Hà Thời Minh ngâm nga một giai điệu, đi về phía ký túc xá nam.
Không thể không nói, hiệu quả ra mặt của Điền Phức Vi quá tốt. Lúc trước mấy cô gái xum xoe trước mặt anh từng người từng người một, nào là đến trước mặt anh đánh rơi bút rơi sách, còn cả rơi ví tiền, cổ áo thấp đến mức hận không thể lộ luôn cả bụng ra.
Nhưng kể từ khi Điền Phức Vi nói Hà Thời Minh là bạn trai cô, nhưng cô gái đó lập tức thành thật, không dám quấy rối anh nữa. Hà Thời Minh lại được tự do, nhưng lúc đi trên đường, đi qua chỗ mấy nam sinh kia, tất cả đều nhìn chằm chằm mắt chứa sát ý, khiến anh cảm giác như có gai sau lưng.
Khó khăn lắm mới quay về ký túc xá nam, lúc này đã không còn sinh viên vây xem, đều đã đi sạch sẽ hết rồi, chắc hẳn là trường học ra mặt.
Không lâu sau, Hà Thời Minh đã đến trước ký túc xá. Kết quả lại phát hiện cửa bị người khóa từ bên trong.
"Này! Anh Vương? Anh có ở trong không?" Anh dùng lực đập cửa hai lần hét lên.
Trong phòng.
Vương Kiến Ba đang nằm trên giường đắp chăn, nghe thấy tiếng Hà Thời Minh, vội vàng bò dậy chạy ra mở cửa: "Đm! Cuối cùng thì cậu cũng về rồi! Đi đâu mà lâu thế không quay lại?"
Hà Thời Minh ho khan nói: "Nói chuyện trong phòng hiệu trưởng một lát, anh làm sao thế này? Sao lại nhốt mình trong phòng trùm chăn?"
"Còn không phải do cậu hại!" Vương Kiến Ba trợn tròn mắt, tức giận nói: "Cậu không biết đám người trong trường kia nhiệt tình như nào đâu! Cả nam cả nữ điên cuồng hỏi tôi cách liên lạc với cậu! Nhìn thấy mấy vết sẹo trên mặt tôi chưa? Không biết là cô nào cào nữa, làm hỏng mặt tôi luôn rồi! Hiệu trưởng nói gì với cậu đấy? Lại nói lâu như vậy?"
"À…" Hà Thời Minh do dự một lúc rồi trả lời: "Chỉ nói mấy chuyện học tập này, công việc này, còn cả chuyện hai hôm trước gì gì nữa, tôi…"
Còn chưa nói xong, đúng lúc có hai nam sinh đi qua, vừa đi vừa nói chuyện.
"Nghe gì chưa, Điền Phức Vi vậy mà lại là bạn gái của Hà Thời Minh!"
"Cậu nghe ai nói đấy?"
"Đương nhiên là chính mắt tôi nhìn thấy! Lúc nãy ở thư viện, Điền Phức Vi với Hà Thời Minh đang ở đó đọc sách, Triệu Phi Nhi đến tìm Hà Thời Minh đòi quay lại, chính miệng Điền Phức Vi thừa nhận, nói Hà Thời Minh là bạn trai cô ấy! Đó là nữ thần trong mộng của tôi đấy, tôi…"
"Suỵt! Bé cái mồm thôi, Hà Thời Minh đang ở trong đấy!"
Nói rồi hai người gật đầu với Hà Thời Minh, vội vã rời đi.
Vương Kiến Ba nhìn bóng lưng hai người kia, quay đầu nhìn Hà Thời Minh gãi gãi tai, nghiêng đầu nói: "Hà Thời Minh! Vừa nãy, cậu nói cậu ở trong phòng làm việc với hiệu trưởng?"
Hà Thời Minh ho khe một tiếng: "Ách… Cái này không quan trọng! Quan trọng là…"
"Không!" Vương Kiến Ba vươn tay cắt ngang lời của Hà Thời Minh, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nói: "Cái này rất quan trọng! Cậu nói lại tôi nghe lần nữa, vừa nãy cậu đi đâu làm gì? Ông đây chịu đựng bị thương giúp cậu, mặt còn bị cào như cá mực, cậu lại chạy đến thư viện thả thính? Lại còn thả thính người tình trong mộng Điền Phức Vi của ông?" Nói rồi liền đá chăn ra, tay áo bị đẩy lên, lộ ra cánh tay còn to hơn đùi, bắp thịt trên cánh tay run lên.
Sắc mặt Hà Thời Minh thay đổi, vội vàng cầm lấy cánh tay Vương Kiến Ba nói: "Anh Vương, chúng ta từ từ nói!"
"Nói cái rắm!" Vương Kiến Ba hất tay Hà Thời Minh ra, hét lên: "Ông đây coi cậu là anh em, cậu lại cướp người tình trong mộng của ông! Tôi muốn quyết đấu với cậu! Đến đây, chúng ta đại chiến 300 hiệp! Hôm nay không phải cậu chết thì là tôi chết!"
Hà Thời Minh: "..."
Lúc cả thế giới bỏ rơi tôi, anh cũng không rời đi. Bây giờ lại vì nói chuyện với Điền Phức Vi một lúc mà muốn đánh nhau với tôi đến chết đi sống lại?
Cái gì gọi là thấy sắc quên bạn?
"Nào… ăn một đấm của tôi!" Vương Kiến Ba gầm lên, đấm thẳng vào vai Hà Thời Minh.
Hà Thời Minh đưa tay ra nắm lấy cổ tay Vương Kiến Ba, khiến anh ta dừng lại. Anh dung hợp với huyết thanh siêu chiến binh, bình thường rất ít người có thể đến gần anh, Vương Kiến Ba mặc dù tương đối nặng nhưng thật sự muốn đánh nhau thì Vương Kiến Ba đến góc áo Hà Thời Minh cũng không chạm vào được.
"Ô! Lại cản được tôi! Có tiến bộ!" Vương Kiến Ba cười gằn nói: "Tiếp chiêu thần phục long bài… bài… tôi… mẹ nó cậu buông tay ra trước!"
Vốn dĩ anh muốn xoay người cho Hà Thời Minh một chiêu, nhưng vặn xoay hai lần lại phát hiện ra tay của Hà Thời Minh còn chặt hơn cả cái kìm, không tài nào thoát ra được.
Hà Thời Minh nhếch mép hỏi: "Xiên que?"
Vương Kiến Ba nghe thấy vậy, hai mắt liền sáng lên, gật gật nói: "Đi!"
Nói xong hai người sánh vai bước ra ngoài, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Đây là quy ước ngầm của họ trong ba năm qua, tình anh em có tốt đến mấy, cứ nhắc đến Điền hoa khôi là coi như không có gì hết! Vấn đề lớn đến mấy, một bữa ăn giải quyết được hết!
Đối diện đại học Lâm An không xa có một phố ăn vặt, trong đó có rất nhiều xe xiên que, đều là món Hà Thời Minh cùng Vương Kiến Ba thích ăn nhất, hai người thường hay đến đây ăn uống vui vẻ.
Bàn tròn bên đường, bia với xiên que! Thật là xứng đôi!
Bởi vì khoảng cách tương đối gần, Hà Thời Minh cũng không lái xe. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh thật không muốn lái Bugatti đến rêu rao.
"Lúc trước đều là tôi mời, lần này nhất định cậu phải mời!" Vương Kiến Ba nói.
"Không thành vấn đề! Tôi mời tôi mời!" Hà Thời Minh cười haha.
"Lão Hà, cậu nói phú nhị đại siêu giàu như cậu, lại ở trước mặt ông đây giả nghèo 3 năm, ngày ngày bảo tôi mời ăn xiên que, lương tâm cậu không biết đau à?"
Hà Thời Minh gật đầu nói: "Đau chứ! Thế nên tôi chỉ có thể dùng xiên que để xoa dịu nỗi đau của lương tâm!"
Vương Kiến Ba: "... tôi nhìn ra được, cho dù cậu có phải là phú nhị đại hay không, đều không biết xấu hổ! Tiện nhân!"
Hà Thời Minh cười haha nói: "Tôi là tiện nhân, anh là quý nhân là đủ rồi! Chậc chậc! Ngon quá!"
"Cậu còn muộn tao*!" Vương Kiến Ba nói.
*ý chỉ bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp
Hà Thời Minh: "..."
Mẹ nó!
Có thể nói chuyện đàng hoàng được không!
Đây gọi là nghiêm túc! Sao lại muộn tao?
Vương Kiến Ba vỗ vai Hà Thời Minh hỏi: "Tôi nói này lão Hà, Tần Lệ Nhã tự mình tìm cậu, lại còn Bugatti Chiron, rốt cuộc thân phận của cậu là gì? Có thể nói tôi nghe không? Cứ giấu tôi mãi cũng không được mà?"
"Ờ…" Hà Thời Minh khịt mũi nói: "Đừng để ý mấy cái này, cho dù thân phận của tôi là gì, cho dù là lúc nào thì tôi vẫn là tôi, vẫn là anh em tốt của anh! Anh cũng chỉ cần coi tôi như lão Hà ngày ngày ăn chực xiên que của anh là được! Những thứ khác đều không quan trọng! Đúng không?"
Vương Kiến Ba quay đầu lại nhìn Hà Thời Minh, gật đầu nói: "Được, tôi hiểu rồi, anh em tốt nhất!" Anh biết Hà Thời Minh có thể sợ sau khi nói cho anh thì anh sẽ thấy tự ti, không muốn làm anh em với Hà Thời Minh nữa nên mới chọn giấu anh nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến đây, Vương Kiến Ba nặng nề vỗ vai Hà Thời Minh. Tình cảm anh em này, anh nhận.