Chương 128.
“Xét vào diện mất tích…” Bùi Hạc gật khỏi đó.
lu, xoay người dặn dò mấy câu, sau đó đi Đường Ân ra khỏi phòng khách sạn, anh lắc đầu một cái, cảm thấy cả người mệt mỏi. Anh nhìn thấy Bùi Nhược.
đang đứng ở cuối hành lang khách sạn, hai mắt sưng đỏ nhìn mình.
Đường Ân cảm thấy đáy lòng mềm đi, chậm rãi tiến lên.
“Đường Ân..” Chị ta hơi đau lòng, đỡ lấy cánh. tay anh.
Đường Ân cười: “Đi gặp một người với tôi, được không?” “Ừm!” Bùi Nhược gật đầu thật mạnh, kim nén nước mắt của mình.
Hai người đi thẳng vào thang máy đến bãi đỗ xe rồi lái xe rời khỏi khách sạn.
Anh biết tất cả chuyện này vẫn chưa kết thúc, còn một người cần anh tự mình đi qua.
Đường Ân dựa trên ghế ngồi, đôi mắt như trống rỗng.
Bùi Nhược nhìn thoáng qua một cái, cảm thấy hơi đau lòng, thật ra chị ta biết những chuyện anh đã làm tối nay.
Nhìn theo góc độ của một luật sư, Đường Ân thật sự đã làm rất nhiều chuyện khác người, nhưng chị ta cũng hiểu rằng anh đang nằm trong hoàn cảnh thế nào.
Lớn lên trong hoàn cảnh như thế, xung quanh anh đều là lang sói, chỉ cần anh nương tay một chút thì chắc chán anh sẽ phải đối mặt với vực sâu không đáy. Vực sâu này không chỉ cản nuốt anh, còn cản nuốt cả người yêu và bạn bè bên cạnh anh, cũng sẽ cắn nuốt cả chị ta.
Tất cả chuyện tối nay là Đường Ân cắn răng làm vì chính anh, cũng vì những người bên cạnh anh.
Ai trên thế giới này đều có thể yếu đuối, nhưng Đường Ân không thể như vậy, một khi anh yếu đuối thì gặp hải kết quả không thể quay đầu.
Lúc này, Bùi Nhược có hơi chua xót, chị ta không biết cuối cùng chàng trai chỉ mới năm hai đại học này còn phải đối mặt với điều gì, nhưng chị ta sẽ không sợ hãi, chị ta cảm thấy dù đối mặt với cái gì thì chị ta đều sẽ đứng bên cạnh anh.
Xe vẽ ra một đường cong duyên dáng trên quốc lộ.
Đường Ân ngẩng đầu, lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.
Tút tút tút…
Sau khi chuông chờ kêu ba tiếng, đầu bên kia vang lên một giọng nói khàn khàn.
“A lô?” “Chú Đồng… chú chưa ngủ đúng không?” Đường Ân cười, sau đó nghiêng đầu: “Tôi ở cửa nhà chú, hy vọng chú có thể ra ngoài một chút, tôi có một món quà muốn tặng chú!” ‘Cậu chủ, đã trễ thế này rồi..“ Đồng Quân Hựu hơi chần chừ.
“Ra ngoài đi, chắc chắn chú sẽ thích!” Đường Ân cười, sau đó cúp máy.
Bùi Nhược dừng xe lại, quay đầu nhìn thoáng qua anh, ánh mắt khích lệ.
Đường Ân đẩy cửa xe ra, hít một hơi thật sâu nhìn căn biệt thự trước mặt này, khoé miệng nhếch lên.
Đồng Quân Hựu mang theo ba bốn vệ sĩ đi ra khỏi biệt thự, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Đường Ân thì thay đổi sắc mặt: “Cậu chủ, cậu bị sao thế?” Đường Ân rất thê thảm, trên người đều là máu tươi, anh không có thời gian nói nhiều với ông ta, chỉ lấy một cái hộp nhỏ từ sau lưng ra, đẩy tới: “Chú Đồng, tôi thật sự cảm thấy chú sẽ thích!” Đồng Quân Hựu hơi sửng sốt, chần chừ nhận lấy cái hộp, sau đó nhẹ nhàng mở ra.
Ngọn đèn mờ tối xung quanh biệt thự đã chiếu vào trong hộp, khiến sắc mặt ông ta hơi thay đổi, không nhịn được.
ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Ân.
Anh cười tươi: “Thích không?” Đồng Quân Hựu buông cái hộp xuống, nhìn chằm chằm Đường Ấn.
Trong hộp là hai bàn tay máu chảy đầm đìa, nhìn cực kỳ ng Quận Hựu đáng sợ.
Đường Ân chặt tay Cảnh Kiếm và Tiết Bạch tự mình đưa đến chỗ ông ta, hàm ý đã quá rõ ràng.
“Cậu chủ, tôi không biết cậu có ý gì!” Đồng Quân Hựu nặng nề nói: “Họ Đồng tôi ném đầu lâu, tưới máu nóng vì nhà họ Đường, cả đời này đã hiến dâng cho nhà họ Đường rồi, bây giờ là muốn qua cầu rút ván sao?” Đường Ân cười cười, tiến lên hai bước, vươn tay võ cổ tay ông ta: “Chuyện không nên nhúng tay tuyệt đối đừng nhúng tay vào, nếu không bị người ta chém rồi thì tìm ai nói lý lẽ đây? Nếu chú Đồng cảm thấy cổ tay của mình cứng, không ngại nếm thử, vậy thì tôi rất chờ mong có.
thể qua cầu rút ván đấy…” Đồng Quân Hựu ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh.
Đường Ân cười lạnh, xoay người kéo cửa xe ra.
Bùi Nhược khởi động xe, động cơ nổ ran một trận, nhanh chóng lasi đi xa.
Đồng Quân Hựu đứng tại chỗ nhìn anh rời khỏi, sau đó.
xoay người đi vào trong biệt thự.
“Tổng giám đốc Đồng..” Vệ sĩ phía sau dò hỏi.
“Không sao cả! Với thân phận của Đồng Quân Hựu tôi, cho dù không cao quý bằng Đường Ân, nhưng cậu ta muốn đụng vào tôi cũng không có bản lĩnh lớn như vậy đâu!” Đồng Quân Hựu nghiến răng: “Đợi lát nữa nghe điện thoại của cô cả, cứ bỏ qua cho cậu ta mấy ngày ăn thứ hại đấu với iõng Quân Hưu đã..” “Được!” Vệ sĩ gật đầu, xoay người đi vào biệt thự theo ông ta.
Lúc này, cả thành phố Giang đều đang rung chuyển.
Xe cảnh sát không ngừng chạy khắp nơi, từng chỉ thị liên tục được đưa ra, cả thành phố Giang như trở thành một vòng xoáy lớn, mà trung tâm của nó chính là Đường Ân.
Anh ngồi trên xe của Bùi Nhược, đưa mắt nhìn xa xa, đôi mắt dần rũ xuống, sau đó nghiêng người, ngã trên người chị ta.
“Đường Ân! Đường Ân!” Bùi Nhược hoảng sợ, vội vàng kêu to.
Đường Ân đã hoàn toàn hôn mê, cho dù có gọi thế nào anh cũng không hề đáp lại.
Đêm nay là một đêm tra tấn với anh, tra tấn từ thể xác.
đến tinh thần. Đường Ân có thể tiếp tục kiên trì đã vượt ngoài dự đoán của mọi người rồi.
“Đường Ân… Đường Ân..” Bùi Nhược vẫn đang kêu, đạp mạnh chân ga.
Lúc này, chị ta cũng sợ hãi, chỉ có thể dùng một tay ôm lấy đầu anh, chóp mũi hơi chua xót.
Xe chạy nhanh vào một con đường nhỏ, đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.
“Bác sĩ..” Bùi Nhược gào to, dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người.
Không biết cô gái này lấy đâu ra sức lực lại có thể cõng Đường Ân xông vào trong, vừa chạy vừa hốt hoảng kêu †o, cuối cùng cũng thấy có bác sĩ chạy tới đưa anh vào.
trong phòng cấp cứu.
‘Vết thương của Đường Ân rất nghiêm trọng, bị thương đầu gối khiến anh đi đứng khó khăn. Tuy vết thương trên bả vai đã được Bùi Hạc xử lý đơn giản, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.
Mấy bác sĩ nhìn thấy vết thương của anh cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!