Tác giả: Hữu MặcEdit: BilunTrong khu rừng rộng lớn, đủ loại thú biến dị sinh sống ở từng khu vực của chúng nó.
Bởi vì chủng tộc khác nhau.
Giữa thú biến dị với nhau, cũng chưa từng giao lưu với nhau.
Thậm chí quan hệ với nhau cũng chẳng ra gì.
Nhưng cũng may, tất cả đều hòa thuận ở chung không xảy ra sự cố gì.
Thú biến dị sinh sống trong tự nhiên, cũng không gặp phải bất kỳ trắc trở nào, vốn không giống với thú biến dị bị bắt đi.
Thú biến dị trong hội giao dịch, vì đủ loại trắc trở mà học được cách đoàn kết.
Học cách nhường nhịn.
Cùng trở nên....thông minh hơn.
Mà thú biến dị trong tự nhiên thì khác.
Sinh tồn và thức ăn.
Là vấn đề hàng đầu mà chúng nó quan tâm.
Cho nên.
Khi con người xuất hiện trong rừng rậm.
Dại đa số thú biến dị cũng không cảm thấy sợ hãi hay lo lắng.
Ngược lại.
Chúng nó chỉ biết sinh ra cảnh giác, cùng với một chút hiếu kỳ.
Còn con ngươi.
Cũng dựa vào điểm này tiếp cận thú biến dị, liên lạc tình cảm với thú biến dị.
Nhưng thú biến dị trời sinh tính cảnh giác.
Căn bản không dễ dàng tin vào nhân loại như vậy.
Nhân loại cũng chỉ có thể từ từ mưu tính, dùng thời gian dần dần cảm hóa thú biến dị.
Ngày tháng trôi qua.
Mọi thứ đều có vẻ sóng êm gió lặng.
Toàn bộ những người muốn dùng phương pháp không chính đáng bị những người khác cùng sinh sống trong rừng rậm báo cáo, cuối cùng bị nhốt vào tù.
Đối với điều này, rất nhiều người lên tiếng oán hận.
[Thú biến dị cực kỳ khó có thể tiếp cận, ta ở trong rừng rậm đi theo một con thú biến dị rất lâu, nhưng nó không muốn cho ta tới gần, càng đừng nói là khiến nó đi theo ta.]
[Đúng vậy, không giống như thú biến dị trong hội giao dịch, chỉ cần tùy tiện đối tốt với nó một chút, nó sẽ cảm động đến rơi nước mắt.]
[Hơn nữa thú biến dị trong rừng rậm, con nào cũng rất cảnh giác, cho dù chúng ta đối tốt với chúng nó, cũng vẫn không có cách nào đả động trái tim chúng nó.]
Đối với những ngôn luận tràn ngập ủ rũ này.
Người của giáo hội Đáng yêu là chính nghĩa vô cùng tức giận.
[Người giống như các ngươi, không xứng cùng thú biến dị trở thành đồng bạn.]
[Quan hệ giữa con người với nhau, còn phải cùng chung hoạn nạn mới có thể trở thành bạn bè cùng chung hoạn nạn, còn thú biến dị thì sao, là nó phải bảo vệ ngươi đấy, nó dựa vào cái gì mà vì một chút ân huệ nhỏ của ngươi mà cảm động, sau đó liền liều mạng bảo vệ ngươi? Ngươi là cái thá gì chứ?]
[Luôn có người mặt dày tới nỗi muốn toàn thế giới đều phải vây xung quanh hắn, chậc chậc.]
[Ta đánh hơi thấy mùi không ổn lắm, cái gì mà thú biến dị trong hội giao dịch dễ lừa? Lại còn những con thú biến dị đó đều dễ dàng bị ơn huệ nhỏ mà cảm động?]
[Đừng nói những lời này với loại người không có thú biến dị, bọn họ không hiểu gì hết đâu.]
[Trên thực tế, để ta phổ cập giáo dục cho ngươi nhé, càng là thú biến dị chịu qua thương tổn mới càng không dễ bị con người đả động, hiểu không? Tất cả mọi người dụng tâm chăm sóc chúng nó, sau đó mới khiến chúng nó nguyện ý tiếp nhận con người.]
Nhưng mà những lời này.
Vẫn không có bất cứ tác dụng nào.
Nhưng cũng may có quần chúng giám sát, rất nhiều người lòng mang ý xấu, căn bản không có bất cứ cơ hội nào thương tổn thú biến dị. Càng đừng nói tới việc dùng thủ đoạn cứng rắn mang nó khỏi rừng rậm.
Bởi vì Otis không tiếc phái ra bộ phận quân lực, để bọn họ canh gác lối vào rừng rậm, phàm là người ra vào, đều phải kiểm tra mới được.
Đối với điều này.
Cũng có người oán trách.
Cho rằng Otis làm như vậy, chính là lãng phí tài nguyên quân lực.
Nhưng có nhiều người thì lên tiếng bênh vực Otis.
[Đừng nói nữa, lời ngươi vừa nói ra chứng tỏ ngươi là một kẻ ngu dốt, có biết thú biến dị có thể trợ giúp loài người tăng cao bao nhiêu tỉ lệ sống sót không? Phái ra chút quân lực này thì có là gì?]
[Tình huống hiện tại vô cùng khẩn trương, chẳng may thực sự có kẻ não tàn mang thú biến dị ra ngoài, một khi sự việc bị lộ ra, không sợ con thú biến dị kia tức giận liền hủy diệt thế giới à?]
[Các ngươi muốn chết ta không quản được, nhưng đừng có chơi xỏ đám người chúng ta!]
Không lâu sau.
Những người oán trách đó lập tức im miệng.
Ngày tháng trôi qua.
Càng ngày càng có nhiều người rời xa các tòa nhà cao tầng.
Rời xa những âm mưu đấu đá giữa người vừa người.
Rời ra hết mọi phiền não.
Bước vào rừng rậm.
Trải nghiệm cảm giác mới.
Tuy nơi này nguy cơ bốn phía.
Nhưng lại khiến người ta cảm giác được cuộc sống nơi đây đang thăng hoa.
Tất cả động vật, kể cả thú biến dị, đều đang cố gắng sinh tồn.
Hơi thở rừng rậm, giống như tinh lọc phiền não của mọi người.
Ít nhất.
Ngô Hữu Vi đã nghĩ như vậy.
Hắn đi tới nơi này, ban đầu có lẽ là vì thú biến dị.
Nhưng hiện tại.
Hắn lại cảm thấy sinh sống một thời gian ở đây cũng không tồi.
Cho phép bản thân được thả lỏng.
Bước chân lên mặt cỏ đầy lá rụng, hương vị ướt át tươi mát trong không khí khiến hắn không nhịn được mà vui vẻ thoải mái.
Lông mày thường xuyên nhíu chặt giãn ra.
Hắn mỉm cười.
Thậm chí hứng thú dâng trào tự hỏi nên ăn cái gì tiếp theo.
Ví dụ như gà nướng?
Nhưng đi hồi lâu, hắn cũng không nhìn thấy gà rừng.
Chỉ có vài con thỏ vừa vặn biến mất trong bụi cỏ dại.
Nhưng Ngô Hữu Vi lại càng muốn ăn gà nướng.
Đại khái là hiếm khi được thả lỏng.
Hắn cũng muốn tùy hứng một phen.
Quên đi thân phận thượng úy của mình, quên đi trách nhiệm trên vai của mình.
Hắn lúc này.
Chỉ là một người bình thường.
Ừm.
Hoặc là một người bình thường có dị năng cao cấp.
Hắn nhìn quanh bốn phía, quyết định đi tới nơi hẻo lánh hơn để tìm gà rừng.
Hương vị gà rừng nướng.
Nhất định vô cùng mỹ vị.
Càng nghĩ, nước miếng càng không nhịn được trào ra.
Ngô Hữu Vi đút hai tay vào túi, rõ ràng đi vào sâu trong rừng, nhưng lại chậm rãi nhẹ nhàng giống như bước vào thánh địa du lịch.
Đi chưa bao lâu.
Hắn phát hiện trên cây có mấy con sóc màu xám.
Nhanh nhẹn nhạy bén.
Ngô Hữu Vi lại lần nữa mỉm cười.
Sóc sợ tới mức lập tức chạy trối chết, ngay cả hạt thông vất vả kiếm được cũng từ bỏ.
Ngô Hữu Vi lắc đầu, khom lưng nhặt hạt thông lên.
Sóc nấp trong đám cây rậm rạp thấy thế, không nhịn được thở dài.
Lập tức ủy khuất nước mắt lưng tròng.
Hạt thông nó vất vả mới tìm được.
Ngô Hữu Vi chú ý tới nơi sóc ẩn ấp, ý cười càng đậm hơn, hắn di qua, khi con sóc lại định chạy trốn, đặt hạt thông kia lên trên ngọn cây, cũng lùi về phía sau vài bước rời đi.
Sóc ngẩn người.
Nhìn chăm chú vào nhân loại đi xa, nghiêng đầu tự hỏi.
Thật là một người kỳ lạ.
Nó vội vàng nhảy xuống, ôm hạt thông như bảo bối vào ngực, hạnh phúc lắc lư.
Vui qua.
Hạt thông lại về rồi.
Ngô Hữu Vi tiếp tục đi lên phía trước.
Cuối cùng nhìn thấy gà rừng trong bụi cỏ.
Hắn nhanh chóng tiến lên, khi con gà rừng kia nhận ra thì đã bị một bàn tay vươn tới bắt được cổ nó.
Gà rừng: "!!!"
Nó theo bản năng muốn liều mạng quác quác kêu lên.
Cố tình nhân loại này lại bóp chặt cổ nó, nó chỉ có thể vùng vẫy cánh, hai mặt tràn ngập thần sắc hoảng sợ.
Ngô Hữu Vi không nhịn được nghi hoặc.
Con gà này.
Có vẻ không giống với gà bình thường.
Nhưng nhin trán nó, căn bản không có bất cứ dấu hiệu dị năng nào.
Hiển nhiên đây là một con gà bình thường chưa thức tỉnh dị năng.
Ngô Hữu Vi kiếm dây leo, trói gà rừng lại, đặt nó xuống mặt đất, đề phòng nó chạy thoát.
Sinh vật gà này, từ trước tới này đều chạy rất nhanh.
Nhưng nội tâm gà rừng vô cùng suy sụp.
Nó chỉ đang êm đẹp ra ngoài chơi, cố tình đã bị bắt lại.
Nó tuyệt vọng nằm trên mặt đất, mào gà đều trở nên ủ rũ.
Khiến gà tuyệt vọng.
Ngô Hữu Vi tìm tới không ít nhánh cây khô, chuẩn bị giết con gà này.
Tuy hơi gầy chút.
Nhưng tốt xấu cũng có chút thịt để ăn.
Rất nhanh.
Ngô Hữu Vi đốt đống lửa, mài dao soàn soạt hướng gà rừng.
Mào gà đang ủ rũ lập tức dựng đứng lên, nó trừng lớn mắt, vô cùng hoảng sợ quác quác kêu to.
Cái cổ rướn lên thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Nhưng cố tình Ngô Hữu Vi lại có thể cảm nhận được trên người còn gà này cái gọi là cảm xúc hoảng sợ.
Thật là kỳ lạ.
Rất không bình thường.
Ngô Hữu Vi không nhịn được chần chừ.
Chẳng lẽ đây là một con gà biến dị?
Nhưng tới giờ nó cũng không lộ ra bất cứ dị năng nào, cũng không có bất cứ dấu hiệu cường hóa nào.
Rõ ràng chỉ là một con gà bình thường.
Ngô Hữu Vi lập tức bình tĩnh lại, nắm lấy gà mang tới bờ sông, rửa nó cho sạch sẽ.
Gà rừng tiếp tục rướn cổ quác quác kêu to.
Nhưng cánh bị trói rất chắc, căn bản không thoát được.
Gà rừng nhận ra mạng sống của mình có lẽ sẽ kết thúc tại đây.
NÓ không nhịn được bi thương để lại một giọt nước mắt.
Đối với điều này.
Ngô Hữu Vi thờ ơ.
Tận đến khi chuẩn bị giết chết con gà kia, con gà kia tựa hồ cảm nhận được số mệnh của mình, không giãy giụa nữa, không liều mạng kêu to, mà an tĩnh chờ đợi cái chết ập đến.
Đôi mắt kia, tràn đầy tuyệt vọng.
Ngô Hữu Vi lập tức ngẩn ngơ.
Cũng không phải xúc động gì đó.
Mà hắn lại lần nữa cảm nhận được cái gọi là cảm xúc tuyệt vọng.
Thực rõ ràng, nó đến từ con gà này.
Ngô Hữu Vi là một người sợ phiền toái.
Càng không phải loại người tàn nhẫn độc ác gì.
Hắn do dự vài giây, cởi bỏ dây leo trên người con gà, nói: "Thôi đi đi."
Con gà này.
Không ăn cũng được.
Gà rừng được thả tự do ngây ngẩn cả người.
Nó đong đưa mào gà, có chút khôn ghiểu nhân loại này vì sao lại thả mình đi.
Nhưng ít ra.
Nó không chết.
Gà rừng lập tức trở nên hưng phấn, rướn cổ bắt đầu kêu lên cục cục cục.
Đúng lúc đó, Ngô Hữu Vi cảm nhận được cái gọi là cảm xúc sung sướng.
Gà rừng vùng vẫy cánh, chân gà nhanh chóng rời đi.
Ngô Hữu Vi nhìn con gà đi xa.
Không nhịn được thở dài.
Chân gà và cánh gà ngon lành.
Cứ như vậy bay mất.
Mấy ngày kế tiếp.
Ngô Hữu Vi bắt đầu sống tạm trong rừng rậm.
Bởi vì thực lực mạnh mẽ, hắn không cần lo lắng bất cứ nguy hiểm gì.
Cuộc sống yên bình và thoải mái.
Hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng mấy ngày nay, hắn cũng không gặp được bất cứ con thú biến dị nào.
Thật kỳ lạ.
Dù sao thú biến dị đều sẽ quy hoạch địa bàn.
Không can thiệp lần nhau.
Cho nên nơi này, nhất định có thú biến dị tồn tại.
Nhưng hắn tìm khắp nơi, ngoài những động vật loại nhỏ ra, lại không gặp bất cứ con thú biến dị nào.
Nhưng Ngô Hữu Vi cũng không sốt ruột.
Hắn mang theo tâm thái tùy duyên của nhà Phật.
Có thể gặp được thú biến dị thì càng tốt.
Nếu không gặp được, cũng không sao cả.
Chủ yếu là tới thả lỏng tâm tình.
Liên tiếp mấy ngày.
Ngô Hữu Vi đều có thể đụng phải gà rừng ở trong bụi cỏ ăn châu chấu, nó thoạt nhìn hơi gầy, có chút thiếu dinh dưỡng.
Đặc biệt là mào gà, mềm mại cụp xuống dưới.
Khiến con gà này tăng thêm không ít dấu vết năm tháng.
Chẳng lẽ là một con gà già?
Ngô Hữu Vi chào hỏi con gà.
Con gà kia có vẻ hơi sợ hãi Ngô Hữu Vi, lập tức trốn trong bụi cỏ, chỉ lộ ra đôi mắt như hạt đậu xanh không ngừng quan sát.
Ngô Hữu Vi rất bất đắc dĩ.
Xem ra việc lần trước, khiến cho con gà này bị ám ảnh không nhỏ.
Ngô Hữu Vi chào hỏi xong, liền xoay người rời đi.
Rất nhanh bụi cỏ lại truyền tới một trận xột xoạt.
Một con gà lặng lẽ nhảy ra từ bên trong, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng đi xa của nhân loại kia.
Trong lòng không nhịn được hiện lên một tia hiếu kỳ.
Nhân loại này từ đâu tới thế.
Vì sao cứ ở trong địa bàn của mình?
Những ngày sau đó.
Ngô Hữu Vi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn luôn cảm nhận được một tầm mắt vô định phủ lên người mình một cách khó hiểu.
Cho dù rất mỏng manh, nhưng lại không thể bỏ qua.
Sau khi cẩn thận quan sát, Ngô Hữu Vi mới phát hiện tầm mắt này là phát ra từ con gà kia.
Nhưng nhớ tới việc lúc trước.
Ngô Hữu Vi sợ dọa tới con gà này, nên giả vờ như không có gì xảy ra, nên làm gì thì làm.
Điều này khiến cho con gà kia không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nó còn tưởng mình bị phát hiện rồi chứ.
Nó tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm nhân loại kia, cảm thấy rất mới lạ về tất cả những điều chưa biết.
Nhưng xuất phát từ sợ hãi.
Nó chỉ dám âm thầm rình coi nhân loại.
Cũng không dám bước lên trước.
Một bên lặng lẽ ẩn nấp và rình trộm.
Một bên làm bộ không biết bình tĩnh nên làm gì thì làm.
Giống như cực kỳ ăn ý.
Đến tận một ngày.
Ngô Hữu Vi phát hiện hình như con gà kia không tới.
Cũng không biết tại sao.
Đại khái là đã quen với việc con gà này đều âm thầm rình coi cuộc sống hàng ngày của mình.
Một khi nó biến mất không thấy.
Đột nhiên liền có chút không quen.
Ngô Hữu Vi nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm con gà kia, hắn dập tắt đống lửa, tránh gây hỏa hoạn trong rừng, nhìn quanh bốn phía quyết định đi về phía con gà kia thường xuyên hoạt động.
Đi không bao lâu.
Hắn tựa hồ nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng kêu.
Lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng lại có thể nghe ra là tiếng gà gáy.
Ngô Hữu Vi bước nhanh chân hơn, nhất thời nhìn thấy con gà nhát gan kia, giờ phút này đang vô cùng dũng mãnh vũng vẫy cánh, giằng co với một con lợn rừng.
Nó rướn cao cổ không ngừng kêu lên quác quác, lông trên người đều dựng lên, phụ trợ hình thể tựa hồ uy mãnh không ít.
Lợn nhìn thoạt nhìn lớn hơn gà rừng không biết bao nhiêu lần.
Đặc biệt là răng nanh, vừa to vừa sắc bén.
Gà rừng cố gắng vùng vẫy, lại âm thầm nuốt nuốt nước miếng.
Lợn rừng thật đáng sợ.
Nhưng cho dù có sợ hãi, nó cũng phải xua đuổi con lợn rừng này đi.
Nó muốn bảo vệ địa bàn của mình!
Kiên quyết không thể để con con lợn này xâm chiếm nhà của mình.
Nhưng lợn rừng lại cảm thấy con gà còi này dám khiêu khích mình, lập tức liền nổi giận gầm lên một tiếng, móng heo không ngừng đào đất, giống như tiểu đạn pháo vọt tới.
"Quác quác quác!" Gà rừng nhanh chóng vùng vẫy cánh, bay một cái đậu lên đỉnh đầu lợn rừng.
Lợn rừng liều mạng lắc lư đầu, muốn ném gà rừng xuống.
Nhưng gà rừng lại dùng móng gà sắc bén bám chặt da lợn rừng, cũng đê tiện bắt đầu đánh lén đôi mắt lợn rừng.
Không qua bao lâu.
Con lợn rừng kia bị mù một con mắt, thống khổ gào rống.
Sau khi gà rừng đắc thủ tuyệt không ham chiến, nhanh chóng vẫy cánh bay ra chỗ xa, rướn cao cổ kêu to quác quác quác.
Giống như con gà trống vừa đánh thắng trận, bộ dáng đầy đắc ý đến mức ngay cả Ngô Hữu Vi cũng cảm nhận được.
Thật không ngờ con gà nhìn bình thường cực kỳ này, lại có một mặt lợi hại như vậy.
Căn bản không nhìn ra bộ dáng nhát gan của nó.
Nhưng giờ phút này lợn rừng bị kích thích phát cuồng, hai mắt nó trở nên đỏ bừng, bắt đầu điên cuồng truy kích con gà rừng kia, loại hành động tự nhiên không muốn sống này, lập tức khiến con gà kia trở nên vô cùng chật vật, trên người cũng treo không ít màu sắc.
Ngô Hữu Vi thấy thế, theo bản năng muốn trợ giúp con gà kia.
Dù sao nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn cũng đã sinh ra tình cảm với con gà này.
Giờ phút này gà rừng rất tuyệt vọng.
Nó không ngờ mình lại bị một con lợn húc chết như vậy.
Nhưng vào lúc này.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, hai ba cái liền giết chết con lợn rừng đang nổi điên kia.
Tiếng ầm ầm vang lên khiến gà rừng hồi phục lại tinh thần, lập tức lộ ra bộ dáng không thể tin nổi.
"Quác!"
Ngô Hữu Vi liếc nhìn con gà kia một cái.
AI mà ngờ con gà kia không nhịn được rụt rụt cổ, giấu đầu vào trong cánh, thoạt nhìn rất nhát gan.
Ngô Hữu Vi lập tức dở khóc dở cười.
Con gà này chẳng lẽ cho rằng giấu đầu đi, hắn liền không nhìn thấy sao.
Nhưng con gà này bị thương rất nặng.
Hơn nữa nó cũng không phải thú biến dị, chỉ sợ không chịu được mấy ngày liền chết.
Ngô Hữu Vi do dự vài giây, đi qua.
Con gà kia thấy thế, theo bản năng muốn chạy trốn, nó liều mạng đập cánh, lại phát hiện mình căn bản không đứng lên được.
Nó bị thương quá nặng.
Nhưng chỉ cần cho nó mấy ngày, nó nhất định có thể khôi phục tốt.
Nhưng không còn kịp rồi.
Ngô Hữu Vi bắt lấy con gà đã mất đi khả năng chạy trốn, sau đó mang nó về nơi ở tạm.
Gà rừng thoạt nhìn rất tuyệt vọng, mào gà vốn dựng đứng lại lần nữa mềm oặt cụp xuống.
Giống như đôi mặt nhỏ tuyệt vọng của nó lúc này.
Còn rất thú vị.
Ngô Hữu Vi không nhịn được thấp giọng bật cười.
Lần này ra ngoài chơi cũng khá thú bị.
Ít nhất gặp được con gà này.
Mang tới cho mình không ít vui vẻ.
Ngô Hữu Vi lấy thuốc phun sương của mình ra, thứ này có thể nhanh chóng khép lại miệng vết thương, đối với động vật cũng sẽ có hiệu quả.
Nếu bị cấp dưới của mình biết, hắn lại đẹp loại thuốc sang quý như vậy cho một con gà dùng, chỉ sợ sẽ khiến bọn họ khiếp sợ rớt tròng mắt.
Nhưng Ngô Hữu Vi lại cảm thấy rất đáng giá.
Gà rừng bị đau bắt đầu trở nên uể oải.
Măt uể oải nhìn Ngô Hữu Vi.
Ngô Hữu Vi tiến lại gần, lay lay con gà kia: "Không sợ à?"
Gà rừng thầm thì kêu một tiếng.
Tựa hồ đang đáp lại.
Nhưng Ngô Hữu Vi cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho con gà kia, cuối cùng lại cố ý chộp tới không ít châu chấu cho nó ăn: "Ăn nhiều một chút, sớm một chút bình phục."
Gà rừng tuy không hiểu người này đang nói gì, nhưng lại có thể cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của hắn.
Nó sửng sốt.
Có chút không rõ nhân loại vì sao muốn cứu mình.
Nhưng không biết vì sao.
Tim gà dường như lại tràn đầy cảm xúc không biết tên, khiến nó có chút lưu luyến ấm áp của nhân loại này.
Nó đời này đều chưa từng cảm thụ qua loại cảm giác này.
Mỗi một lần.
Khi nó bị thương, chỉ biết một mình trốn đi, dùng thảo được đắp miệng vết thương, liếm láp miệng vết thương.
Cô đơn lại tịch mịch.
Dưới sự chăm sóc của Ngô Hữu Vi, gà rừng dần dần bình phục, thậm chí lấy mắt thường có thể thấy được nó béo lên.
Trước kia.
Nó gầy yếu nhát gan.
Nhưng hôm nay vì dinh dưỡng đầy đủ, hình thể chẳng những to lên không ít, mà hai mắt cũng sáng ngời hữu thần, đặc biệt là móng gà khi bới đất, càng có thể lưu lại vài vết sâu.
Ngô Hữu Vi đặt tên cho con gà kia.
Tên là Hoa Hoa.
Ban đầu gà rừng cũng không biết tên này là gọi mình.
Nhưng chưa tới mấy ngày, nó liền hiểu Hoa Hòa là chuyên môn gọi nó.
Mỗi khi Ngô Hữu Vi gọi Hoa Hoa.
Một con gà với đôi chân hữu lực từ xa chạy tới, vẫy cánh bay lên đậu trên vai Ngô Hữu Vi, rướn cao cổ: "Quác quác quác!"
Ngô Hữu Vi cười tủm tỉm vuốt gà rừng, khen nói: "Hoa Hoa giỏi quá."
Gà rừng được khen ngợi lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, bàng trướng lên.
Được khen.
Quác quác.
Thật là vui.
Trong quá trình ở chung, một người một gà càng ngày càng ăn ý.
Ngô Hữu Vi cảm nhận được sự vui sướng và thoải mái chưa từng có từ trước tới này.
Mà gà rừng tên Hoa Hoa, cũng vô cùng thích thời gian ấm áp ở cùng nhân loại này.
Nhưng mà.
Chia ly luôn xảy ra vào thời điểm hạnh phúc nhất, đột nhiên ập tới.
Ngô Hữu Vi nhận được tin tức của cấp dưới.
[Thượng úy, ngài nên trở về làm việc rồi.]
Trái tim Ngô Hữu Vi bỗng trầm xuống, hắn theo bản năng nhìn con gà kia, vẻ mặt lộ ra một chút khổ sở.
Nói thực ra.
Tuy hắn đã nghĩ tới sẽ có một ngày phải ly biệt.
Nhưng lại không ngờ nó tới nhanh như vậy.
Hắn thở dài.
Mang theo Hoa Hoa hoàn toàn không biết gì cả đi chơi khắp nơi.
Thậm chí còn dạy nó làm thế nào nhổ hoa trồng hoa.
Cẩn thận đào lên, không tổn thương đến rễ cây, sau đó đào hố đặt cây hoa vào chôn xuống, cũng tưới nước.
Một màn thần kỳ như vậy, khiến gà rừng hưng phấn đập đập cánh, vui vẻ đến mức không ngừng kêu to quác quác quác.
Thậm chí trên mặt đất con rơi rụng vài cọng lông.
Ngô Hữu Vi ngơ ngẩn cong lưng, nhặt lông gà lên, im lặng không lên tiếng bỏ vào túi áo.
Gà rừng cắm đầu cắm cổ chạy vội, vui vẻ tới mức hận không thể gáy lên một tiếng to như lúc mặt trời mọc.
Nó thật sự rất vui vẻ.
Xế chiều.
Ngô Hữu Vi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ban đầu gà rừng không nhận ra điều gì, vẫn vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, ngậm hoa dại cỏ dại đặt bên chân Ngô Hữu Vi.
Đây là cỏ dại đẹp nhất mà nó tìm được.
Ngô Hữu Vi xoa xoa đầu gà rừng, lại không nhịn được cảm thấy chua xót.
Hắn có chút luyến tiếc con gà này.
Nhưng con gà này, đúng là nên sinh sống trong rừng rậm sẽ tốt hơn một chút.
Ngô Hữu Vi đi rồi.
Rời đi khi gà rừng ra ngoài bắt châu chấu.
Nó hưng phấn đập cánh, muốn đi tìm nhân loại kia.
Mà khi nó vào nơi nhân loại sống, lại phát hiện nơi đó không có một bóng người, ngay cả tất cả đồ vật cũng không thấy.
Gà rừng lập tức cảm thấy mờ mịt.
Nó đợi rất lâu rất lâu.
Mới biết được nhân loại kia hình như đi rồi.
Hắn biến mất.
Vĩnh viễn rời xa mình.
Gà rừng luôn kêu quác quác quác vui vẻ không ngừng, cả ngày hôm đó rên rỉ hồi lâu.
Cho dù tên thanh kiệt lực.
Nó cũng không ngừng lại.
Nó thậm chí bi thương tới mức hận không thể lập tức chết đi.
Nhưng lại sợ nhân loại kia trở về, sẽ không tìm thấy mình.
Gà mình đem ổ của mình, dịch tới nơi nhân loại đã từng sinh sống.
Nó nghĩ.
Có lẽ nhân loại kia sẽ quay về tìm mình.
Nó phải ngoan ngoãn.
Ngày đầu tiên.
Gà rừng chờ rồi chờ.
Không chờ được thân ảnh của nhân loại.
Chỉ chờ tới ánh nắng chiều và đêm tối.
Nó mê mang nhìn bầu trời đêm, bi thương lại lần nữa rên rỉ.
Sóc che lại lỗ tai, cực kỳ buồn rầu thở dài.
Lại là một đêm không ngủ được!
Ngày hôm sau.
Gà rừng chờ rồi lại chờ.
Vẫn không chờ được thân ảnh nhân loại.
Chỉ chờ được một động vật tới xâm lấn lãnh địa.
Nó xua đuổi động vật đi, một thân vết thương nằm ở đó.
Nếu nhân loại kia ở đây.
Chắc chắn sẽ không để mình bị thương.
Gà rừng nghĩ, không nhịn được run rẩy thân thể, cuối cùng giống như nhân loại bật khóc nức nở.
Ngày thứ ba.
Gà rừng quyết định tỉnh táo lại.
Nó phải xử lý nơi này gọn gàn ngăn nắp.
Nó bắt đầu tìm kiếm hoa dại khắp nơi, thật cẩn thận dùng móng vuốt bới đất, đào rễ của cây hoa nhỏ ra, hơn nữa nhổ trồng tới nơi nhân loại đã từng ở.
Công trình này cực kỳ phức tạp và tốn thời gian.
Nhưng gà rừng lại rất nghiêm túc, cũng rất kiên nhẫn.
Nó muốn cho nhân loại kia nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp này.
Ngày tháng trôi qua.
Nơi mà nhân loại đã từng ở, chỉ là một đồng cỏ.
Nhưng hiện tại.
Nơi đó khắp nơi đều là hoa.
Giống như một vùng thế ngoại đào nguyên xinh đẹp.
Thứ khó coi duy nhất, là một con gà, tràn đầy tang thương nhìn phương xa.
Si ngốc chờ đợi nhân loại vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Sau khi trở về, Ngô Hữu Vi bắt đầu làm việc như bình thường.
Nhưng không biết tại sao.
Trong đầu hắn, luôn không chịu khống chế nghĩ tới con gà tên là Hoa Hoa kia.
Hắn đã từng nghĩ tới việc mang con gà kia rời đi.
Nhưng Hoa Hoa chỉ là một con gà bình thường, nó không nhất định có thể thích ứng với xã hội loài người.
Nhưng theo thời gian trôi đi, trái tim Ngô Hữu Vi ngày càng nặng nề.
Hắn thường xuyên nghĩ tới.
Sau khi Hoa Hoa phát hiện mình rời đi rồi, có phải sẽ thương tâm đi tìm kiếm mình khắp nơi hay không.
Nó hiện tại sống thế nào?
Có được ăn ngon uống tốt không?
Càng nghĩ, hắn càng không ngồi yên được.
Sợ Hoa Hoa sẽ mất mạng vào trong miệng những động vật khác.
Dù sao Hoa Hoa cũng chỉ là một con gà bình thường, bản thân nó là tồn tại thấp nhất trong chuỗi thức ăn.
Ngô Hữu Vi lập tức xin nguyên soái Otis cho nghỉ phép, tỏ vẻ muốn vào rừng rậm một chuyến.
Nguyên soái Otis nhướng mày, nhìn người cấp dưới luôn cẩn trọng này, nói: "Lần trước không phải ngươi đã đi rồi sao?"
Ngô Hữu Vi gật gật đầu, nói: "Lần này đi, là muốn nhìn xem nó thế nào."
Otis hỏi ngược lại: "Thú biến dị loại gì?"
Ngô Hữu Vi nói: "Không phải thú biến dị, chỉ là một con gà bình thường."
Otis mặt vô biểu tình: "......"
Nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Ngô Hữu Vi, Otis vẫn phê chuẩn cho phép hắn nghỉ, nói: "Nếu lo lắng, không bằng mang nó về cùng."
Ngô Hữu Vi lại chần chừ nói: "Nhưng có lẽ nó sẽ không thích ứng với thế giới loài người."
Một con gà.
Có lẽ rừng rậm là nơi nó thích nhất.
Otis nhướng mày, nói: "Vậy đi xem, để nó tự mình lựa chọn."