*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng nói về thực lực, vẫn không thể so sánh với con thú biến dị kia được.
Hiện tại con thú biến dị kia hoàn toàn xé rách mặt, thậm chí vì vậy mà bại lộ việc có thể nói.
Hiển nhiên con thú biến dị này đã rơi vào trạng thái cực độ phẫn nộ.
Sự tình đã vượt xa phạm vi điều khiển của bọn họ.
Nếu con thú biến dị này tới tìm mình gây phiền toái.
Hoàng quân thuộc hạ của gã.
Có thể chống đỡ được con thú biến dị kia tấn công hay không.
Càng đừng nói tới Otis, căn bản sẽ không trợ giúp mình.
Hoàng đế càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng thậm chí nhịn không được mà phát run.
Nếu không phải con thú biến dị kia quá thông minh.
Sự tình vốn có thể không diễn ra như vậy.
Đúng lúc này.
Hội trưởng công hội bắt thú vội vàng tới, yêu cầu gặp mặt hoàng đế.
Nhưng giờ phút này hoàng đế còn đang kinh hoảng thất thố, căn bản không muốn để ý tới cái người tạo nên tất cả nguồn cơn nguy cơ này, cuối cùng nhận ra sự tình có vẻ không đoán trước được.
Gã vội vàng nói: "Ngài không thể mặc kệ chúng ta được, con thú biến dị kia rõ ràng muốn cho hiệp hội bắt thú phải chết."
Nhưng hoàng đế lại chỉ vào hội trưởng công hội mắng: "Việc này còn không phải trách các ngươi quá tham lam hay sao, thế nào cũng muốn vì chút tiền ấy mà gây ra loại sự việc này, hiện tại sự tình bại lộ liền muốn tìm ta tới chùi đít?"
Hội trưởng công hội đầy mặt không thể tin nổi.
Gã không thể tin được hoàng đế địa vị trên cao, lại cũng có một mặt vô sỉ như vậy.
Quả thực thật quá đáng.
Chuyện này, nếu không phải do vị hoàng đế này âm thầm quạt gió thêm củi, cho dù gã có thêm mấy lá gan, cũng không dám đối nghịch với vị nguyên soái Otis kia.
Ở trước mặt ích lợi, rõ ràng hoàng đế cũng động tâm, còn mượn cơ hội vớt không ít tiền.
Nhưng còn bây giờ thì sao.
Vị hoàng đế này lại muốn buông tay mặc kệ.
Làm sao bây giờ.
Làm sao bây giờ.
Mệt cho gã nhiều năm vẫn luôn dâng cho hoàng thất lợi nhuận lớn nhất như vậy.
Kết quả hiện tại lại bị vứt bỏ.
Hoàng thất, thật sự vô tình vô nghĩa!
Nhưng cho dù trong lòng có bất mãn, gã cũng không dám đối chọi với hoàng thất, chỉ có thể đau khổ cầu xin: "Nhưng mà, cứ tiếp tục như vậy, hiệp hội bắt thú thật sự sẽ xong đời."
Đương nhiên hoàng đế cũng biết.
Gã cũng rất luyến tiếc từ bỏ con gà mái đẻ trứng vàng này.
Nhưng mà.
Thực sự gã không thể giúp, cũng không giúp được.
Một khi con thú biến dị kia thật sự tức giận, chẳng may nó liên hợp với Otis tạo phản thì phải làm sao?
Càng nghĩ, gã càng lo lắng sốt ruột không thôi.
Thấy thái độ của hoàng đế vẫn kiên quyết.
Hội trưởng công hội bắt thú sắc mặt trắng bệch, trong lòng biết lúc này chỉ sợ thất sự không chịu đựng được nữa.
Gã phải có tính toán trước mới được.
Lúc này hoàng đế hồi phục lại tinh thần, nhíu mày nhìn chằm chằm hội trưởng công hội bắt thú: "Sao ngươi còn không đi?"
Hội trưởng công hội bắt thú âm thầm áp xuống hận ý, cúi đầu hành lễ vội vàng rời đi.
Hoàng đế đứng ngồi không yên, càng nghĩ càng sốt ruột.
Hi vọng con thú biến dị kia chỉ nhằm vào công hội bắt thú.
Ngàn vạn đừng tới tìm mình là được.
Trên thực tế.
Quý Vô Tu căn bản không nghĩ tới việc đi tìm hoàng đế.
Từ đầu tới đuôi, y vẫn luôn cho rằng chuyện này đều là công hội bắt thú làm.
Hết hiệp hội này đến hiệp hội bắt thú khác trở thành phế tích.
Tất cả thợ săn thú không dám nói đến một câu, mặt tái mét đứng ở nơi đó không biết làm sao.
Mà quần chúng vây xem cũng vẫn luôn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đã sớm nên cho đám người hiệp hội bắt thú này một chút giáo huấn.
Biết rõ Otis cấm buôn bán thú biến dị, bọn họ lại vẫn ngược gió gây án.
Nhìn xem.
Con thú biến dị kia đã cứu ra bao nhiêu thú biến dị từ bên trong.
Rất nhanh.
Việc thú biến dị tới cửa đá quán, bị càng nhiều người biết được.
Đương nhiên.
Sau đó.
Hội trưởng công hội bắt thú lặng lẽ đem tất cả tinh tế tệ chuyển sang tài khoản của mình.
Từ đó biến mất không còn tung tích.
Giờ phút này, tất cả chi hội hoàn toàn không biết gì về điều này.
Bọn họ vẫn đang lo lắng chờ mệnh lệnh của hội trưởng công hội, nhưng kết quả là, lại chỉ chờ được con thú biến dị hung tàn kia.
"Giao thú biến dị ra đây."
Chi hội trưởng hiệp hội sắc mặt trắng bệch.
Nhìn đi.
Lại là lời dạo đầu này.
Gã quay đầu nhìn đám thuộc hạ, đầy chua xót nói: "Giao tất cả thú biến dị ra đi."
Toàn bộ hiệp hội đều phối hợp.
Quý Vô Tu rất vừa lòng, cũng phá hủy hoàn toàn tòa nhà của hiệp hội, uy hiếp: "Đây chỉ là một chút giáo huấn nho nhỏ mà thôi, nếu lại bị ta phát hiện các ngươi tiếp tục buôn bán thú biến dị, ta nhất định sẽ không buông tha các ngươi!"
Đám người hiệp hội bắt thú run lên bần bật, một câu cũng không nói nên lời.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn con thú biến dị khổng lồ kia nghênh ngàng rời đi.
Mặt đất truyền tới một trận ầm ầm quy luật.
Đó chính là tiếng bàn chân khổng lồ chạm đất của con thú biến dị kia.
Bởi vậy có thể thấy nó rốt cục nặng thế nào.
Giờ phút này, Flycam cùng với các loại máy móc phát sóng trực tiếp.
Toàn bộ đồng loạt nhắm ngay vào con thú biến dị kia, đem một màn hiếm thấy trăm ngàn năm qua quay chụp lại toàn bộ.
Vô số người xem đồng thời chứng kiến thời khắc này.
Có tỉ lệ lộ diện, hơn nữa hành động của y hiện tại, đều khiến vô số người xem tâm tình kích động, cống hiến cho Quý Vô Tu hàng trăm hàng nghìn điểm bán manh.
Đừng thấy chỉ có mấy trăm mấy nghìn.
Nhưng lại có hàng chục triệu người đang xem video.
Cho dù mỗi người chỉ cống hiến hai tích phân.
Quý Vô Tu cũng có thể đạt được gần như trên trăm triệu tích phân.
Đây không thể không nói là một con số thiên văn.
Nhưng Quý Vô Tu vừa nhớ tới cửa hàng của hệ thống, lập tức liền héo.
Có nhiều điểm bán manh.
Cũng không đủ mua mấy cái loa thế giới.
Cho nên y còn phải tiếp tục cố gắng kiếm điểm bán manh mới được.
Mặc dù vị trí của mỗi khu vực đều xa, nhưng tốc độ bay của máy bay chiến đấu cực kỳ nhanh.
Trong vòng một ngày.
Quý Vô Tu đã đi tới bảy tám hiệp hội bắt thú.
Giải cứu hết toàn bộ thú biến dị ở những nơi đó.
"Còn dư lại bao nhiêu hiệp hội bắt thú chưa đi?" Quý Vô Tu ăn ngấu ăn nghiến thức ăn.
Triệu Lợi Binh mở ra bản đồ tìm kiếm, nói: "Còn dư lại 8 cái chưa đi."
Quý Vô Tu không nhịn được ho khan vài tiếng.
Cư nhiên còn lại nhiều chỗ chưa đi như vậy.
Triệu Lợi Binh bất đắc dĩ nói: "Hay là chúng ta trước đi về nghỉ ngơi, ngày mai lại đi tiếp."
Quý Vô Tu lắc đầu, hơi lo lắng nói: "Ta sợ những hiệp hội đó âm thầm dới thú biến dị đi nơi khác."
Chỉ nghĩ tới cảnh tượng như vậy.
Trái tim y đã cực kỳ áp lực.
Triệu Lợi Binh lại nói: "Nhưng ngươi như vậy sẽ ăn không tiêu, hơn nữa, hiện tại tất cả hiệp hội chắc chắn đều biết chuyện này, nói không chừng đã sớm âm thầm dời thú biến dị đi rồi."
Quý Vô Tu bỗng chốc sửng sốt, cuối cùng im lặng không nói.
Triệu Lợi Binh thấy thế, lập tức trào ra một cảm giác áy náy: "Ta không phải cố ý nói những lời này đả kích ngươi."
Anh chỉ cảm thấy những hiệp hội đó tuyệt đối không ngốc như vậy.
Thấy thú biến dị vẫn không nói lời nào, Triệu Lợi Binh càng thêm hoảng loạn, lại khuyên nhủ: "Kỳ thực chúng ta có thể xin nguyên soái Otis giúp, để hắn phái người đi giải quyết đám thú biến dị đó."
Quý Vô Tu trầm mặc ngẩng đầu, sau một hồi mới nhẹ giọng nói: "Chuyện này vẫn đừng nên để liên lụy đến hắn."
Triệu Lợi Binh sửng sốt: "Vì sao?"
Quý Vô Tu rầu rĩ nói: "Trong lúc ta không biết, vẫn luôn là hắn thay ta che mưa chắn gió, thay ta gánh vác tất cả gánh nặng."
Không cần nói thêm gì nữa.
Triệu Lợi Binh đã hiểu ý tứ của Quý Vô Tu, anh do dự vài giây nói: "Nhưng mà, đối với nguyên soái mà nói, có thể che mưa chắn gió cho ngươi, mới là việc hắn muốn làm nhất."
Quý Vô Tu cười cười: "Ta biết."
Cho nên mới không thể như vậy.
Triệu Lợi Binh thở dài, không khuyên can nữa.
Phần lớn phát sóng trực tiếp trên mạng đã kết thúc.
Vì con thú biến dị kia đã biến mất không thấy.
[Nó không tới hiệp hội bắt thú tiếp theo sao?]
[Không.]
[Không phải là nó xảy ra chuyện gì rồi chứ?]
Nếu không đang êm đẹp sao lại không thấy tăm hơi đâu nữa.
Cũng có người suy đoán nói: [Trời đã tối rồi, nó một đường bôn ba đi lại cả ngày như vậy, chắc chắn là mệt mỏi.]
[Nó giúp chúng ta nhiều như vậy, còn cứu nhiều người như vậy, theo ta, chuyện này thật sự không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa, nó hiện tại thà rằng lộ ra việc mình biết nói, cũng muốn trừng phạt hiệp hội bắt thú, bởi vậy có thể thấy được nó thương tâm khổ sở tới mức nào.]
[Lầu trên muốn nói điều gì?]
[Ta chỉ muốn nói, chúng ta có thể giúp nó hay không?]
[Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngay cả cái hiệp hội bắt thú cũng không làm gì được sao? Hơn nữa từ lúc sự việc xảy ra tới giờ, cũng chưa thấy nguyên soái Otis và hoàng thất có động tĩnh gì, ám chỉ như vậy ta cảm thấy rất rõ.]
[Lầu trên nói có lý, vẫn luôn là nó bảo vệ chúng ta, hiện tại cũng nên để chúng ta trợ giúp nó.]
[Đi, chúng ta lập tức đi tới hiệp hội bắt thú gần nhất, bắt bọn họ giao thú biến dị ra!]
[Nếu bọn họ không giao thì phải làm sao?]
[Ngươi ngốc à? Nhiều người như vậy đều nhìn chằm chằm bọn họ đấy, lại còn có một con thú biến dị cũng nhìn chằm chằm bọn họ nữa, ngươi cảm thấy bọn họ dám không giao ra sao?]
Mọi người nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này nói rất có lý.
[Được, vậy chúng ta mau xuất phát thôi, đừng để người của hiệp hội chạy mất!]
[Tính thêm ta nữa, ta cũng đi.]
[Ta cũng vậy.]
Càng ngày càng nhiều người hưởng ứng.
Càng ngày càng nhiều người tự phát đi tới cửa hiệp hội bắt thú, phất cờ reo hò yêu cầu giao thú biến dị ra, giải phóng tự do!
Hiệp hội bắt thú đã sớm sợ con thú biến dị kia.
Lúc này nhìn thấy nhiều người vây quanh nơi này như vậy, lập tức càng thêm luống cuống.
Chi hội trưởng hiệp hội lập tức liên hệ hội trưởng, kết quả lại nghe thấy quang não nhắc nhở: "Đối phương đã đưa ngài vào danh sách đen, không thể liên hệ.]
Chi hội trưởng hiệp hội lập tức ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Những người còn lại ngơ ngác đứng đó, cuối cùng có người run rẩy tiến lên hỏi: "Hội trưởng......ta......tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Chi hội trưởng như mới tỉnh dậy từ trong mộng, vội vàng bò dậy hô: "Còn thất thần làm gì, còn không mau giao thú biến dị bắt được ra!"
"Nhưng mà, con thú biến dị kia không tới đây...." Có người mặt đầy do dự, hiển nhiên không muốn giao thú biến dị trong tay ra.
Phải biết rằng.
Đây đều là bảo bối có thể bán với giá cao đấy.
Cứ như vậy mà giao ra?
Hội trưởng tức giận cho đối phương một cái tát: "Muốn chết thì tự ngươi chết đi, đừng liên lụy chúng ta!"
Nói xong, gã lại chỉ vào một người khác, vội vàng quát: "Còn không mau đi làm!"
"Ta đi ngay đây." Người nọ vội vàng phản ứng lại, đột nhiên chạy vào phía trong.
Thật là thay đổi như thời tiết.
Sự tình vì sao lại phát triển tới nông nỗi như này.
Rõ ràng nhìn thấy có thể kiếm được nhiều tiền ngay trước mắt.
Nhưng ai mà ngờ....con thú biến dị kia thà rằng mạo hiểm, cũng muốn hủy diệt hiệp hội bắt thú.
Càng khiến người không ngờ tới là.
Nó chẳng những có sức chiến đấu đáng sợ, mà còn có thể trí thông minh không thua con người.
Đương nhiên.
Đây chỉ là suy đoán của nhân loại mà thôi.
Nhưng nó có thể mở miệng nói chuyện, cũng đã đủ chấn động toàn bộ nhân loại.
Còn chấn động hơn cả lúc nhìn thấy nó có thể biến lớn, có thể chống lại sâu biến dị cấp 6!
Giờ phút này quân y cũng đang chú ý chuyện trên mạng tinh tế.
Khi cậu nhìn thấy rất nhiều người tự phát đi tới hiệp hội bắt thú.
Không khỏi cảm động.
Cậu lập tức liên hệ với Triệu Lợi Binh, báo cho hắn tình hình đang diễn ra trên mạng.
Sau khi nghe thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên của Triệu Lợi Binh là không thể tin nổi: "Thật sao?"
Tiếng ừ của quân y từ bên kia truyền tới: "Ngươi lên mạng xem thì sẽ biết."
Triệu Lợi Binh nói: "Được, trước cúp máy, ta đi lên xem sao."
Quý Vô Tu buồn bực nói: "Là quân y?"
Triệu Lợi Binh gật đầu, lập tức lên mạng xem xét.
Rất nhiều người tự phát đi tới hiệp hội bắt thú, cứu những con thú biến dị vô tội đó ra, hơn nữ thả chúng về rừng.
Hết khu vực này đến khu vực khác.
Hết người này đến người khác.
Hết gương mặt xa lạ này đến gương mặt xa lạ khác.
Đều làm cùng một việc.
Là vì con thú biến dị kia đã từng không màng tất cả cứu toàn thế giới.
Mà hiện tại.
Cũng nên là lúc nhân loại báo đáp lại nó.
Phần tình cảm này vừa thuần túy vừa chân thành.
Lây nhiễm hết người này đến người khác.
Bọn họ không thể tưởng tượng được con thú biến dị kia có bao nhiêu thương tâm.
Nó làm mọi thứ vì nhân loại, đã đủ nhiều.
Còn nhân loại, đã làm gì chứ.
Sau khi Triệu Lợi Binh xem xong.
Thật lâu không nói gì.
Quý Vô Tu nhận thấy có gì đó không ổn, hỏi: "Làm sao vậy?"
Triệu Lợi Binh ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nói: "Trên mạng có rất nhiều người đang giúp ngài giải cứu thú biến dị."
Quý Vô Tu sửng sốt, vội vàng nói: "Đưa quang não cho ta, ta nhìn xem."
Triệu Lợi Binh vốn đang tâm trạng nặng nề: "!!!"
Con thú biến dị này vừa nói gì vậy?!
Có lẽ ở trước mặt Triệu Lợi Binh cũng không cần che giấu việc mình có thể nói.
Hơn nữa hôm nay anh ta vẫn luôn giúp mình.
Khiến cho Quý Vô Tu mất đi phòng bị với Triệu Lợi Binh, lại làm lộ ra việc mình biết chữ.
Vài giây trôi qua.
Quý Vô Tu bỗng nhiên phản ứng lại.
Giờ phút này Triệu Lợi Binh vẫn duy trì vẻ mặt có phải ta gặp ảo giác hay không.
Có không thể tin nổi.
Có khiếp sợ.
Nhưng chỉ không có bất cứ thần sắc sợ hãi nào.
Không biết tại sao.
Trái tim đang treo lên của Quý Vô Tu lập tức thả lại vị trí, y lại lần nữa nói: "Đưa quang não cho ta đi."
Triệu Lợi Binh không nhịn được lắp bắp nói: "Ngài vừa mới......nói.....nói là có ý gì?"
Quý Vô Tu vô ngữ hồi lâu: "Chính là ta cũng phải xem trên quang não viết cái gì, hiểu chưa?"
Mặt Triệu Lợi Binh chết lặng gật gật đầu.
Đã hiểu.
Cho nên hiện tại.
Kỳ thực con thú biến dị này vẫn luôn che giấu bản thân.
Nó chẳng những biết lái máy bay chiến đấu.
Sức chiến đấu trâu bò.
Lại còn cmn có thể nói.
Còn biết chữ.
Như này mà là thú biến dị sao?
Thú biến dị nhà ai có thể trâu bò như vậy?
Trong giây phút này, Triệu Lợi Binh sắp sụp đổ đến mức bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Thú biến dị bây giờ, thì ra đã lợi hại như vậy.
Quý Vô Tu cầm lấy quang não, vô cùng thuần thục lướt lướt giao diện.
Bộ dáng nhỏ nghiêm túc kia.
Nhìn thế nào cũng giống như đang nghiêm túc đọc.
Triệu Lợi Binh không nhịn được lại lần lần nữa phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
Nó thật sự có thể hiểu chữ viết của con người.
Nhưng mà.
Vì sao nó có thể không cần thầy dạy cũng biết nhiều thứ như vậy?
******
Mười mấy phút sau.
Quý Vô Tu nhìn quang não, hơi lộ ra cảm xúc phức tạp.
Y thật sự không ngờ rằng những người này lại lựa chọn giúp đỡ mình.
Trái tim vốn bình tĩnh.
Giống như bị nước muối xâm nhập, vừa đau vừa nhức.
Nhưng lại cực kỳ ấm áp.
Những người này, vốn có thể không cần dẫm vào vũng nước đục này.
Quý Vô Tu tiếp tục lật xem, thấy được một bình luận được nhiều lượt thích nhất.
[Kỳ thực, chúng ta biết nó mạnh mẽ, những hiệp hội bắt thú đó căn bản không làm gì được nó.]
[Nhưng mà, chúng ta thương nó.]
[Thương bộ dáng liều mạng của nó.]
[Chúng ta không muốn nhìn thấy nó một mình hăng hái chiến đấu, không muốn nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng mà phẫn nộ của nó.]
[Nó liều mạng bảo vệ thú biến dị, có gì sai chứ?]
[Cho nên, để chúng ta tới.]
[Nếu có người có thể nhìn thấy nó, có thể giúp chúng ta nói lại một câu.]
[Ngươi cũng không cô đơn.]
[Bởi vì có chúng ta ở đây.]
Những lời này, hoàn toàn đánh trúng vào điểm yếu nhất trong lòng Quý Vô Tu.
Y không nhịn được xoa xoa cái mũi.
Cứ cảm thấy có chút chua xót.
Những nhân loại này, có người xấu đến ngứa răng ngứa lợi.
Nhưng cũng có người đáng yêu như thế.
Triệu Lợi Binh bước tới gần, sờ sờ đầu Quý Vô Tu, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực, trên thế giới này, người tốt vẫn nhiều hơn một chút."
Quý Vô Tu ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Triệu Lợi Binh vài giây.
Sau một hồi, y mới nói: "Đúng vậy."
Triệu Lợi Binh nở nụ cười.
Nói thật ra.
Anh không hề muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của con thú biến dị này một chút nào.
Có lẽ.
Nguyên soái Otis nhất định cũng nghĩ như vậy nhỉ.
Nếu Quý Vô Tu muốn đi tới tất cả các hiệp hội bắt thú, chỉ sợ cần mất hai ngày.
Trong lúc đó còn không thể dừng lại nghỉ ngơi.
Nhưng nếu có những người này hỗ trợ.
Mới chưa tới một tiếng.
Tất cả thú biến dị đã được giải cứu hết, toàn bộ được thả về rừng rậm, có lại tự do.
Mà những hiệp hội bắt thú đó, thì bị bắt đóng cửa.
Mọi người mãnh liệt chống lại việc mua thú biến dị.
[Không thể để thú biến dị phải chịu đựng những đối xử không công bằng như vậy được.]
[Con người chúng ta trước kia không có thú biến dị, không phải cũng vẫn bình thường sao?]
[Hiện tại vì sao muốn hi sinh thú biến dị để đạt được cái gọi là tỉ lệ sống sót?]
Nhưng còn có rất nhiều người có câu oán hận về điều này.
[Bắt thú biến dị hay không có liên quan gì tới các ngươi? Liên quan gì tới con thú biến dị kia? Ta muốn bắt liền bắt, còn không cho người kiếm tiền sao?]
[Trên đời này nào có việc tốt như vậy? Chỉ cho phép các ngươi có thú biến dị, chúng ta lại không thể mua thú biến dị hay sao?]
Nhưng bọn họ lại quên mất.
Những người có được thú biến dị đó.
Khi mọi người đang quan vọng, họ đã không chút do dự mua thú biến dị từ hội giao dịch.
Chữa trị vết thương cho nó.
Chăm sóc nó.
Yêu nó.
Kéo những con thú biến dị đang lang thang trong vực thẳm trở lại thế giới.
Hơn nữa cho chúng nó một sự ấm áp mà chúng nó chưa từng cảm nhận được bao giờ.
Đó chính là —— "yêu"
Quý Vô Tu vẫn còn đang lật xem tin tức trên mạng, vẻ mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Y thậm chí còn không nhịn được thở dài trong lòng.
Mặc kệ có cấm thế nào.
Cũng vẫn có người vì lợi nhuận to lớn mà trộm săn thú biến dị.
Ngăn cản cũng vô dụng.
Nhưng có lẽ y có thể dùng một biện pháp khác, để giải quyết nguy cơ lần này.
Quý Vô Tu nói với hệ thống: "Mua loa thế giới."
[Tinh, mua sắm thành công, xin hãy nhớ kỹ, thời gian sử dụng loa là năm phút, đọc thầm thế giới loa trong lòng, là có thể sử dụng đạo cụ.]
Quý Vô Tu nói trong lòng: "Đã biết."
Ngày hôm nay.
Đã xảy ra rất nhiều việc.
Ví dụ như con thú biến dị kia vô cớ biến lớn, hơn nữa còn có thể nói!
Ví dụ như con thú biến dị kia, tìm tới hiệp hội bắt thú, chẳng những giải cứu những con thú biến dị kia ra, cuối cùng còn phá hủy cả tòa nhà.
Hiện giờ nơi đó đã trở thành phế tích.
Mà hiện tại.
Lại là con thú biến dị kia!
Nó lại làm ra một việc kinh thiên đại sự.
Toàn thế giới.
Chỉ cần là sinh vật có trí tuệ.
Kể cả con người, cùng với tất cả thú biến dị.
Toàn bộ đều nghe rõ một giọng nói.
Giọng nói kia không biết truyền tới từ đâu.
Nhưng cố tình lại truyền đạt đến tai hoặc là trong đầu mọi người một cách rõ ràng.
Báo đốm đang chạy vội trong rừng rậm dừng lại bước chân, ngửa đầu nhìn không trung, mặt đầy mê mang và khó hiểu.
Con lười đang ngủ cũng không khỏi trợn mắt, ngáp một cái.
Con sóc đang nhặt hạt thông sợ tới mức vội vàng chạy vào hốc cây, lộ ra ánh mắt hoảng sợ ngó tới ngó lui khắp nơi.
Có chút không hiểu giọng nói là từ đâu truyền tới.
Mà vô số nhân loại.
Thì sững sờ như gà gỗ.
Bởi vì.
Giọng nói kia vang lên: [Từ hôm nay trở đi, nếu ai còn dám thương tổn thú biến dị, còn dám buôn bán thú biến dị, ta cho dù có chết cũng sẽ tìm được ngươi, khiến ngươi biết cái gì gọi là thống khổ.]
Dừng một chút.
Giọng nói lại vang lên lần nữa: [Nhưng mỗi một nhân loại và thú biến dị, đều có trách nhiệm bảo vệ hành tinh này.]
Giây phút đó.
Tất cả sinh mệnh trên tinh cầu, đều trở nên an tĩnh.
Vẻ mặt bọn họ khác nhau.
Nhưng đều đang nghiêm túc lắng nghe con thú biến dị kia nói tiếp.
Quý Vô Tu hít sâu, tiếp tục nói: "Cầm buôn bán săn trộm thú biến dị, nhưng nhân loại có thể đi tới rừng rậm hoặc là bất cứ nơi nào, ngoài cách dùng bạo lực và bắt ép thú biến dị, chỉ cần các ngươi có thể khiến thú biến dị tự nguyện đi cùng các ngươi, các ngươi liền có thể trở thành đồng bọn, trở thành chiến hữu với nó cùng nhau chống đỡ nguy cơ trùng triều."
"Mà thú biến dị, các ngươi có thể lựa chọn sống trong rừng rậm, cũng có thể lựa chọn bước vào thành thị với nhân loại."
"Chỉ cần hai bên tự nguyện đạt thành hiệp nghị, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay."
Quý Vô Tu xác nhận mình không bỏ sót chỗ nào, lúc này mới tiếp tục nói: "Hi vọng các ngươi đừng phụ sự tín nhiệm của ta, thú biến dị tuyệt đối không phải nô lệ của các ngươi."
*******
Giọng nói của con thú biến dị kia biến mất.
Nhưng trái tim của tất cả nhân loại, bởi vậy mà nhấc lên gió to sóng lớn.
"Các ngươi nghe thấy không?"
"Ta nghe thấy, các ngươi có nghe thấy nó nói không?"
Vô số người không ngừng hỏi người bên cạnh, muốn xác nhận lại giọng nói kia có phải là ảo giác hay không.
Nhưng rất nhanh.
Bọn họ mới hoảng sợ phát hiện, tất cả nhân loại đều nghe thấy những lời này trong cùng thời gian.
"Rốt cục nó làm bằng cách nào?"
"Mặc kệ là làm bằng cách nào, nhưng lời nói của nó, ta nghĩ mọi người có lẽ đều hiểu là gì chứ?"
"Đây có phải là sự thỏa hiệp của thú biến dị đúng không?"
"Đừng ngây thơ, lúc này mới không phải thỏa hiệp, nó muốn hoàn toàn điên đảo địa vị của thú biến dị."
"Ta cảm thấy biện pháp này rất tốt, không cần trộm săn thú biến dị, con người có thể dựa vào thực lực của mình, thuyết phục thú biến dị đi theo mình."
"Ít nhất cho thú biến dị có cơ hội lựa chọn."
Tất cả mọi người đang kịch liệt thảo luận.
Bọn họ cảm thấy biện pháp của con thú biến dị này rất tốt, cũng rất công bằng.
Đặc biệt là không cần mạo hiểm mua thú biến dị, hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân để gây ấn tượng với thú biến dị.
Bằng cách này mối quan hệ giữa hai bên sẽ càng bền chặt hơn!
Ở nơi nào đó.
Otis hơi nhếch lên khóe môi.
Cục cưng nhỏ của hắn, lại nghĩ ra biện pháp thông minh như vậy.
Nhưng mà.
Biện pháp này có lẽ tốt.
Nhưng chung quy vẫn có mặt trái.
Nhưng Otis lại không nghĩ ra cách nào đối phó với nó.
Ý cười trên mặt hắn dần biến mất.
Một tiếng thở dài truyền tới.
*******
Giờ phút này Quý Vô Tu đang thông qua mạng tinh thế xem xét phản ứng của mọi người.
Triệu Lợi Binh vẻ mặt kích động nói: "Ngươi cứ nhiên có thể nghĩ ra cách này, thật là tuyệt."
Cứ như vậy.
Sẽ không còn ai trộm săn thú biến dị nữa.
Ngược lại giao quyền lựa chọn cho thú biến dị.
Quả thực là đẹp cả đôi đường.
Quý Vô Tu bình tĩnh tỏ vẻ: "Đây đều là chuyện nhỏ."
Nhưng Triệu Lợi Binh vẫn cảm thấy hình tượng của con thú biến dị trước mắt đột nhiên trở nên cao lớn.
Ngày hôm nay.
Người của giáo hội Đáng yêu là chính nghĩa thực vui vẻ.
Có lẽ bọn họ không cần phải lo lắng cho thú biến dị sẽ bị bắt lại đem bán nữa.
Ngày hôm nay.
Người không có thú biến dị cũng thực vui vẻ.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể có được một con thú biến dị.
Không giống như lúc trước.
Chỉ có người có quyền thế mới có thể dùng số tiền lớn mua được thú biến dị.
Mọi người đều xuất phát cùng một vị trí.
Phải xem ai có thể thuyết phục được thú biến dị.
Quý Vô Tu cũng thực vui vẻ.
Điều bối rối nhất quanh quẩn trong lòng y được giải quyết.
Đừng thấy lúc trước tiêu hết hơn mười triệu điểm bán manh.
Nhưng trong nháy mắt.
Y lại kiếm trở về hơn một trăm triệu điểm bán manh.
Nếu là trước kia.
Quả thực là việc nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hệ thống nói: [Ký chủ, ngài hiện tại có được hơn 100 triệu điểm bán manh, có thể tăng lên cấp 7.]
Quý Vô Tu hoảng hốt vài giây, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, thiếu chút nữa quên mất chuyện này.]
[Ký chủ muốn thăng cấp chứ?]
Quý Vô Tu theo bản năng nói: "Đương nhiên, vì sao lại không?"
Lần trước y đã phạm vào một sai lầm.
Lần này y cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Thăng cấp và tiêu hao điểm bán manh vốn không có bất cứ quan hệ nào.
Nếu có thể thăng cấp, vậy tốt nhất nên nhanh chóng thăng cấp.
Đây là kinh nghiệm y tổng kết ra.
Hệ thống hiển nhiên cũng biết việc lần trước, giọng nói mơ hồ mang theo một tia trêu trọc: [Ngài chắc chắn chứ?]
Quý Vô Tu hắc tuyến: "Hệ thống, ngươi lại học hư."
Hệ thống nghiêm trang nói: [Ngài hiểu lầm bổn hệ thống rồi.]
Quý Vô Tu: "......"
Tin mới là lạ.
[Bổn hệ thống sẽ bắt đầu nâng cấp trong ba ngày, trong lúc đó các kỹ năng của ngài vẫn sử dụng bình thường, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.]
Lời nói liên tiếp cơ hồ không dừng lại.
Chờ tới khi Quý Vô Tu phản ứng lại, mới phát hiện giọng nói của hệ thống hoàn toàn biến mất.
"Hệ thống ——"
"Này! Hệ thống ngươi còn ở đó không?"