“Anh Hà?”
Giọng Tần Lệ Nhã lập tức kéo suy nghĩ đang chạy đến nơi xa xôi của Hà Thời Minh quay về.
“À? Ừ… cái đó… có chuyện gì vậy?” Hà Thời Minh hoảng hồn nói.
Tần Lệ Nhã cười nhẹ nói: “Hôm nay mời anh Hà đến, một là muốn mời anh Hà một bữa rau dưa, hai là muốn bày tỏ lòng biết ơn anh Hà đã ra tay giúp đỡ.”
Nói xong, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đẩy đến trước mặt Hà Thời Minh.
“Anh Hà, trong thẻ này có tổng cộng 15 tỷ, mật khẩu là sáu số 0, một chút tâm ý, hy vọng Hà tiên sinh không từ chối.”
“15 tỷ?” Hà Thời Minh nhướng mày.
Người có tiền có khác, một lần lấy ra 15 tỷ luôn!
Nếu là trước kia, đột nhiên nghe thấy 15 tỷ chắc chắn sẽ kích động không kiềm nén được.
Chỉ là bây giờ, sau khi biết được đống vàng có trị giá 300 triệu kia, anh chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng lại thất vọng nhiều hơn.
Mẹ kiếp.
Anh còn tưởng Tần Lệ Nhã muốn làm gì anh, khó khăn lắm mới thuyết phục bản thân phải nghe theo, kết quả,
Chỉ có thế?
Lúc này, một giọng nói điên cuồng gào thét trong đầu Hà Thời Minh.
“Hèn nhát! Cơ hội không chờ ai hết, dũng cảm lên! Chủ động xuất kích đi!”
Một Hà Thời Minh khác lại điên cuồng lắc đầu phản bác: “Không được, không được! Quá đáng sợ! Tuyệt đối không thể như thế…”
“Sao thế anh Hà, chê ít đúng không? Nếu anh chê ít, tôi vẫn có thể đưa thêm.”
Tần Lệ Nhã nhìn bộ dạng của Hà Thời Minh liền nói thẳng.
Chỉ là trong lòng, Tần Lệ Nhã lại đánh giá thấp Hà Thời Minh.
Vốn dĩ Hà Thời Minh ra tay giúp đỡ cô, chỉ là vì tiền, đã thế lại còn muốn dùng công phu sư tử ngoạm.
“Không phải không phải.”
Hà Thời Minh nhanh chóng xua tay: “Sao tôi có thể chê 15 tỷ ít được! Chỉ là Tần tổng cô đừng khách sáo thế, tôi…”
“Anh cứu tôi, tiền này là tôi nên đưa, nếu không tôi không yên tâm!” Tần Lệ Nhã nói.
Hà Thời Minh bất lực thở dài: “Được thôi.”
Nói rồi anh hào phóng cầm lấy thẻ ngân hàng.
Nếu anh còn không lấy, sợ là Tần Lệ Nhã sẽ tức giận, thậm chí nghi ngờ Hà Thời Minh anh có ý đồ gì xấu với cô.
Mặc dù quả thực là anh có một vài suy nghĩ xấu xa, nhưng nếu bị người khác đoán ra, vậy thì sẽ rất xấu hổ.
“Vậy mới đúng!” Tần Lệ Nhã cười nhẹ nói.
Chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ.
Không có sư tử ngoạm?
Không lẽ mình đoán sai?
Nhưng biểu hiện thất vọng lúc nãy của anh ta là ý gì?
Tần Lệ Nhã nghĩ không ra.
Dù thế nào cô cũng sẽ không nghĩ đến, chỉ mấy giây vừa nãy thôi, trong đầu Hà Thời Minh đã dàn dựng hơn 500 tập phim tình yêu đầy trắc trở.
“Cảm ơn Tần tổng!” Hà Thời Minh cất thẻ ngân hàng vào trong túi, cười haha nói.
Tần Lệ Nhã gật đầu nói: “Không cần cảm ơn, là tôi nên đưa! Đúng rồi anh Hà, anh bây giờ vẫn đang là sinh viên đại học nhỉ?”
“Đúng vậy, vừa mới vào năm cuối, cả năm cuối đều là để đi thực tập.”
“Vậy anh đã tìm được chỗ thực tập chưa? Liệu có hứng thú đến tập đoàn Tần Thương làm việc không? Trừ quản lý, chủ quản ra, những công việc khác anh có thể tùy ý chọn, chỉ cần anh làm tốt, tôi đảm bảo sẽ không đối xử tệ với anh đâu!” Tần Lệ Nhã trực tiếp hứa hẹn nói.
Điều kiện tốt như thế, Tần Lệ Nhã cảm thấy Hà Thời Minh sẽ không từ chối.
Hà Thời Minh khịt khịt mũi nói: “Cảm ơn ý tốt của Tần tổng, nhưng hiện tại tôi vẫn không cần lắm.”
Nếu là trước kia, đối với việc có thể làm việc cho tập đoàn Tần Thương, Hà Thời Minh chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng bây giờ, anh vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm!
Chuyện gì?
Tất nhiên là bảo vệ đống vàng của mình, làm một thần giữ của hợp lệ.
Nghe Hà Thời Minh nói, vẻ mặt của Tần Lệ Nhã càng thêm kinh ngạc.
Từ chối rồi?
Phải biết là, tập đoàn Tần Thương của cô, toàn bộ sinh viên đại học ở Lâm An đều tranh đoạt để vào.
Nhưng Hà Thời Minh lại từ chối?
Mà từ đầu đến cuối, Hà Thời Minh luôn mang dáng vẻ thờ ơ, giống như không có gì lay chuyển được anh.
Lúc này, đồ ăn bắt đầu được dọn lên, đĩa này đến đĩa khác, một lúc sau, hơn chục đĩa thức ăn đều đã được dọn lên.
“Ồ, gọi nhiều đồ ăn như vậy, chúng ta ăn không hết đâu.”
“Mời anh Hà ăn cơm, đương nhiên phải linh đình một chút, nếu không sao có thể thể hiện được lòng biết ơn của tôi với anh Hà.”
“Được rồi, chị Triệu đâu, mau gọi tới cùng ăn.”
“Vâng.”
Nói xong liền lấy điện thoại ra gọi Triệu Thư.
Vừa rồi cô bảo Triệu Thư ra ngoài là để tiện việc đưa tiền cho Hà Thời Minh.
Dù sao thì đàn ông đều cần giữ thể diện, có người khác ở đây, sợ là xấu hổ không nhận.
….
Bên ngoài nhà hàng.
Triệu Thư đang đứng bên cửa sổ ngoài hành lang, ngắm cảnh đêm bên ngoài, đột nhiên có tiếng trò chuyện nơi ngã rẽ.
“Anh Triệu, vừa nãy xuống xem chưa?”
“Xem rồi xem rồi! Không ngờ chiếc Bugatti đang hot ở Lâm An lại đến chỗ chúng ta ăn cơm!”
“Đúng vậy, chiếc xe thật đẹp! Không hổ là Bugatti 80 triệu, tôi còn sờ một tí! Cảm giác sờ vào còn thoải mái hơn sờ phụ nữ!”
“Anh nói nhảm gì đấy! Phụ nữ sao có thể thơm hơn Bugatti! Chỉ là không biết chủ nhân chiếc Bugatti, rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
“Tôi nhìn thấy, là một thanh niên! Đi cùng với một người phụ nữ đi vào.”
Vừa nói liền đi đến sau lưng Triệu Thư.
Triệu Thư quay đầu lại nhìn, phát hiện là hai nam phục vụ.
Một trong hai người nhìn có vẻ thấp hơn nhìn thấy Triệu Thư, sắc mặt liền thay đổi, anh ta nhanh chóng cúi đầu xuống hoảng sợ nói: “Thật xin lỗi thưa cô, chúng tôi không biết cô ở đây, làm phiền cô rồi, tôi xin lỗi tôi xin lỗi.”
Triệu Thư nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Tình huống gì vậy?
Phản ứng này cũng hơi lố rồi?
Cô đứng đây cũng nhìn thấy nhiều phục vụ rồi, nhưng lại chưa thấy phục vụ nào phản ứng kịch liệt như thế.
Mình dọa người thế à?
Người phục vụ nói xong liền kéo người phục vụ hơi béo bên cạnh đi, đi xa rồi mới dám nói nhỏ: “Nhìn thấy chưa? Chủ nhân của chiếc Bugatti, chính là đi cùng cô ta vào đấy, dọa chết tôi rồi.”
Chỉ là hành lang vốn đã yên tĩnh, thính giác của Triệu Thư lại vô cùng nhạy bén, không nghe sai chữ nào.
“Bugatti? Cùng cô? Ý gì?”
Triệu Thư bước lớn qua, hét lớn: “Này, đứng lại?”
Người phục vụ thấp bị giọng nói làm cho hoảng sợ, quay đầu lắp bắp nói: “Cái đó.. chị, tôi thật sự không biết chị ở đây, chúng tôi không nên bàn tán về chị, thật sự chỉ là…”
“Bàn tán gì về tôi? Bugatti cái gì? Hai người đang nói gì thế?” Triệu Thư nhíu mày nói.
Người phục vụ thấp ngạc nhiên nói: “Chị, người thanh niên cùng chị đi vào chính là chủ nhân chiếc Bugatti đang làm mưa làm gió ở Lâm An, chị không biết sao?”
“Chủ nhân chiếc Bugatti?”
Triệu Thư sững sờ, cô cũng đã nghe về Bugatti, dù sao cũng quá hot, vòng bạn bè liên tục cập nhật, có rất nhiều người đăng.
“Đúng ạ.”
Người phục vụ thấp nói: “Chiếc xe đậu bên ngoài, lúc đó anh ta đỗ xe tôi trùng hợp cũng ở đó, nhìn thấy chị cùng anh ta đi vào nhà hàng, chị… thật sự không biết sao?”
Triệu Thư nghe vậy, hai mắt đột nhiên nheo lại.
Hà Thời Minh?
Chủ nhân chiếc Bugatti?
Đây…