Hà Thời Minh đau đầu khi phải đối mặt trước sự nhiệt tình của Lý Văn Phong.
Cái tên này chắc chắn là một kẻ điên!
Rót nước cho Hà Thời Mình, rồi lại bóp chân, còn thấy sung sướng.
Sau đó, ngay lúc Lý Văn Phong đang bóp chân cho Hà Hiểu Minh thì quản lý bất động sản Vương Chí Siêu mang theo mỹ nữ tiêu thụ Lương Giai Tuyết đi đến.
Kết quả nhìn thấy Lý Văn Phong đang bóp chân cho Hà Hiểu Minh, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, vẻ mặt như thấy quỷ!
Đệ nhất thiếu gia của Lâm An vậy mà lại đi bóp chân cho Hà Thời Minh.
Nếu một màn này bị truyền ra ngoài thì không biết bao nhiêu người kinh ngạc há mồm đâu.
Lý Văn Phong nhìn thấy Vương Chí Siêu bước vào thì lập tức đứng lên, ho nhẹ một tiếng, bày ra bộ dáng nghiêm túc nói: "Quản lý vương, đã làm xong chuyện chưa?"
Trong nháy mắt Vương Chí Siêu đã khôi phục lại tinh thần, trả lời: "Tất cả thủ tục của biệt thự số 1 đã được hoàn tất, giờ là đưa Anh Hà đi xem nhà thôi ạ."
"Ừ."
Lý Văn Phong gật đầu.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Hà Thời Minh nói: "Anh Minh, khi nào có thời gian thì chúng ta gặp lại nói chuyện một chút, bây gipwf cứ để chị gái xinh đẹp này đưa anh đi xem phòng ốc nha!"
Nói xong còn nháy mắt với Hà Thời Minh một cái, sau đó hướng về phía Lương Giái Tuyết mấp máy miệng, bộ dáng "cô biết đấy".
Hà Thời Minh: "...."
Anh thật sự phục tên Lý Văn Phong này rồi.
Đây là bộ dáng nhìn thấy phụ nữ là không thể đứng yến à!
Không được.
Phải giữ khoảng cách với tên này, để tránh bị anh ta làm hư người, khó giữ được khí tiết tuổi già!
Sau khi tạm biệt Lý Văn Phong, Hà Thời Mình đi cùng Vương CHí Siêu và Lương Giai Tuyết ra bên ngoài.
Sau khi ra ngoài, Hà Thời Mình nói với Vương Chí Siêu: "Quản lý Vương, chỉ cần một người là Lương Giai Tuyết đưa tôi đi xem là được rồi, anh bận gì thì cứ làm đi."
Hơn nữa chỉ là đi xem phòng mà thôi, một người đi cùng là đủ rồi.
Không cần tên quản lý tiêu thụ Vương Chí Siêu này đi cùng.
Chỉ có điều, rất hiển nhiên là Vương Chí Siêu hiểu lầm ý tứ của anh rồi.
Trong nháy mắt anh ta đã hiểu, gật đầu nói: "Được thôi Anh Hà!"
Sau đó anh ta nhìn về phía Lương Giai Tuyết đầy thâm ý: "Giai Tuyết, ngoan ngoãn đi cùng Anh Hà nhé!"
Nói xong còn nháy mắt một cái, ánh mắt khó tả.
Lương Giai Tuyết thấy vậy thì gương mặt nhất thời đỏ lên.
Chỉ tiếc là Hà Thời Minh không thấy một màn này, anh đã đi ra ngoài rồi.
Lương Giai Tuyết căn răng, cũng nhanh chóng đi theo.
Rất nhanh, hai người đã đi đến bên cạnh Bugatti.
Khi Hà Thời Minh ngồi vào trong xe, Lương Giai Tuyết nhìn chiếc xe Bugatti xa hoa lóa mắt này không khỏi sợ hãi hỏi: "Đây... Tôi có thể ngồi sao?"
Nếu như là xe khác thì cô sẽ không do dự mà kéo cửa xe ngồi vào.
Nhưng đối mặt với chiếc siêu xe thể thao như Bugatti Chiron này thì cô ta không có can đảm. Nhỡ đâu người ta có sở thích sạch sẽ đặc biệt gì, lại gây sợ với cô ta, thì cô ta biết tìm ai để nói lí lẽ đây?
Hoàn toàn không có chỗ để nói lí lẽ!
"Không vấn đề gì, lên xe đi." Hà Thời Minh cười khẽ một tiếng.
"Được!"
Lương Giai Tuyết lên tiếng, lập tức mở cửa xe bước vào.
Nhìn không gian sang trọng bên trong chiếc Bugatti này, Lương Giai Tuyết chỉ cảm thấy câm nín.
Đây chính là Bugatti sao?
Cô ta đã ngồi qua không ít các loại xe sang trọng, bao gồm cả Mercedes - Benz và BMW!
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta được ngồi trên chiếc xe Bugatti Chiron hơn 11 triệu USD. Cô ta chưa từng nhìn thấy chiếc xe này, thậm chí còn chưa từng nghe nói đến. Chỉ biết trong hàng ngũ xe sang thì Bugatti Veyron chính là trùm của các loại xe hạng sang.
Mà bây giờ, cô ta lại ngồi lên con xe Bugatti Chiron còn siêu cấp hơn cả Bugatti Veyron!
Nằm mơ cô ta cũng không dám mơ đến.
Nhìn thấy bộ dáng của Lương Giai Tuyết, Hà Thời khẽ cười nói: "Nói có thể cô không tin, nhưng trừ tôi ra thì cô chính là người đầu tiên được ngồi vào trong chiếc xe này."
"Cái gì? Tôi á? Tôi là người đầu tiên?" Lương Giai Tuyết không dám tin nói.
Đây là thật sao?
Loại siêu xe thể thao như này, mỗi ngày một cô gái ngồi trên này cũng không thiếu đâu!
Hà Thời Minh buông tay nói: "Đúng vậy, trừ tôi ra thì chưa từng có ai được ngồi vào chiếc xe này, mà còn là tự tay tôi mở cửa."
Từ khi anh mua chiếc Bugatti này đến nay, quả thực là ngoài anh ra chưa từng có ai được ngồi vào.
Có điều, hiển nhiên là Lương Giai Tuyết hoàn toàn không tin lời Hà Thời Minh nói.
Ôi, miệng lưỡi đàn ông đúng là gian dối!
Tra nam!
Muốn cua tôi thì cứ việc nói thẳng, còn phải nói tôi chính là người đầu tiên được ngồi vào. Thật sự cho rằng rôi là một cô sinh viên ngây thơ mơ mộng dễ gạt sao?
Tôi đây hoàn toàn không cần lừa gạt có được không!
Trực tiếp ngoắc tay bà đây lập tức đến!
Càng gặp nhiều tra năm, gặp nhiều cô gái, cũng gặp qua nhiều mỹ nữ cũng càng trở lên kén chọn. Vậy nghĩa là cô gái bình thường không thể nào lọt được vào mắt của bọn họ.
Nhưng bây giờ, Hà Thời Minh lại bày tỏ ý tứ với cô, chẳng phải nói cô ta cũng là mỹ nữ, thắng được rất nhiều người phụ nữ khác sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lương Giai Tuyết lại càng kích động, tự động nhìn sang gò má của Hà Thời Minh.
Oa!
Cái sườn mặt này thật là đẹp trai, sạch sẽ gòn gàng, quan trọng hơn là ngũ quan rõ ràng, góc cạnh, tràn ngập mùi vị nghiêm túc khỏe mạnh, khiến cho lòng Lương Giai Tuyết không khỏi xao động,
Thịt tươi tốt...
Thèm quá đi...
Lương Giai Tuyết nuốt nước miếng theo bản năng.
Lúc này tỏng xe chỉ có hai người bọn họ.
Hơn nữa bây giờ bọn họ đi xem nhà của Hà Thời Minh, trai đơn gái chiếc cùng ở trong một căn nhà, sẽ xảy ra chuyện tuyệt vời gì đây?
Dù sao thì loại người giàu có đẹp trai nhiều tiền mà lại khiêm tốc như Hà Thời Minh có thể nói là vô cùng hiếm có.
Cho dù không thể gả cho anh thì cũng có moi trong tay anh một chút đồ, chỉ thế thôi cũng đủ để cô ta sử dụng bất tận rồi.
Đương nhiên, nếu có thế lấy anh thì càng tốt, sinh cho anh mười tám thằng con trai mập mạp thì lại càng tốt hơn...
Hà Thời Minh không biết chỉ vì một câu nói của anh mà suy nghĩ của Lương Giai Tuyết đã biến hóa đến mức nào, thậm chí còn khiến Lương Giai Tuyết thèm thuồng.
Nếu biết anh tuyệt đối sẽ không tiện miệng nói câu này.
Rất nhanh, hai người đã đến trước cửa biệt thự số 1 của Nhất Phẩm các.
Biệt thự của Nhất Phẩm các, số càng nhỏ thì giá càng đắt.
Mà căn biệt thự số một ở nơi đây có thể nói là căn biệt thự có vị trí tốt nhất của toàn bộ Nhất Phẩm Các. Cho dù là thiết kế hay là gì đi nữa thì cũng là có một không hai, bằng không cũng không đảm đương nổi cái danh biệt thự "số 1" này.
Biệt thự này có ba tầng, nhìn giống như một cung điện cổ kính, xinh đẹp xa hoa.
Nối giữa sân trước và sân sau, cộng với diện tích của biệt thự là đã bằng ba cái sân bóng rổ rồi.
Lương Giai Tuyết đi đến cửa chính, giới thiếu với Hà Thời Mình: "Anh Hà, lần đầu tiên đến thì anh phải nói, cần phải ghi âm giọng nói và hình ảnh khuôn mặt để sau này khi anh quay lại, cửa sẽ tự động mở ra."
Hà Thời Minh dựa theo nhắc nhở của Lương Giai Tuyết, ghi dữ liệu vào, cánh cửa lập tức mở ra.
Trước mặt chính là một sân vườn vô cùng lớn, bên trong có hòn non bộ lớn, đầy đủ hoa cỏ, trừ cái đó ra còn có không giạn hoạt động rất lớn. Bên cạnh là bãi đậu xe, ước chừng đủ cho năm - sáu cái xe cùng đậu.
Bên trong phòng được trang trí theo xu hướng gió mát, nhưng cũng không mất đi vẻ hiện đại của hệ thống ống nước, trông đơn giản mà gọn dàng sạch sẽ nhưng không vì thế mà bị trống rỗng. Khiến người ta chỉ liếc mắt thôi đã thích rồi, không hổ là đại sư nghệ thuật làm.
Bảo sao mọi người đều làm việc chăm chỉ bạt mạng để kiếm tiền.
Sau này mỗi ngày đều ở trong căn nhà như thế này, mỗi sáng sớm thức dậy đều vô cùng sảng khoái tinh thần có được không.
Tiền không phải là tất cả, nhưng tiền có thể cho ta những thứ mà người khác không dám nghĩ đến.
Lương Giai Tuyết vừa đi cùng Hà Thời Minh vừa giới thiệu, bao gồm cả người thiết kế căn nhà. Còn nói luôn hết một lần về đồ đạc, cách trang trí và vật liệu sử dụng trong căn nhà....
Thời gian trôi qua lâu, ánh mắt Lương Giai Tuyết dần trở lên kỳ lạ.