứ? Có thể đọc ra tiền sao?”
Nhậm Lập Cường đang định nói chuyện, đúng lúc này, anh ta nhìn thấy Hà Thời Minh và Vương Kiến Ba đứng ở cửa, lập tức đứng lên đi tới cửa, nghi hoặc nói: “Hà Thời Minh, sao cậu lại tới đây?”
Nhậm Lưu Dương cũng nhìn thấy Hà Thời Minh, ngậm lấy điếu thuốc đi tới cửa, quen sát Hà Thời Minh một lần từ trên xuống dưới, ngẩng đầu lên nói: “Cậu là ai? Đêm hôm khuya khoắt tìm tới nhà chúng tôi làm gì?”
Nói xong, kẹp điếu thuốc từ trong miệng xuống, tiếp theo lại giơ lên giữa không trung, bày ra một tư thế kẹp thuốc rất ngầu.
“Tôi là Hà Thời Minh, bạn học Lập Cường, đến đưa giấy chứng nhận thi chính thức cho anh ấy!”
Hà Thời Minh trả lời.
Nói xong, móc ra một từ giấy chứng nhận tham gia thi đại học chính thức!
“Hả?”
Hai mắt Nhậm Lưu Dương nhíu lại, đột nhiên nói: “Tôi nhớ cậu từng đến rồi! Bốn năm trước cũng là thằng nhóc cậu chạy đến nhà chúng tôi đưa giấy thi cho Lập Cường đúng không?”
Bốn năm trước Nhậm Lập Cường vừa mới tốt nghiệp, Nhậm Lưu Dương liền để cho Nhậm Lập Cường đi làm công.
Kết quả chính là thằng nhóc trước mắt này, dám đưa tới cho một tờ giấy thi cho Nhậm Lập Cường, bảo Nhậm Lập Cường ở lại tham gia thi đại học xong rồi đi phương nam.
Bốn năm qua đi, thằng nhóc trước mắt này mặc dù xảy ra biến hóa rất lớn, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra cái bóng lúc trước.
Hà Thời Minh gật đầu nói: “Đúng vậy, là tôi, bây giừo tôi đưa giấy thi cho Lập Cường, hi vọng...”
“Mày đưa cái rắm!”
Nhậm Lưu Dương tức giận ngắt lời của Hà Thời Minh nói: “Mấy ngày nay Lập Cường cả ngày ôm quyển sách nát ngồi đọc, mẹ nó là mày giở trò quỷ đúng không? Mẹ nó mày...”
“Ba!”
Nhậm Lập Cường ngắt lời Nhậm Lưu Dương nói: “Con muốn thi lại đại học lần nữa thử một chút! Con muốn cứ như thế cả một đời, con không muốn giống như ba, cả một đời chỉ có thể ở chỗ một chỗ bé nhỏ âm u thế này!”
“Giống ông đây thì làm sao?”
Nhậm Lưu Dương tức giận lạnh lùng quát nói: “Ông đây sinh ra mày, coi thường ông đây đúng không? Có tin ông đây đánh chết mày không? Mẹ nó mày cũng không nhìn xem chính mình có bao nhiêu trọng lượng, còn mẹ nó muốn làm thành phần tri thức sao? Mày có khả năng kia sao? Với một phế vật đổi một nhà máy đóng cửa một nhà máy như mày, ngay cả bảo vệ cũng không làm xong, cho dù đọc nhiều sách hơn nữa, cũng vẫn là một phế vật!”
Nhậm Lập Cường cúi đầu, không nói một lời, nhưng nắm đấm lại nắm lại thật chặt.
“Chú Nhậm.” Hà Thời Minh gọi một tiếng.
“Cái gì?” Nhậm Lưu Dương trừng Hà Thời Minh một cái nói.
Hà Thời Minh hít sâu một hơi nói: “Tôi có một công việc cực kỳ tốt muốn giao cho chú làm, lương một năm một triệu trở lên! Có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của chú!”
“Cái gì?” Nhậm Lưu Dương sửng sốt một lát, sau đó cười lạnh nói: “Chỉ với cậu? Trả cho tôi lương một năm một triệu? Mẹ nó tôi cho cậu lương một năm chục triệu, cậu đi theo tôi đi?”
“Ba!” Nhậm Lập Cường lớn tiếng nói: “Ba, Hà Thời Minh chính là ông chủ lúc con làm bảo vệ, chủ tịch khách sạn năm sao Phúc Nhĩ Hào Thái!”
“Cái này...”
Nhậm Lưu Dương nghe nói như thế, lập tức trợn tròn mắt, chần chờ không chắc mà nói: “Lừa tao à?”
Hà Thời Minh lấy ra hai chiếc chìa khóa xe lắc lư trước mặt Nhậm Lưu Dương, nói: “Chiếc xe này là xe mua thức ăn của tôi, BMW X7, chiếc này là siêu xe Bugatti bình thường tôi lái!”
Nhậm Lưu Dương: “?”
Siêu xe?
Bugatii?
Một khắc sau, ông ta lập tức dập thuốc lá ném xuống đất, kích động nói: “Cậu cho tôi công việc gì? Tôi có thể đi làm lập tức!”
Hà Thời Minh cười khẽ một tiếng nói: “Nhưng công việc này của tôi có yêu cầu!”
“Yêu cầu gì?” Nhậm Lưu Dương hỏi.
Hà Thời Minh duỗi một ngón tay ra nói: “Chỉ có một yêu cầu, đó là trình độ thấp nhất nhất định phải là tốt nghiệp đại học! Chú có được không?”
Nhậm Lưu Dương lắc đầu nói: “Tôi không có, nhưng tôi có nhiều kinh nghiệm làm việc hơn sinh viên chưa tốt nghiệp, càng có nhiều sự từng trải cuộc sống! Những thứ này vượt xa phần lớn sinh viên chưa tốt nghiệp!”
Hà Thời Minh lắc đầu thở dài một tiếng nói: “Vậy chú biết hiệu ứng Matthew không? Chú biết định luật đồng hồ không? Chú biết trò chơi có tổng bằng không không? Chú biết quy luật hợp tác của Washington không? Chú biết quy tắc 80/20 không? Mấu chốt nhất là, chú có thái độ cuộc sống tích cực lạc quan không? Nếu như chú ngay cả cánh cửa cơ sở này cũng không qua được, vậy thì chú lấy cái gì thay đổi cuộc đời chú? Dùng sự tính toán và xảo trá của đầy người của chú, còn có oán niệm và tàn ác vô tận sao?”
Đọc sách không thể kiếm tiền, đọc sách cũng không thể trực tiếp khiến một người thành công.
Nhưng mà ngực tàng văn mặc hư nhược cốc, bụng có thi thư khí tự hoa(*)!
Chỉ có mình khiến bản thân trở nên vô cùng ưu tú, mới có thể nhận được sự thưởng thức của càng nhiều người, cũng mới có thể càng dễ dàng thành công.
Thời đại này, cũng đã sớm không còn là thời đại thập niên tám mươi chín mươi khắp nơi toàn là vàng, càng không phải thời đại mà bạn nhìn thấy một cơ hội chỉ cần bắt được là có thể một bước lên trời, bây giờ thời đại theo toàn cục, là thời đại hợp tác cùng có lợi, là thời đại đôi bên cùng có lợi!
Mà đại học chính là một cái ngưỡng cửa!
Ngay cả cánh cửa cũng không bước vào được, lấy cái gì dung nhập vào thế giới hợp tác cùng có lợi, đôi bên cùng có lợi?
Còn ôm lấy tư tưởng thập niên tám mươi chín mươi để đối xử với thời đại này, cuối cùng giống như từng cửa hàng bên lề đường bây giờ, chủ quán như lao đầu vào chỗ chết két trước ngã xuống người sau tiến lên, mỗi năm thay một chủ quán!
Nhậm Lưu Dương sửng sốt một hồi.
Ngay sau đó, sắc mặt ông ta lập tức đỏ bừng một mảng, phẫn nộ gầm thét lên: “Thằng khốn khiếp, mẹ nó mày cũng dám mắng tao, xem tao đánh chết mày không!”
“Ông thử động một ngón tay xem!”
Lúc này, Vương Kiến Ba đột nhiên đứng trước mặt Hà Thời Minh.
Hình thể gần một trăm năm mươi kg, trong nháy mắt dọa cho mí mắt Nhậm Lưu Dương giật giật, không còn dám tiến lên một bước.
Hà Thời Minh nhìn về phía Nhậm Lập Cường nói: “Anh Cường, ghi lại thời gian, đừng quên!”
“Được! Không có vấn đề!” Nhậm Lập Cường gật đầu nói.