Tiểu khu Hạnh Phúc
Hà Thời Minh nhìn điện thoại di động đang điên cuồng vang lên thông báo giao dịch thành công, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Mua một lần một trăm cổ, giao dịch thấp nhất trong lần đầu mua trên thị trường chứng khoán, chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa tiếng, anh đã mua lại được mấy nghìn cổ phiếu.
Dựa theo tốc độ này để tính, không đến mấy tiếng nữa, nhiệm vụ hôm nay sẽ hoàn thành, sao anh lại không vui được?
Đúng lúc này, điện thoại của anh reo.
Anh lấy ra nhìn, là Ủy ban Điều phối chứng khoán gọi tới.
“Đây có phải anh Hà không? Chúng tôi kiểm tra thấy anh mua vào bốn triệu cổ phiếu của nhiên liệu mới Hạo Dương, xin hỏi đây là bản thân anh mua sao?” Người trong điện thoại hỏi.
Hà Thời Minh biết đây là quy tắc thông thường, dù sao thoáng cái mua nhiều cổ phiếu như vậy, nhất định sẽ có người đi điều tra.
“Là tôi tự mua.” Hà Thời Minh đáp.
“Vậy anh có biết cổ phiếu này thuộc dạng sắp bị loại khỏi thị trường không? Anh có biết mua cổ phiếu này mạo hiểm tới mức nào không? Nếu như anh Hà đây cần, chúng tôi có thể đề cử cho anh một đoàn đội chuyên nghiệp chuyên quản lý tài sản và một chuyên gia cổ phiếu!” Người ở đầu dây bên kia nói.
Mua hết ba triệu cổ phần trong một lần, như thế đã được coi là đại cổ đông.
Nếu như có thể kéo qua, cho dù bọn họ chỉ được trích phần trăm thôi, đó cũng là một khoản tiền rất lớn.
Hà Thời Minh lắc đầu: “Không cần, tôi nhìn trúng cổ phiếu của Hạo Dương.”
“Vâng, vậy không quấy rầy anh nữa.”
Sau đó, điện thoại ngắt.
Cuộc gọi vừa kết thúc, Vương Kiến Ba đã gọi lại, trong giọng nói tràn ngập sự không tin tưởng.
“Này? Lão Hà, ba triệu cổ phần của Hạo Dương là cậu mua à?”
“Đúng vậy, không phải hôm qua đã nói với cậu rồi sao?” Hà Thời Minh cười ha hả.
“Mẹ!”
Vương Kiến Ba xổ thẳng một câu chửi tục: “Đúng là cậu có bảo mua, nhưng cậu không bảo mua một lần hết ba triệu? Cậu điên rồi đấy hả?”
Hà Thời Minh chép miệng một cái: “Làm sao được đây? Giao dịch tối đa có ba triệu thôi.”
Vương Kiến Ba: “…”
Bên đầu kia điện thoại vang lên tiếng hít sâu của Vương Kiến Ba, có thể thấy lúc này anh ta đã không biết nói gì.
Một lúc sau, Vương Kiến Ba mới thong thả nói: “Nếu như không phải sàn giao dịch có giới hạn, có phải cậu còn định mua hết cả cổ phiếu của Hạo Dương không?”
“Cũng gần như thế!” Hà Thời Minh trả lời.
“Cậu… Con mẹ nó cậu đúng là! Vừa thấy có người mua cổ phiếu của Hạo Dương, tôi còn tưởng là được giải ngân rồi! Kết quả lại là cậu mua!”
“Thế nào? Cậu còn muốn bán sao? Nếu như cậu thật sự muốn bán, tôi ra giá gấp mười để mua lại.” Hà Thời Minh đáp.
“Cậu xong đời rồi!”
Vương Kiến Ba chép miệng một cái nói: “Đúng là muốn bán, nhưng đâu thể bẫy cậu như thế được! Đống cổ phiếu này trong tay tôi còn chưa tính, dù sao thì cũng mặc kệ hai năm liền rồi, đã không sao rồi.”
Hà Thời Minh cười khẽ một tiếng nói: “Vậy lúc nào cậu muốn bán thì nên bán cho tôi, đừng để lại cho người khác.”
Vương Kiến Ba: “Khắp thiên hạ này cũng chỉ có mình cậu đần như thế thôi! Trừ cậu ra có ai dám mua cổ phiếu sắp hạ đáy của Hạo Dương đâu chứ!”
“Ha ha, cũng chưa chắc, lỡ như có vài người cũng ăn ý, thấy tôi mua vào nhiều, cũng suy nghĩ nhiều hơn thì sao?” Hà Thời Minh đáp.
Trên phương diện cổ phiếu, chắc chắn không có kẻ nào ngu cả!
Chọn bừa một người cũng là cáo già thành tinh, phần tử ăn ý thì túm một phát là được cả nắm.
Những người đó thấy anh mua cổ phiếu Hạo Dương số lượng lớn, tất nhiên sẽ nhân cơ hội thu mua lại một ít, sau đó bán đắt lại cho anh.
Thậm chí có vài người, còn cảm thấy cổ phiếu Hạo Dương còn có hi vọng, sống chết không nhả.
Dù sao không phải ai cũng sẽ vội vàng bán đi cho xong, cũng có vài người cố gắng cầm cự tới phút cuối, bảo vệ chặt chẽ cổ phiếu trong tay, đợi ngày nó lên giá lại!
Dù sao bọn họ cũng đã giữ lâu như thế rồi, hơn nữa giá cổ phiếu cũng tụt tới mức thấp nhất, dù bỏ ra bán cũng không được bao nhiêu tiền.
Nhưng nếu tăng lại, thì cho dù có tăng một chút thôi, vậy cũng là lợi nhuận rồi.
“Tùy cậu thôi, dù sao cậu cũng là người có tiền! Chỉ là sau này lỗ vốn, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!” Vương Kiến Ba noi.
Hà Thời Minh cười đáp: “Không đâu. Được rồi, cậu nói là sẽ tìm cho tôi một công ty tài chính, đừng quên đấy, tôi đặt cược cả vào cậu đấy!”
Chờ Hạo Dương thực nghiệm thành công, đến lúc đó cổ phiếu của Năng lượng mới Hạo Dương chắc chắn sẽ khiến nhiều người kinh ngạc rơi cằm!
Tất cả chuyện này, bốn ngày nữa gặp mặt là biết.
“Cậu yên tâm đi, trong vòng ba ngày đảm bảo tìm được.” Vương Kiến Ba cười ha hả khẳng định.
Cúp điện thoại, Hà Thời Minh cười ha ha.
Xong.
Bây giờ đối với Hà Thời Minh mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là tìm một nơi có thể để vàng.
Dù sao chỗ này cũng không phải nhà anh, chỉ đi thuê thôi, chủ thuê nhà Bao Thu Mai có thể đuổi anh ra khỏi nhà bất cứ lúc nào, đến lúc đó anh muốn lấy vàng ra cũng khó.
Quan trọng hơn là, anh thật sự không thể ở lại đây nữa, mỗi lần về đây, ngoài cửa lại để một đống đồ linh tinh, khiến không ít người bu lại tò mò.
Những người này chẳng quan tâm chuyện gì, niềm vui lớn nhất trong ngày của họ là chờ anh về nhà.
Thường xuyên qua lại, anh đây cũng thấy ngượng ngùng.
Càng ngày càng thấy xấu hổ chết người có biết không?
Hiện tại không đi thì còn đợi đến bao giờ?
Thu dọn qua loa một chút xong Hà Thời Minh đi thẳng ra ngoài, tới khu Nhất Phẩm Các.
Bây giờ đối với anh mà nói, nơi thích hợp nhất chính là Nhất Phẩm Các. Đây là khu biệt thự cao cấp nhất ở thành phố Lâm An, người ở đây không giàu cũng sang, những thứ khác không nói, an toàn và bảo vệ thì chắc chắn đứng đầu Lâm An, đống vàng của anh để ở chỗ này, căn bản cũng không cần lo lắng gì.
Trước đây, có mơ anh cũng không dám mơ đến nhà ở đây.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Không chỉ nắm trong tay hơn ba mươi triệu tệ, cộng thêm cổ phiếu sắp tăng mạnh lại của Hạo Dương, chuyện mua nhà ở chỗ đó không còn là vấn đề.
Nửa tiếng sau, Hà Thời Minh đã tới Nhất Phẩm Các.
Ở ngoài cửa, có một chiếc Ferrari đang đậu, bên cạnh là một nam nữ đang đăng ký.
Bọn họ đang đứng cạnh phòng bảo vệ, một gã bảo vệ đứng nghiêm ở đó, trông như cột cờ.
Hà Thời Minh nhìn bảo vệ một lúc, đang chuẩn bị xuống xe định đi đăng ký, thì hàng rào ở cổng đột nhiên mở ra.
Sau đó, bảo vệ chào anh theo kiểu nhà binh.
Hà Thời Minh: “???”
Thế là đi thẳng vào thôi à?
Thấy bảo vệ không định ngăn mình lại, thậm chí còn không nhìn mình lần hai, tiếp tục mắt nhìn thẳng đứng gác, Hà Thời Minh bèn lái xe đi thẳng vào trong.
Ở chỗ phòng bảo vệ, cô gái eo nhỏ đang đăng ký, liếc mắt thấy Hà Thời Minh lái xe vào trong, lập tức cau mày hỏi: “Sao anh ta không cần đăng ký đã được vào? Chúng tôi mất bao thời gian để ghi tên ở trong kia, đi ra lại phải đăng ký lại!”
Bảo vệ nhìn cô gái kia không trả lời.
Cô gái eo nhỏ tiếp tục mắng mỏ, thanh niên bên cạnh nhanh tay giữ cô ta lại, nhỏ giọng nói: “Thôi đi Tiểu Thúy, đừng ồn ào! Nếu như em có thể mua được Bugatti Chiron thì cũng có thể đi thẳng vào như thế!”
Cậu ta tên Trịnh Khải Toàn, nghe lời ba dặn tới nơi này xem nhà ở, để khoe mẽ với bạn gái mới, cậu ta bèn dẫn cô ta theo.