“Vãi!”
Tài xế trung niên thấy cảnh này, thốt lên đầy khó tin.
Ông còn tưởng Hà Thời Minh sẽ bị hai tên côn đồ giết, kết quả không ngờ lại hạ gục được một tên?
Quá ghê!
Không chỉ ông ta mà ngay cả bản thân Hà Thời Minh cũng sững sờ giây lát.
Thuật đối kháng mà hệ thống thưởng cho anh lại ngầu vậy?
Anh phất phất tay kiêu ngạo, chống tay nói: “Nói cho bọn mày biết ông đây có võ! Khiêng đi! Người tiếp theo!”
Đừng nói, tư thế vênh váo này đúng là có phong thái cao thủ, lại thêm vừa nãy hạ gục tên côn đồ tóc vàng, tên bên cạnh thấy cảnh này bất giác nuốt nước miếng, lùi lại một bước, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.
Tần Lệ Nhã vừa chạy được hai bước, nghe tiếng động phía sau cũng quay đầu lại xem.
Sau đó, mắt cô ấy mở to.
“Cẩn thận phía sau!”
Cô hét lớn một tiếng.
Nghe thấy tiếng hét, Hà Thời Minh đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Sắc mặt anh thay đổi, vô thức xoay người lại, nhưng vẫn muộn một bước, một con dao găm chém thẳng vào vai anh.
Quay đầu lại nhìn, chính là tên côn đồ cao lớn đã đuổi người tài xế trung niên lúc trước.
“Đừng làm mất thời gian nữa! Cùng nhau lên thịt hắn, đem Tần Lệ Nhã đi!” Thanh niên cao lớn lạnh lùng quát.
Cùng lúc, thanh niên tóc vàng bị ngã cũng đứng dậy, nhặt con dao găm lên, cùng với hai tên đồng bọn cùng vây quanh Hà Thời Minh.
“Cùng nhau lên? Nào nào nào!”
Hà Thời Minh nhào vào hướng bọn chúng, khuôn mặt tràn đầy tự tin.
Bây giờ, anh vô cùng sung sức, cảm thấy chính mình không có vấn đề gì.
“Ô…”
Lúc này, từ xa có tiếng còi cảnh sát vang lên. Truyện Tiên Hiệp
Ba tên côn đồ nghe tiếng còi liền lập tức hoảng sợ, nhanh chóng rút lui.
Còn không chạy là chạy không được luôn.
“Oắt con! Lần này coi như mày may mắn, mày chờ đấy!” Thanh niên cao to nói xong liền chạy mất.
Chỉ là, Hà Thời Minh đã cho chúng chạy đâu?
“Muốn chạy? Muộn rồi! Ăn đạp của ông đây đi!”
Chỉ thấy anh hét to một tiếng, trực tiếp đá vào con dao găm trong tay tên côn đồ.
“Muốn chết.”
Tên cao to hét lớn, ném con dao găm về phía Hà Thời Minh.
Không giải quyết được Hà Thời Minh, bọn chúng không có cách nào rời đi được.
Nhưng mà Hà Thời Minh không lùi bước mà tiến lên, nhấc chân đá vào háng tên cao to.
“A!”
Tên cao to hét lên một tiếng, trực tiếp quỳ xuống đất, mặt mày tái đi, hai tay co quắp trên mặt đất.
Động tác của Hà Thời Minh không hề dừng lại, anh lắc đầu, đùi xoay tròn giữa không trung thực hiện một cú đá vòng xoay taekwondo, trực tiếp đá thẳng vào ngực tên tóc vàng cuối cùng, đá hắn bay ra ngoài.
Cách đó không xa, tài xế trung niên và Tần Lệ Nhã đều sững sờ nhìn cảnh này.
Hà Thời Minh vậy mà lại đánh ba tên côn đồ?
Mẹ ơi, quá đỉnh?
Hà Thời Minh đi đến chỗ ba tên côn đồ đang nằm trên mặt đất, vừa đá vừa chửi ba tên côn đồ, không cho chúng có cơ hội phản kháng.
“Mẹ chúng mày! Còn học người ta làm côn đồ, biết sai chưa?”
“Còn muốn làm thịt tao? Tới đây?”
“Ông đây có võ mà sợ bọn mày à? Bây giờ biết ông đây lợi hại chưa?”
“Bắt ông đây phải ra tay! Ông đây lười phải dùng lực đối phó với chúng mày! Nếu nội lực bộc phát, chúng mày sớm đã bị thổi bay rồi!”
“...”
Ầm! Đùng! Ầm!...
Mỗi một cước đạp xuống, tài xế trung niên cùng Tần Lệ Nhã cách đó không xa bất giác co giật khóe miệng.
“Đại ca tha mạng!”
“Chúng em sai rồi đại ca!”
“Đại ca chúng em không dám nữa!”
“Là chúng em có mắt như mù không thấy Thái Sơn! Đại ca anh đừng đánh nữa!”
Ba tên côn đồ hoàn toàn co quắp trên mặt đất, ôm đầu xin tha.