Hà Thời Minh ngay lập tức nhấp vào tin tức về Tần Lệ Nhã trong tiêu đề, mở ra xem tình hình cụ thể.
“Ngày 27 tháng 06, cô Tần Lệ Nhã Chủ tịch tập đoàn Tần Thương, trên đường về nhà sau khi rời công ty, khi đi qua đoạn đường Hoài Bình bị côn đồ bắt cóc, cảnh sát tìm kiếm một đêm, cuối cùng vào sáng sớm ngày 28 tháng 06, nhờ người dân thông báo, cạnh con sông cách đó 5km, tìm thấy Tần Lệ Nhã đã không còn sống. Hiện giờ những tên côn đồ vẫn đang chạy trốn, cảnh sát đã huy động toàn lực lượng cảnh sát thành phố để truy tìm dấu vết của kẻ gây án, đồng thời thành khẩn nhân dân cung cấp manh mối có ích và có phần thưởng. Thời gian đưa tin: 8 giờ 35 phút, ngày 28 tháng 06.”
Ở cuối bản tin chi tiết là một đoạn video giám sát.
Trong video, đó là một con đường rộng, phía xa có một công trường, đối diện là một bụi cây.
Thời gian hiển thị trong video là 7 giờ 38 phút ngày 28 tháng 06, một chiếc ô tô màu đỏ chạy nhanh đến, sau đó từ trong bụi rậm, đột nhiên một người phụ nữ lao ra, buộc chiếc ô tô màu đỏ phải dừng lại.
Sau đó, một người phụ nữ mặc váy đen dài bước ra từ chiếc xe màu đỏ, chính là Tần Lệ Nhã.
Ngay khi Tần Lệ Nhã muốn đỡ người phụ nữ bị ngã trên đường, ba thanh niên đeo mặt nạ lao ra từ bụi cây và dùng vũ lực đưa Tần Lệ Nhã đi.
Sau đó video kết thúc.
Hà Thời Minh hít một hơi dài, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Mặc dù anh luôn sống dưới đáy xã hội, nhưng chưa bao giờ thiếu nhiệt huyết, càng không phải loại người khoanh tay đứng nhìn, thấy chết không cứu.
Ngược lại, anh vẫn luôn cực kỳ chính nghĩa, giữa đường thấy chuyện bất bình liền ra tay giúp đỡ, mặc dù từng bị người khác vu oan, nhưng nhiệt huyết trong tim lại chưa từng vì thế mà giảm đi.
Nay lại biết được tối nay Tần Lệ Nhã sẽ gặp nguy hiểm, không thể ngồi yên một chỗ, ý nghĩ đầu tiên là cứu người!
Hà Thời Minh vội vàng liếc nhìn thời gian,
7 giờ 10 phút tối rồi,
Thời điểm xảy ra tai nạn trên video giám sát là 7h38, cũng tức là anh chỉ có 28 phút để cứu người.
Nhưng cứu kiểu gì?
Hà Thời Minh lo lắng gãi đầu.
Báo cảnh sát?
Hà Thời Minh trực tiếp lắc đầu.
Nếu lỡ tin tức này là giả thì sao?
Báo giả cũng bị coi là phạm tội, rất có thể bị coi thành người tâm thần xong bị bắt.
Lại nói, cho dù là thật, đến lúc đó anh làm sao giải thích với Tần Lệ Nhã và cảnh sát?
Nói điện thoại của anh có chức năng dự báo? Có thể dự báo tương lai?
Anh vẫn chưa muốn chết!
Tiếc là không có số của Tần Lệ Nhã.
Không đúng!
Có số của tập đoàn Tần Thương, hôm qua anh mới đến tập đoàn Tần Thương phỏng vấn, có lưu lại số điện thoại của quầy lễ tân công ty.
Rất nhanh Hà Thời Minh đã tìm thấy điện thoại bàn nhanh chóng bấm số.
Kết quả gọi mấy cuộc đều không được.
Có thể là đã tan làm rồi.
“Không được! Không thể phí thời gian nữa!” Anh cau mày lo lắng.
Đã qua 5 phút rồi.
Bây giờ cách duy nhất là tự mình đi cứu!
Số lượng người của đối phương mặc dù không ít, tổng cộng chỉ có ba người, nhưng bản thân lại chỉ mới có được thuật đối kháng sơ cấp, mặc dù cũng khá nguy hiểm, nhưng giữ chân chúng lại để Tần Lệ Nhã chạy trốn chắc là ổn.
Có thể cứu được một người, liều lĩnh tí cũng đáng.
Nói không chừng có thể hệ thống sẽ thưởng cho anh một thứ gì đó, dù sao lúc nãy đào được vàng, hệ thống liền thưởng cho anh thuật đối kháng sơ cấp.
Mặc dù vị trí chi tiết của vụ tai nạn của Tần Lệ Nhã không được nêu chi tiết trong bản tin.
Nhưng gần đây Hà Thời Minh hay lượn lờ đường lớn ngõ nhỏ của thành phố Lâm An, anh nhớ rất rõ con đường trong video.
25 phút, bắt taxi qua đó chắc là vừa chuẩn.
Nghĩ đến đây, Hà Thời Minh không còn do dự nữa, lập tức lao ra ngoài, tùy tiện chặn một chiếc taxi trên đường.
“Bác tài, làm phiền nhanh chóng đưa tôi đến đoạn đường thôn Tôn Trang đường Hoài Bình, tôi đang vội.”
“Vội cũng không được, giờ này, cậu….”
Chưa nói xong, Hà Thời Minh đã lấy ra 20 tệ, đưa đến trước mặt tài xế trung niên nói: “Anh trai tôi giới thiệu đối tượng xem mắt đang ở đó chờ, làm phiền chú dùng tốc độ nhanh nhất đưa tôi đi.”
“Tôi hiểu! Ngồi vững vào!”
Người tài xế trung niên nhận tiền xong, trực tiếp thể hiện tài lái xe xuất sắc của mình, chỉ dùng chưa đến 20 phút đã tới đoạn đường thôn Tôn Trang đường Hoài Bình.”
Hà Thời Minh lấy điện thoại ra xem thời gian.
7 giờ 26 phút rồi.
Vẫn còn khoảng 2 phút nữa.
Hà Thời Minh thở phào nhẹ nhõm, muộn tí nữa là không kịp rồi.
“Người anh em, anh trai cậu đâu? Đỗ ở đâu đây?” Tài xế giảm tốc độ hỏi.
Hà Thời Minh chỉ vào một bụi cây cách đó không xa, đang chuẩn bị nói dừng ở đó, đột nhiên thấy một chiếc xe màu đỏ lướt qua cửa sổ, chạy đến trước mặt họ.
Nhìn thấy chiếc xe này, vẻ mặt của Hà Thời Minh nghiêm trọng.
Là xe của Tần Lệ Nhã!
Anh vừa nhìn thấy trên video giám sát, chiếc xe này là do Tần Lệ Nhã lái.
Nhưng sao lại đến sớm hơn 2 phút?
Còn chưa đợi anh kịp hiểu, chiếc xe màu đỏ đang phóng nhanh phía trước đột ngột phanh gấp, phát ra tiếng phanh xe chói tai, bay nhanh về phía trước, ‘ầm’ một tiếng, đâm vào lề đường.
“Ô kìa! Xảy ra chuyện rồi!” Người tài xế trung niên mở to mắt hô lên một tiếng.