Tắt điện thoại, Hà Thời Minh vốn đang tràn đầy tuyệt vọng với cuộc sống bỗng tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, hướng về ngày mai. Chỉ cần có thể ăn tối dưới ánh nến với Điền Phức Vi, hôm nay hay ngày mai đều giống nhau!
Đây là mới cuộc sống!
Hà Thời Minh vui vẻ trở về nhà, vừa đi đến cửa đã thấy trước cửa để rất nhiều đồ, đều là do mọi người trong tiểu khu gửi đến, trứng, táo, thanh long, ảnh gái xinh, bên trên con viết tên vài người, ở tòa nào, mấy tuổi, học lực gì… vv
Hà Thời Minh nhận hết, dọn tất cả đồ cho vào trong phòng. Chẳng có cách nào, không lẽ vứt hết? Quá lãng phí!
Dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng là tấm lòng của hàng xóm, đúng lúc anh đang đói.
Tắm rửa xong, Hà Thời Minh mặc đồ ngủ ngồi lên sopha, cầm quả táo lên ăn. Vừa ăn xong táo, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện. Mấy phần thưởng hôm nay hệ thống Tiêu đề thưởng, anh còn chưa nhận!
Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Phần thưởng 60 tỷ!
Nhận!
Ting!
“Số tài khoản ngân hàng có số đuôi 0718 đã được nhận 60 tỷ, người gửi: Hệ thống Tiêu đề.”
Nhìn thấy tin nhắn này, Hà Thời Minh trở nên hưng phấn. Vốn dĩ trong tay anh chỉ có hơn 21 tỷ, mặc dù nhiều nhưng vẫn hơi túng quẫn, đừng nói là đầu tư chứng khoán, đến mua nhà còn có chút miễn cưỡng. Nhưng bây giờ thì khác, có thêm hơn 60 tỷ, hiện giờ trong tay anh có hơn 80 tỷ. Nhiều tiền như vậy, đủ để đầu cơ và mua nhà cùng lúc được.
Đúng là hoàn mỹ.
Ngoài phần thưởng này, vẫn còn ba phần thưởng nữa.
“Thành thạo kỹ năng ca hát”, “Thành thạo kỹ năng piano”, “Giá trị hấp dẫn +10”.
Hà Thời Minh nhận giá trị hấp dẫn, sau đó vội cầm gương lên, nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải.
Không có gì khác?
Vẫn đẹp trai như trước!
Giá trị hấp dẫn +10 cái gì!
Bịp à?
Có khác gì lúc trước đâu!
Không ngờ hệ thống Tiêu đề này lại biết bịp người như vậy!
Hừ!
Lừa đảo!
Đối với vẻ ngoài của mình, anh giống như 99% đàn ông trên thế giới này, rất có tự tin vào bản thân mình, cho rằng mình là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới!
Nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh trở lại, nhìn hai phần thưởng cuối cùng.
Thành thạo ca hát như thần và piano.
Từ trước tới giờ, người đều gọi anh là cao thủ điếc âm, là do lúc anh hát đều là năm âm không tròn, chính là âm nhạc ma quỷ rót vào tai, mở miệng liền có thể dọa một đám người khóc thét.
Năm ngoái lớp hát hợp xướng, Hà Thời Minh dựa vào nỗ lực của chính mình, đưa nhịp điệu của cả lớp đi thật xa, lệch đến mức không thể nào lệch hơn được nữa. Sau đó lúc cả lớp hát hợp xướng liền đuổi Hà Thời Minh ra ngoài…
Còn về đàn piano, cái này thì Hà Thời Minh biết chơi, ngôi sao nhỏ của kẻ trộm, nhưng cho tới giờ, anh chỉ học một vài bài, bài thứ hai con lừa nhỏ đã học ba năm cũng không học được, chỉ đành từ bỏ.
Nhưng không biết, “Thành thạo kỹ năng ca hát như thần” và “Thành thạo kỹ năng piano” có thể biến anh thành một nghệ sĩ tao nhã hay không.
Nhận “ca hát như thần”!
Tê!
Một luồng điện lan khắp cơ thể anh, Hà Thời Minh run rẩy một hồi sau đó lại cau mày.
Không đúng!
Anh không có cảm giác gì cả, không giống lúc đầu nhận “thuật đối kháng”, đột nhiên nhận được nhiều kỹ năng chiến đấu.
“Hừ, không phải bị bịp rồi đấy chứ.” Hà Thời Minh lẩm bẩm một mình, lại mở phần thưởng “tinh thông piano” ra ấn nhận, đồng thời trong lòng không có bất kỳ suy nghĩ nào. Đừng nói là kỹ năng piano cấp 10, cho anh cấp bốn cấp năm là anh thỏa mãn rồi.
Tê!
Một luồng điện lan ra khắp cơ thể, Hà Thời Minh run lên một hồi.
Sau đó, chẳng có gì xảy ra cả….
Mọi thứ đều buồn tẻ vô vị…
“Mẹ nó!” Hà Thời Minh sờ sờ đầu mình, vẻ mặt hoang mang.
Cứ có gì sai sai ấy?
Anh lại lấy điện thoại ra xem trang phần thưởng, quả nhiên có nhắc đến.
Nhưng sao mình lại không có cảm giác gì?
Không có kỹ năng ca hát, cũng không có kỹ năng piano, trong đầu một mảnh trống rỗng, chẳng có gì cả!
Vậy vừa nãy mình bị điện giật hai lần chỉ là giật vậy thôi hả?
Chỉ cần chút hiệu quả để anh hát không khó nghe là được mà!
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Thôi vậy, không quan tâm nữa, đi vệ sinh rồi đi ngủ đã. Hôm nay anh quá mệt rồi, phải nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, ngày mai còn ăn tối dưới ánh nến với Điền Phức Vi nữa.
Hà Thời Minh ngâm nga một bài hát, bước vào nhà vệ sinh. Nhưng đang đi vệ sinh dở, đột nhiên anh bị choáng váng, nước đang phun cũng dừng lại!
Vì anh phát hiện bài hát mà mình đang ngâm nga này không phải là bài hát lúc đầu. Lúc mới hát anh chỉ hát có hai câu, sau đó lại nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, bài hát lại thay đổi cả nhịp điệu và độ cao. Quan trọng hơn là nghe có vẻ khá hay.
“Chuyện gì thế…” Anh hô lên một tiếng, lập tức mặc quần chạy ra phòng khách, sau đó mở điện thoại ra tìm app K-song rồi tìm ngẫu nhiên một bài hát. Nhạc vừa vang lên, trong tiềm thức bắt đầu vang lên, sau đó anh hát theo.
Bài hát kết thúc, Hà Thời Minh nhìn vào đèn đỏ max điểm của bảng chấm điểm, kích động đến đỏ bừng mặt.
Điểm cao nhất!
Kỷ lục 50.000 của K-song, vững vàng ngay top 1.
Tâm trạng kích động, anh mở ra nghe thử. Ngay sau đó, anh bị choáng váng bởi chính giọng hát trong trẻo và êm tai của mình, cảm giác này khác xa lúc đầu hát!
Anh trách nhầm hệ thống rồi!
Không phải hệ thống cho “kỹ năng ca hát như thần” không tốt, mà là anh hiểu biết hạn hẹp, hệ thống cho “kỹ năng ca hát như thần” này quá ngầu!
Cảnh giới cao nhất của võ thuật là gì?
Vô chiêu thắng hữu chiêu!
Sau khi Trương Vô Kỵ luyện Thái Cực Quyền, luyện đến mức cái gì cũng quên, luyện đến mức trở về khởi điểm.
Mà “kỹ năng ca hát như thần” hệ thống cho anh cũng thế, nó trực tiếp cho anh kỹ năng ca hát như thần đỉnh cao nhất, chứ không phải mấy thứ kỹ năng phát âm bình thường, mà là hòa nhập vào cơ thể của anh, năng lực ca hát hòa vào linh hồn anh.
Anh không cảm nhận được, càng không có cách nào nhận thức được, nhưng lại có khả năng phát huy bản năng, hơn nữa lại còn phát huy đến cảnh giới đỉnh phong!
Nói như vậy, “thành thạo kỹ năng piano” cũng thế, nó cũng cho anh khả năng chơi piano đỉnh nhất. Anh không cảm nhận được kỹ năng nào, càng không cảm nhận được nhạc phổ gì gì đấy.
Bởi tất cả những điều này đã hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể anh, trở thành một phần bản năng của anh. Mà kỹ năng piano tuyệt vời nhất chính là không có kỹ năng.
Kỹ năng piano cấp 10 trong mắt người bình thường nhìn có vẻ ngầu, nhưng trong mắt những bậc thầy về piano thực thụ thì chỉ là một đứa trẻ đang nghịch ngợm mà thôi. Đối với họ, không có cái gọi là kỹ năng, những thứ đó đều là bỏ gốc lấy ngọn.
Mà Hà Thời Minh anh không phải không biết chơi piano mà là thiếu một cây đàn piano tử tế. Chỉ cần đặt một cây đàn piano trước mặt anh, anh có thể lập tức chơi một bản piano tuyệt vời mà không cần phải suy nghĩ!
Không thể không nói, hệ thống này toàn cho mấy đồ chất lượng cao!