“A…” Lưu Minh Thành kêu lên, lảo đảo ngã xuống đất.
Mà nơi anh ta vừa ngã xuống, vừa hay chỗ đó lại có một đống “bánh tươi*” của một con chó vừa mới để lại. Lưu Minh Thành ghét bỏ suýt thì ngất, may mà anh ta nhanh tay nhanh mắt, hai tay chống xuống đất, nếu không kiểu gì cũng bị ngã dập mặt.
*cứt chó đó =))
“Phù.. thật nguy hiểm!” Lưu Minh Thành kêu lên.
“Lưu thiếu gia!”
“Lưu thiếu gia cậu có sao không?”
“...”
Nhóm người Đinh Quảng Khôn nhìn thấy cảnh này liền kêu lên, vội vàng lao về phía Lưu Minh Thành.
Nếu Lưu Minh Thành đi cùng họ mà xảy ra chuyện, đến lúc đó chắc chắn Lưu Chính Ân sẽ tính sổ với họ, họ chịu không nổi.
Chỉ là lúc này một miếng da thơm phức rơi từ trên tầng bên cạnh xuống, vừa vặn rơi ngay dưới chân Trương Đức Thục.
Một giây sau,
“Ối!”
Trương Đức Thục hoảng hồn kêu lên một tiếng, thân thể lập tức mất thăng bằng, trực tiếp đặt mông ngồi lên đầu Lưu Minh Thành.
Lưu Minh Thành đang vui mừng muốn bò dậy, đột nhiên cảm thấy có một cỗ lực lượng không thể cưỡng lại đột ngột che phủ đầu anh ta. Sau đó…
Bẹp!
Đầu của Lưu Minh Thành trực tiếp đè lên đống bánh tươi bên dưới.
Nhóm người Đinh Quảng Khôn: “!!!”
Hà Thời Minh thầm nắm chặt tay. Đúng! Chính là như thế! Quá đã!
Tần Lệ Nhã nhìn thấy tai nạn này chết đứng người luôn! Cái này… cũng quá trùng hợp rồi! Chỉ là hơi trùng hợp một chút!
“Ôi! Lưu thiếu gia!”
“Mau đỡ Lưu thiếu gia lên!”
“Lưu thiếu gia cậu không sao chứ?”
“...”
Một nhóm người hoang mang rối loạn kéo Trương Đức Thục ra, kéo Lưu Minh Thành từ dưới đất lên. Lưu Minh Thành vươn tay lau đống bánh tươi trên mặt, cúi đầu nhìn đống bánh tươi trên tay, buồn nôn suýt thì nôn ra.
Anh ta chống lại cơn buồn nôn trong lòng, gào lên: “Đây là ai…”
Còn chưa nói xong, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng kêu của một nữ tài xế trung niên.
“Cẩn thận! Coi chừng! Mấy người mau tránh ra, tôi sắp không giữ được nữa rồi!”
Nhóm người Lưu Minh Thành quay đầu nhìn, một giây sau liền trừng to mắt.
Chỉ thấy trên đường, một nữ tài xế đang ra sức nắm chặt lấy cửa xe, nhưng xe của cô ta vẫn đang lao nhanh về phía họ. Rõ ràng là lúc dừng xe quên kéo phanh tay nên chiếc xe trượt đi. Nhưng điều đầu tiên người phụ nữ đó làm không phải là kéo phanh tay mà lại đi dùng tay, kết quả không cần phải nói, làm thế chẳng có tác dụng gì cả.
Nhóm người Đinh Quảng Khôn thấy cảnh này, sắc mặt liền thay đổi.
“Không ổn!”
“Lưu thiếu mau chạy đi!”
“Chúng ta mau tránh ra!”
Nói rồi liền kéo Lưu Minh Thành đang mơ hồ vội vàng tránh sang một bên.
Người phụ nữ đang kéo cửa xe cũng lo lắng vừa kéo xe vừa hét vào trong xe: “Hiên Hiên, mau giẫm phanh xe đi! Mau giẫm phanh xe đi!”
Ngồi trên ghế phụ là một cậu bé khoảng 4 5 tuổi nhìn rồi lại nhìn sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế lái, hai tay nhanh chóng nắm lấy tay lái. Sau đó chiếc xe lạch lách như say rượu. Người phụ nữ thấy vậy liền hét lên: “Đầu óc để đi đâu đấy? Bảo con giẫm phanh xe, không phải bảo con bẻ lái!”
Phía sau xe, nhóm người Lưu Minh Thành vừa tránh sang một bên đột nhiên nhìn thấy chiếc xe quay đầu lại lao về phía họ, dọa cả đám sợ hãi hét lên.
“Không ổn!”
“Con xe đó lại quay lại rồi! Mau tránh đi!”
Nhóm người vội vội vàng vàng tránh sang một bên nhường đường, nhưng họ vừa mới lách sang, đuôi xe lại trượt sang đâm vào họ lần nữa.
Mọi người: “???”
Lưu Minh Thành: “???”
Con mẹ nó!
Tình huống gì đây?
Con xe này chọn trúng họ đấy à?
Mắt thấy chiếc xe đang lao đến gần, ai còn quan tâm ai chứ, lập tức chạy loạn tứ phía, bao gồm cả Lưu Minh Thành cũng thế, mặc dù anh ta đang mơ hồ nhưng cũng không ngu, thấy chiếc xe đang lao về phía mình liền chạy luôn. Nhưng anh ta mới chạy sang bên này, chiếc xe lại như đuổi theo, Lưu Minh Thành còn chưa kịp đứng dậy đã bị chiếc xe đâm vào.
Lưu Minh Thành: “Cái đ**?”
Anh ta đang chuẩn bị bỏ chạy thì bị bánh xe to như cối xay lăn qua hai cẳng chân.
“A!” Lưu Minh Thành hai tay ôm lấy chân, đau đớn hét lên.
Tần Lệ Nhã: “!!!”
Mọi người: “!!!”
Bọn họ đều nhìn rõ Lưu Minh Thành đã tránh được rồi! Sao có thể bị lăn trúng được?
Vận khí gì đây chứ!
Có độc đấy à?
“Lưu thiếu gia!”
“Lưu thiếu gia cậu sao rồi?”
“...”
Nhóm người Đinh Quảng Khôn vội vã chạy đến muốn đỡ Lưu Minh Thành dậy.
“Đừng động vào! Gãy rồi! Chân gãy rồi!” Sắc mặt Lưu Minh Thành tái nhợt đau khổ kêu lên.
Anh ta có thể cảm nhận được chân của mình bị bánh xe đè gãy, động một chút là đau như bị kim châm vào. Anh ta từ bé đã được nuông chiều, nào chịu được nỗi đau như này, anh ta đau suýt nữa thì bật khóc luôn!
“Gì cơ! Chân gãy rồi?”
“Hỏng rồi!”
“Mau gọi xe cấp cứu!”
“...”
Nhóm người lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, Lương Khai Thái càng tức giận chạy đến chỗ nữ tài xế nói: “Cô lái xe kiểu gì đấy? Nhìn xem cô đâm Lưu thiếu gia thành bộ dạng gì rồi!”
Người phụ nữ lo lắng xua tay nói: “Tôi cũng không biết mà! Sao lại đụng phải anh ta cơ chứ!” Nói rồi lo lắng bật khóc luôn.
Lương Khai Thái quay đầu nhìn, đột nhiên phát hiện ngoài Lưu Minh Thành ra, những người khác đều không sao. Lưu Minh Thành này cũng quá xui xẻo rồi?
Không đúng!
Lúc này ông ta đột nhiên nghĩ đến câu nói vừa nãy của Hà Thời Minh. Vừa nãy Hà Thời Minh nói ấn đường Lưu Minh Thành có màu đen, trên người đầy tà khí, sắp có đại họa ngập đầu. Lúc đó họ chỉ coi như một câu nói đùa, nhưng bây giờ còn chưa đến một phút, Lưu Minh Thành đầu tiên là ngã xuống ăn phải cứt chó, sau đấy lại bị xe đè gãy chân! Còn con xe đó như chỉ nhằm vào anh ta, có trốn thế nào cũng không thoát! Lương Khai Thái bỗng nhiên quay đầu nhìn Hà Thời Minh với ánh mắt sợ hãi.
Thằng nhóc này cũng quá độc miệng rồi? Hay là nói tên nhóc này đúng là thầy bói?
Nhưng… vẫn chưa xong!
Hà Thời Minh nhìn đồng hồ trên điện thoại, mới chỉ qua một phút, kịch hay giờ mới bắt đầu!
“Ầm…”
Lúc này chiếc xe đột ngột nổ máy lao qua, cậu bé Hiên Hiên ngồi bên trong vẻ mặt lo sợ ấn loạn xạ. Sau đó chiếc xe vốn đang dừng lại đột nhiên lao về phía trước, đâm thẳng về phía Lưu Minh Thành.
“Hiên Hiên con làm gì thế! Mau dừng xe!” Người phụ nữ ở ngoài xe hét lớn.
Cùng lúc đó, Lưu Minh Thành đang nằm dưới đất thấy vậy, sợ hãi xua tay nói: “Không không không không…”
“Vãi! Không ổn rồi!” Đinh Quảng Khôn kêu lên một tiếng, dùng lực kéo quần áo của Lưu Minh Thành.
Xẹt!
Áo sơ mi của Lưu Minh Thành bị Đinh Quảng Khôn xé làm đôi, kéo một lực lớn nên Đinh Quảng Khôn ngồi bệt xuống đất…
Đinh Quảng Khôn: “???”