Trong tầng hầm.
Hà Thời Minh không hề biết Đinh Xuân Hương và Điền Phức Vi đang đem mình ra để nói chuyện.
Anh bây giờ đang vui vẻ tự mình khui hàng, hai bọc quần áo lớn lần lượt được mở ra.
Đối với Hà Thời Minh mà nói, điều hạnh phúc nhất trong đời là được mua quần áo mới!
Điều kiện gia đình anh không tốt lắm.
Bộ quần áo mới đầu tiên trong đời, là trước khi thi vào cấp 3 một ngày, mẹ đưa anh đi chợ mua, hy vọng anh có thể đạt thành tích cao, trước đó, quần áo anh mặc đều là người thân hàng xóm cho.
Mặc dù có rất nhiều quần áo để mặc nhưng chẳng có cái nào mới cả cũng chẳng có cái nào vừa người.
Đối với nhiều người mà nói, có thể họ không thích mùi của quần áo mới, nhưng Hà Thời Minh lại khác.
Nhưng đối với anh, mùi của quần áo mới còn thơm hơn cả một cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt.
Nếu hơn trăm bộ quần áo được đặt trong phòng, Hà Thời Minh cảm thấy mình sắp chết vì sung sướng rồi.
Sau đó, giữa đống quần áo lớn, Hà Thời Minh trực tiếp cởi sạch quần áo trên người ra.
Sau đó mặc thử từng bộ từng bộ một.
Rất nhiều quần áo, có bình thường, có trang trọng, có thể thao, có cả đồ bò, vv.
Mỗi lần mặc vào, Hà Thời Minh đều phải lượn lờ trước gương vài vòng, đến khi chuông điện thoại vang lên, Hà Thời Minh mới miễn cưỡng dừng lại, cầm lấy điện thoại.
Là thư ký của Tần Lệ Nhã gọi tới.
“Alo, anh Hà, anh có muốn chúng tôi cho tài xế đến đón không?”
“Không cần! Tôi tự đi được.”
“Được, địa điểm là tòa Vinh Hoa, tôi và Tần tổng đang chờ anh.”
Cúp điện thoại, Hà Thời Minh nhìn lướt qua thời gian.
Ủa!.
Truyện đề cử: Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
Đã 5 giờ kém rồi, sắp đến giờ rồi.
Hà Thời Minh vội vàng lấy một bộ quần áo mặc vào rồi đi thẳng ra ngoài, trước khi đi còn cố tình thêm một ổ khóa bên ngoài, đảm bảo không ai vào được mới yên tâm rời đi.
Chỉ là đến khi ra đến bên ngoài tiểu khu liền phát hiện một nhóm người đang vây quanh chiếc xe, lại còn toàn người quen trong tiểu khu, bao gồm cả chủ nhà Bao Thu Mai, nhóm người đang lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Chỉ là một chiếc ô tô thôi mà, phải chụp đến mức đấy à?
Thôi, vẫn nên gọi xe đi thì hơn.
Hà Thời Minh trước giờ là người da mặt mỏng, trước mặt người lạ không nói, lúc này lại toàn người quen, Hà Thời Minh xấu hổ không lái xe đi được.
Anh đi vào ngã rẽ, đi ra hướng đường lớn.
Chỉ là anh vừa ló đầu ra đã bị Bao Thu Mai nhìn thấy.
“Này! Hà Thời Minh, qua đây qua đây!”
Bao Thu Mai ra hiệu cho Hà Thời Minh.
Hà Thời Minh cười nói: “Sao thế, chị Bao?”
Bao Thu Mai chỉ vào chiếc Bugatti bên cạnh nói: “Cho cậu xem xe xịn! Bugatti Chiron! Chiếc xe 16 xi lanh! Từng nhìn thấy chưa?”
Hà Thời Minh cười nói: “Không phải chỉ là một con xe thôi sao, có gì to tát đâu.”
Lúc sáng mới lái con xe này về đây, sao có thể chưa nhìn thấy?
“ Cậu hiểu cái rắm!”
Bao Thu Mai trợn mắt nói: “Cậu biết số tiền này là bao nhiêu không? Hơn 240 tỷ đấy chết tiệt! Mấy chục căn nhà của tôi cộng lại cũng không mua đủ bốn bánh xe! Cũng không biết là thổ hào nào ở trong khu chúng ta, lại trâu bò như này!”
Khóe miệng Hà Thời Minh giật giật, không dám nói lời nào.
Chú Lưu ở bên trái nói: “Nghĩ gì thế! Có thể lái con xe này, sao có thể ở tiểu khu của chúng ta? Người ta ở mấy tòa nhà kiểu Tây kìa!”
Thím Triệu bên phải tiếp lời: “Đúng vậy! Mấy căn nhà trong tiểu khu cộng lại cũng không đáng tiền bằng chiếc xe này! Không biết là phú nhị đại nào lại tùy tiện đỗ xe ở đây! Không sợ bị người khác trèo lên à!”
“Ai dám trèo? Mấy đứa nhỏ kia chỉ dám trèo lên mấy cái xe bình thường, dám trèo lên loại xe này? Nếu mà chúng dám trèo lên chiếc xe này, cha chúng trực tiếp đánh chết luôn ấy!” Ông cụ Tôn ở phía trước nói.
“Nói đúng lắm, chiếc xe này ai đền nổi chứ! Đập nồi bán sắt cũng không đền nổi! Không biết là tên bại gia chi tử nào vứt thứ đáng sợ như này ở đây!”
“Suỵt! Đừng để người ta nghe thấy! Người như thế không đụng vào được!”
Bao Thu Mai vỗ vai Hà Thời Minh nói: “Này nhóc, thấy chiếc xe này chưa? Đây chính là sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo! Có những lúc cậu phấn đấu đến cùng cũng chỉ có thể bất lực phát hiện những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì cả!”
Hà Thời Minh cười cười: “Vâng vâng vâng, chị Bao nói gì cũng đúng! Tôi còn có việc đi trước đây.”
Vốn dĩ da mặt anh mỏng, bây giờ đối mặt với toàn người quen cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, anh không thể ở lại thêm một giây nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Nếu muộn nữa, hai người Tần Lệ Nhã và Triệu Thư sợ là sẽ đợi đến gấp luôn.
Chỉ là anh vừa quay đầu lại, một chiếc xe bán tải đột nhiên dừng lại, sau đó có hai người đi xuống.
Một người thanh niên mập nhìn chiếc Bugatti, nhướng mày hỏi những người xung quanh: “Chúng tôi là công nhân bảo trì hệ thống thoát nước. Cống thoát nước ở bên dưới, chiếc này là của ai, làm phiền đi chuyển ra.”