Tác giả: Hữu MặcEdit: BilunQuý Vô Tu cảm thấy mình phải nỗ lực đối mặt với hùng sinh thảm đạm như vậy, đối mặt với một con báo kéo chân sau mình, đương nhiên y chỉ có thể cười lựa chọn tha thứ cho nó.
Ba nhân loại ngồi xuống, lấy ra bánh nén khô trong ba lô đơn giản ăn qua loa mấy miếng.
Quý Vô Tu liếc mắt một cái, lập tức không thèm ăn.
Báo đen vẫn như cũ ghé vào cáng, nhìn ba người kia không chớp mắt, đáy mắt lập lòe tia sáng của người thợ săn.
Quý Vô Tu hận không thể che trán thở dài, nhưng lại sợ động tác này quá mức nhân tính hóa ngược lại khiến cho ba người kia cảnh giác, chỉ có thể cẩn thận nhìn chằm chằm báo đen, để ngừa nó đánh lén.
Sau khi ăn xong, một người trong đó cố ý tìm chút trái cây ở gần đó, đặt xuống trước mặt cụ bông đen trắng, giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Ăn đi."
Quý Vô Tu nhìn chằm chằm mấy trái cây này, hoàn toàn koong có một chút tự giác cao ngạo nào của động vật, trực tiếp yên lặng cầm lên ăn, động tác chậm rãi mà vụng về.
Nhân loại trước mặt nhịn không được xoa xoa lông, cũng âm thầm phát ra tiếng cảm thán.
Động vật hoang dã, từ trước tới nay đều vừa bẩn vừa loạn.
Mà cục bông trắng đen trước mắt này, lại sạch sẽ khiến người sinh yêu thích, hận không thể xoa nắn thêm vài cái.
Quý Vô Tu yên lặng liếc mắt nhìn đối phương một cái, đầy mặt vô hồn, tiếp tục gặm trái cây, may mà người này chỉ nhẹ nhàng sờ soạng lông chân của mình, nếu lại hướng lên đầu sờ, y sẽ tức giận.
Quý Vô Tu rất nỗ lực ăn, chỉ có ăn no mới có sức lực tăng cân, không để bản thân bị gầy đi.
Bởi vì gấu trúc gầy sẽ không có tiền đồ.
Thực mau, sau khi ăn hơn nửa trái cây, Quý Vô Tu đem một quả trong đó đưa cho báo đen, phát ra âm thanh ô ô
—— Ăn đi.
Báo đen vẫn như cũ không chớp mắt nhìn chằm chằm nhân loại cách mình không đến nửa thước, chuyên chú đến mức Quý Vô Tu nói cũng không nghe thấy.
Thật là điên rồi, này tuyệt đối là điên rồi.
Quý Vô Tu yên lặng phun tào trong lòng.
Nhân loại kia tựa hồ cũng đã nhận ra ánh mắt không có ý tốt của báo đen, vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác, tay không tực giác đặt lên vũ khí ở trên eo.
Trong phút chốc, sát khí chạm vào là nổ ngay.
Báo đen phát ra tiếng gầm nhẹ kinh sợ.
"Rống ——"
Nhưng nghe qua tai Quý Vô Tu, tiếng gầm đơn giản này chỉ là tiếng gào đơn thuần.
Có lẽ chỉ số thông minh của con báo quá thấp, không thể biểu đạt được từ ngữ quá phức tạp, nhưng con ngươi dựng đứng của con báo dẫn giãn ra, con ngươi xanh biếc tràn ngập ánh sáng sâu kín, khi sát ý thị huyết dần dần lan tràn, Quý Vô Tu lập tức nhận ra suy nghĩ của con báo.
"Ô Ô
——" tiếng kêu bén nhọn dồn dập đột nhiên vang lên.
Một người một báo không khỏi ghé mắt.
Cục bông đen trắng chậm rãi ôm lấy báo đen, yên lặng nhìn chằm chằm vào nhân loại, vẻ mặt đau thương.
Nhân loại ngẩn ra: "......"
Hệ thống nhắc nhở: [Tinh! Ngài bán manh khiến trái tim nhân loại rung động, đạt được +1 điểm bán manh, trước mắt ngài đã có 4 điểm bán manh, xin hãy không ngừng cố gắn!]
Cục bông đen trắng yên lặng dùng tay gấu đẩy đẩy nhân loại, phát ra tiếng kêu ô ô mỏng manh.
Người nọ lập tức giật giật khóe miệng, vội vàng tránh ra, sợ dọa đến cục bông đen trắng kia.
[Tinh! Móng vuốt đầy lông của ngài khiến trái tim nhân loại rung động, đạt được +2 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu chớp mắt, có chút bất ngờ: "Dễ như vậy lại đạt được bán manh?"
Hệ thống vui mừng nói: [Cho nên phải chăm chỉ làm việc, đừng chậm trễ biết không?]
Quý Vô Tu quyết đoán làm lơ lời hệ thống nói, quay đầu liền thuyết phục báo đen.
—— Tiểu Hắc, ngươi không thể nhịn một chút được sao.
Báo đen run run lỗ tai, lạnh lùng nhìn Quý Vô Tu, phát ra tiếng rống phẫn nộ: "—— Ngao!"
Quý Vô Tu nhịn xuống suy nghĩ muốn đánh báo đen, quyết định nhân lúc còn sớm giải quyết chuyện này, không thể tiếp tục kéo dài nữa.
Xế chiều, ánh hoàng hôn buông xuống càng khiến cho khu rừng trở nên mộng ảo.
Ba người thu thập đồ vật, quyết định hạ trại ở chỗ này nghỉ ngơi.
Mà con báo kia giờ phút này thân bị trọng thương, không đủ gây sóng gió.
Nhưng để bảo đảm an toàn, bọn họ vẫn tính toán tròi con báo lại.
Đối với điều này, đương nhiên Quý Vô Tu sẽ không đồng ý, nhưng để không cho ba người này cảnh giác, đồng thời cũng hi vọng báo đen có thể an tĩnh đừng gây chuyện, y trơ mắt nhìn báo đen bị trói lại không ngừng phát ra tiếng kêu phẫn nộ.
Còn Quý Vô Tu, vốn dĩ cũng nên trói lại.
Nhưng mà chưa đợi ba người cầm dây thừng tới, Quý Vô Tu lập tức chậm rãi bò tới, chủ động tới gần nhân loại, ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt ngây thơ, một bộ cực kỳ vô hại thân mật.
Ba người sửng sốt, thế nhưng có chút không biết nên làm thế nào cho phải.
Quý Vô Tu nhân cơ hội này, lập tức làm bộ ngáp một cái, chủ động ôm chân của một người trong đó, giả vờ một bộ buồn ngủ.
Người nọ động cũng không dám động, cứng còng đùi, sợ khiến cục bông trắng đen này bị đá ngã xuống đất.
Quý Vô Tu nhìn như nhắm hai mắt, nhưng kỳ thật cực kỳ chú ý tiếng động của ba người.
"Đại ca, nhìn nó ngây ngốc như vậy, có lẽ cũng không biết chạy, hay chúng ta cứ để nó ở đây ngủ đi." Người bị ôm lấy chân nhỏ giọng nói.
Hai người còn lại nhìn chằm chằm cục bông kia, không nói gì, hiển nhiên đã đồng ý.
Màn đêm buông xuống, ba người cố ý đốt lửa trại, nhỏ giọng nói chuyện.
Mà Quý Vô Tu vừa nhắm mắt, nhịn không được giật giật mông, ngồi lâu rồi có hơi mỏi.
Dáng vẻ cục bông đen trắng ôm chân nhân loại, không hề có chút phòng vệ nào nhìn cực kỳ đáng yêu, đặc biệt là cái mông tròn béo kia cực kỳ nổi bật, chỉ nhìn thôi đã nhịn không được cảm khái —— thật tròn.
Ba nhân loại không hẹn mà cùng dừng nói chuyện, yên lặng nhìn.
[Tinh! Tư thế ngủ của ngài khiến trái tim ba nhân loại rung động, ngài đạt được +3 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu trong lòng hơi hơi mỉm cười.
Trong lòng ba nhân loại giờ phút này: Cho dù ngủ rồi, nhìn nó vẫn ngoan ngoãn mà ngây ngô.
[Tinh! Dung nhan của ngài khi ngủ khiến trái tim ba nhân loại rung động, ngài đạt được +3 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu lại lần nữa hơi hơi mỉm cười.
[Tinh! Cái mông đầy lông hồn nhiên thiên thành của ngài khiến trái tim ba nhân loại rung động, sinh ra suy nghĩ thật muốn vỗ vỗ, ngài đạt được +6 điểm bán manh.]
Nụ cười của Quý Vô Tu dần dần biến mất.
Hệ thống an ủi nói: [Vì điểm bán manh, hi sinh một số thứ cũng đáng.]
Quý Vô Tu tâm trạng nặng nề không muốn nói chuyện, có thể nghĩ tới con báo......y liền nhịn không được trợn mắt, làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ, liếc mắt nhìn một cái góc.
Đêm tối đen như mực hoàn mỹ che giấu hình dáng báo đen, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lập xanh mượt lập lòe hàn quang.
Quý Vô Tu: "......"
Xem ra báo đen thoạt nhìn còn rất tinh thần, điều này khiến y yên tâm không ít, thu hồi tầm mắt nói với hệ thống trong lòng: "Hệ thống, ta hiện tại có bao nhiêu điểm bán manh?"
Hệ thống đáp: [Tinh! Ký chủ, ngài trước mắt có......đang tính toán.]
Quý Vô Tu: "??"
Chút tích phân như này còn phải tính toán.
Tựa hồ biết được Quý Vô Tu suy nghĩ cái gì, hệ thống giải thích: [Bởi vì điểm bán manh của ngài vẫn đang liên tục dâng lên.]
Cục bông trắng đen sửng sốt, chậm rãi quay đầu, đối diện với tầm mắt của ba người vài giây, sau đó gãi gãi da lông có chút ngứa.
[Tinh! Động tác bán manh của ngài khiến ba người cảm thấy cực kỳ đáng yêu, ngài đạt được +3 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu trầm mặc vài giây, hỏi lại hệ thống: "Hiện tại bao nhiêu?"
Hệ thống tựa hồ qua gần năm phút mới nói: [Tinh! Ngài trước mắt có 59 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu hơi hơi bất mãn trong lòng, bởi vì điểm bán manh này chưa đạt tới mong muốn của y.
Hệ thống lý trí phân tích: [Ngài cho dù có đáng yêu, cũng không thể dựa mặt khiến ba nhân loại vẫn luôn trong trạng thái cảm xúc dao động được.]
Quý Vô Tu nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói có lý.
Giống như ngày trước y nuôi một con mèo, y không thể mỗi ngày thời thời khắc khắc sinh ra suy nghĩ mèo thật dễ thương, thật đáng yêu được.
Chỉ đôi khi mèo nhỏ làm ra động tác nào đó, hoặc lộ ra ánh mắt ngoan ngoãn, thường vào lúc này, y mới có thể không tự chủ sinh ra suy nghĩ 'a thật dễ thương'.
Điều này cho Quý Vô Tu một chút dẫn dắt.
Y cảm thấy mình không thể cứ bán manh nông cạn như vậy được, cần phải nghĩ lại cẩn thận con đường bán manh tiếp theo đi như thế nào.
Đối mặt với ký chủ nỗ lực chăm chỉ làm việc bán manh, hệ thống cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng cũng không có bất cứ khen thưởng nào.
Rất nhanh, ba người thoát ra vẻ khỏi mới lạ của cục bông đen trắng, bắt đầu trao đổi chính sự.
"Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, bán báo đen và con vật này càng sớm càng tốt, những kẻ có tiền đó nhất định sẽ thích nó." Người được gọi là đại ca nói.
Một người trong đó có chút không đành lòng nói: "Hi vọng cục bông này có thể gặp được chủ nhân tốt, ngàn vạn lần đừng để bị tra tấn đến chết."
Một người khác nói: "Chỉ sợ khó khăn, người mua ta gặp được đều thích tra tấn thú biến dị, cuối cùng móc tinh hạch trong đầu chúng ra để sưu tầm."
Quý Vô Tu run sợ trong lòng: "......"
Y rốt cục đã xuyên tới cái thế giới gì vậy?
Loài người lại biến thái tới mức thích tra tấn thú biến dị!
Mà lúc này ba người thực mau lại chuyển sang đề tài khác.
"Đại ca, hay chúng ta đi giết trùng biến dị đi." Một người trong đó nói: "Ta nghe nói mấy ngày nay trùng động xuất hiện rất thường xuyên."
Nói tới trùng động, không khí giữa ba người đột nhiên trở nên im ắng, vẻ mặt không quá tốt.
Quý Vô Tu bất chấp tất cả, mau chóng vểnh lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
Người được gọi là đại ca nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng đám trùng biến dị trong trùng động đó dễ giết lắm sao?"
Hai người kia càng thêm trầm mặc không nói.
"Tóm lại, so với giết trùng, còn không bằng bắt thú biến dị, ít nhất chúng nó là quần thể riêng lẻ, không nhiều như trùng biến dị." Người được gọi là đại ca đã đưa ra quyết định rất nhanh, ngữ khí chân thật đáng tin.
Hai người kia không nói nữa, không khí trở nên càng thêm yên lặng.
Quý Vô Tu sau khi nghe xong như đang suy tư gì.
—— Thú biến dị, trùng động, trùng biến dị.
Chỉ nghe ba từ này, liền có thể phán đoán ra thế giới này không an toàn như trong tưởng tượng.
"Được rồi, đều ngủ đi." Người được gọi là đại ca nói: "Một trong hai người các ngươi nhớ gác đêm, đám thú biến dị đáng chết đó căm ghét loài người nhất."
Hai người kia có chút bất mãn, nhưng vẫn không dám thể hiện ra, vội vàng nói: "Được đại ca."
Lửa trại phát ra tiếng nổ tí tách, người được gọi là đại ca đã ngủ, hai người trong đó trải qua một phen thương lượng, rất nhanh đưa ra quyết định ai gác đêm.
Dư lại người gác đêm thì ngồi bên cạnh cục bông đen trắng, ngáp một cái nói: "Nếu không phải vì ta thiếu tiền, ta thật ra muốn nuôi ngươi như thú cưng chơi, đáng tiếc...." gã thầm thì: "Hi vọng ngươi có thể sống sót dưới sự tra tấn của loài người."
Sau kh nghe xong, Quý Vô Tu vẻ mặt bình tĩnh run rẩy móng vuốt, hấp tấp nói với hệ thống: "Hệ thống, giúp ta nhìn xem có thứ đồ nào có thể đối phó ba người này, cho dù là đồ dùng một lần cũng được."
Y muốn lập tức mang theo báo đen thoát khỏi nơi này!