Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp tác giả Hữu Mặc

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Vẻ mặt Triệu Lợi Binh lập tức trở nên phức tạp, nhìn chăm chú vào đầu sói bạc vốn nên cao ngạo hung hãn trong màn hình, đang vui sướng lè lưỡi, vô cùng nhộn nhạo.

Nhưng 10 phút trôi qua.....

Sói bạc trong camera vẫn còn đang hít ngửi thỏ không thể tự kiềm chế, đã bắt đầu lăn lộn đầy đất, hận không thể ngẩng đầu lên ngao ngao kêu to với ánh trăng.

Tâm tình của Triệu Lợi Binh càng thêm phức tạp.

Nửa tiếng trôi qua.......

Sói bạc trong camera đã bắt đầu tiến vào hình thức điên cuồng lăn lộn, đôi mắt xanh mượt cực kỳ thu hút.

Triệu Lợi Binh càng cảm thấy kỳ quái, với biểu hiện vừa rồi của sói bạc, tuyệt đối rất thích thịt thỏ kho tàu kia.

Nhưng nửa tiếng trôi qua, sói bạc vẫn chưa ăn một miếng nào, chỉ không ngừng hít ngửi thịt thỏ, vẻ mặt nhộn nhạo.

Điều này khiến anh sinh ra dự cảm không tốt.

Chẳng lẽ nói........

Một suy nghĩ thoáng hiện trong đầu, Triệu Lợi Binh lập tức dở khóc dở cưới.

Con sói này là đầu thú biến dị có tính cảnh giác mạnh nhất mà anh từng gặp.

Ngay cả bộ dáng vui vẻ ngửa cái bụng vừa rồi của nó......

Triệu Lợi Binh còn đang cười đột nhiên sửng sốt, nụ cười dần trở nên phức tạp không thể tin tưởng.

Trong đầu không tự chủ hiện lên con sói cái anh gặp được mười mấy năm trước.

Đó là một đầu thú biến dị cực kỳ mạnh mẽ, dị năng của nó có thể lập tức đóng băng trăm mét, phàm là sinh vật đứng trong vòng một trăm mét này, cho dù là con kiến, cũng sẽ lập tức bị đông cứng thành băng, chấm dứt sinh cơ.

Rõ ràng có được năng lực đáng sợ như vậy, nó cũng không lợi dụng năng lực này tùy ý cướp đi bất cứ sinh mệnh vô tội nào.

Ngược lại, nó vô cùng thiện lương, có một đôi mắt màu xanh thẳm, bên trong cất chứa khoan dung và tò mò với thế giới này.

Đến bây giờ Triệu Lợi Binh còn nhớ rõ con sói cái kia có được một thân da lông xinh đẹp, thuần sắc trắng không có một sợi tạp chất.

Đạp trên tuyết cơ hồ cùng thế giới này hòa hợp một thể.

Năm ấy, Triệu Lợi Binh chỉ mới là một thiếu niên 17 tuổi, lên núi săn giết động vật, lại gặp phải một trận tuyết lở bất thình lình.

Tuyết trắng che trời lấp đất mà đến, mang theo ác ý của thiên nhiên, giống như muốn hoàn toàn chôn lấp anh ở thế giới này, không để lại dấu vết.

Triệu Lợi Binh liều mạng chạy về phía trước, hai chân vì chạy nhanh mà dần dần sinh ra đau đớn thống khổ.

Tiếng hít thở dồn dập gần như thiếu oxi, lá phổi đều kịch liệt gào thét mỗi một lần hít thở.

Dù vậy, Triệu Lợi Binh vẫn nỗ lực chạy về phía trước, thậm chí anh cũng không dám quay đầu lại nhìn, sợ dục vọng cầu sinh cuối cùng bị đánh sập, sau đó.......chết ở nơi này.

Nhưng nơi này cơ hồ khắp nơi đều là tuyết, không có bất cứ nơi nào để trốn tránh, mà anh có thể cảm giác khoảng cách của mình và tuyết lở càng ngày càng gần..........

Anh liều mạng nói với bản thân đừng quay đầu lại nhìn, bởi vì một khi nhìn sẽ lập tức mất đi năng lực hành động.

Nhưng thân thể giống như không nghe sai khiến, vẫn quay đầu nhìn lại.

Sóng tuyết mãnh liệt che trời lấp đất, mang theo khí thế hủy diệt cắn nuốt hết tất cả mọi thứ.

Bóng tối tử vong lập tức bao phủ lên thiếu niên năm đó mới chỉ có mười mấy tuổi, lập tức đánh sập cảm xúc căng chặt như dây đàn của anh.

Dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc choai choai, ngay lúc đó hai chân Triệu Lợi Binh mềm nhũn, hoàn toàn té ngã trên mặt đất, vô cùng chật vật.

Khi đó đến cả mạng còn không có, nơi nào còn có thời gian chú ý mặt mũi.

Cuối cùng khi sóng tuyệt ập tới, anh run run đôi môi xanh tím, cuối cùng chút dục vọng cầu sinh còn lại hoàn toàn biến mất hầu như không còn, bắt đầu tuyệt vọng chờ đợi tử vong.

Nhưng ngay giây phút đó, sói tuyết thuần sắc trắng đột nhiên đạp tuyết mà đến, phạm vi 100 mét xung quanh nó đột nhiên trở nên an tĩnh, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào sóng tuyết, nhanh chóng kích phát dị năng bảo vệ thiếu niên đang ngây người nhìn kia.

Sóng tuyết mãnh liệt ập tới, nhưng chỉ có xung quanh thiếu niên giống như không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, hoàn toàn không có bất cứ việc gì.

Tuyết giống như một đứa bé cảm xúc không ổn định, khi thì giận dữ khi thì ôn hòa.

Trong nháy mắt, sóng tuyết biến mất, thế giới trước mắt vẫn thuần một màu trắng, tuyết phủ thật dày, sẽ không có ai nghĩ tới đây đã từng xảy ra tuyết lở.

Triệu Lợi Binh không thể tin nổi bản thân vẫn còn sống.....

Mà tất cả những điều này, đều phải cảm tạ sinh vật đứng cách đó không xa kia.

Nhưng cho dù như thế, Triệu Lợi Binh vẫn vô cùng sợ hãi, anh từ nhỏ đã nghe được quá nhiều câu chuyện mà người lớn kể lại: Ví dị như thú biến dị đê tiện lừa trẻ con như thế nào, cuối cùng lại ăn luôn bọn họ như thế nào.

Bởi vì trẻ con loài người, thịt chất tươi ngon, là con mồi mà tất cả thú biến dị thích ăn nhất.

Nhưng khi thân ảnh ngạo nghễ kia bước tới, khác với những thú biến dị mà anh đã từng nhìn, vĩnh viễn đều là ánh mắt thù hận mà cảnh giác.

Mà sói tuyết trước mặt, lại khác.

Đó là một đôi mắt màu xanh thẳm sắc băng, dịu dàng mang theo tò mò, cùng với từ ái lơ đãng lộ ra.

Triệu Lợi Binh đột nhiên ngây người, tất cả sợ hãi đều bị đôi mắt kia đuổi đi hoàn toàn, bản năng, anh biết đầu sói này sẽ không thương tổn mình.

Nó không giống như những con thú biến dị thích ăn trẻ con trong chuyện xưa.

Sói tuyết có thân hình khổng lồ, đi trên tuyết không hề bị ảnh hưởng một chút nào, khi nó sử dụng dị năng trên trán lập lòe ba vết ấn ký hình bông tuyết màu lam.

Triệu Lợi Binh ngẩn ngơ, khó có thể tin nổi thú biến dị trước mắt thế mà lại là cấp 3.

Sói tuyết chớp chớp mắt, từ ái nhìn ấu tể nhân loại trước mắt, dẫn nah tới nơi an toàn.

Nơi này là nơi sói tuyết cư trú, sạch sẽ.

Triệu Lợi Binh đã trải qua một hồi nguy cơ sinh tử, đầu óc căng chặt đột nhiên thả lỏng, cảm giác mệt mỏi lập tức ập tới.

Càng lúc càng buồn ngủ, Triệu Lợi Binh ngáp một cái, cuộn tròn thân thể hoàn toàn rơi vào ngủ say.

Ngoài cửa động vang lên từng tiếng gió lùa, khi thì cuốn lên không ít bông tuyết, rơi xuống mặt đất dần dần tiêu tan.

Mặt đất dần dần ướt át lạnh băng, Triệu Lợi Binh cau mày, cơ hồ sắp cuộn tròn thân thể thành quả bóng, hàm răng dần dần bắt đầu va lên lập cập.........

Cửa động đột nhiên có sinh vật thật lớn xâm nhập, sói tuyết rung đi một thân tuyết, ánh mắt tràn đầy lo lắng, ấu tể nhân loại đáng thương.

Lông mày Triệu Lợi Binh giãn ra, hô hấp dần dần trở nên vững vàng.

Mấy ngày sau đó, Triệu Lợi Binh liền ở lại nơi này dưỡng thương, mà sói tuyết sẽ đi săn một vài con mồi mang cho Triệu Lợi Binh.....

Con mồi tuy đã được xử lý qua, nhưng vẫn lấy dính máu tươi, Triệu Lợi Bình có chút khó hạ miệng, rồi lại ngại phiền toái ân lang cứu mạng, hung hăng quyết tâm ăn vào.

Sói tuyết giống như nhận ra điều gì, nó giật giật, ngăn cản động tác của Triệu Lợi Binh, sau đó nó ngậm thịt sống nhanh chóng rời đi.....

Triệu Lợi Binh có chút bất an, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Một lúc lâu sau, sói tuyết trở về, rung đi một thân tuyết, buông thịt ngậm trong miệng xuống, dịu dàng thúc giục Triệu Lợi Binh nhanh chóng nhân lúc còn nóng ăn đi.

Triệu Lợi Binh cúi đầu, ngơ ngác nhìn miếng thịt thoạt nhìn như bị đốt cháy, hốc mắt dần dần trở nên ướt át.....

Không phải nói thú biến dị đều xấu xa sao?

Không phải nói thú biến dị thích ăn thịt nhân loại trẻ tuổi sao?

Vì sao con sói tuyệt này lại cứu mình, thậm chí còn chăm sóc mình, còn ân cần tới mức đi ra ngoài nướng chính thịt.

Triệu Lợi Binh không biết sói tuyết làm thế nào, anh chỉ biết móng vuốt của sói tuyệt đầm đìa máu tươi, thoạt nhìn như chạy rất lâu.

Cuối cùng Triệu Lợi Binh không nhịn được, bật khóc ngay lập tức.

Từ nhỏ tới lớn, anh đều là tồn tại không được yêu thương.

Anh trai được coi trọng, em trai được thiên vị, duy chỉ có anh bị coi thường, thậm chí cha mẹ và anh em trai cùng bắt nạt anh, bóc lột tất cả của anh.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác được quan tâm, được yêu thương.

Sói tuyệt dịu dàng nhìn ấu tể trước mắt, chậm rãi tiến lên, để ấu tể nhân loại tới gần lông của mình, nó cúi đầu, nhẹ nhàng phát ra âm thanh như an ủi, móng vuốt to lớn có thể chụp nát vụn đá, lại thật cẩn thận vỗ về sau lưng ấu tể nhân loại.

Hành động của sói bạc, khiến Triệu Lợi Binh cảm thấy chấn động chưa từng có từ trước tới nay, thằng nhóc choai choai cuối cùng không nhịn được ủy khuất nhiều năm, ôm chặt lấy sói tuyết mà khóc lớn.

Thanh âm cơ hồ nghẹn ngào mà bi thương.

Hai tròng mắt sói tuyết dần dần ướt át, nó không rõ vì sao ấu tể nhân loại lại thương tâm như vậy, nó chỉ biết, ấu tể này chưa từng sợ nó.

Nó rất muốn chăm sóc tốt cho ấu tể này, chờ miệng vết thương khôi phục, lại dẫn anh xuống núi,

Băng thiên tuyết địa, cửa động vẫn cực kỳ lạnh lẽo, nhưng Triệu Lợi Binh lại cảm nhận được cái gọi là ấm áp từ lâu chưa cảm nhận được.

Lúc trước anh không dám tới gần sói tuyết, mà hiện tại, cứ ăn vạ bên người sói tuyết, gắt gao cảm nhận ấm áp trên người sói tuyết.

Triệu Lợi Binh cảm thấy giờ phút này vô cùng hạnh phúc, chẳng sợ vì thế mà chết đi cũng không tiếc.

Ngày tháng trôi qua, miệng vết thương của Triệu Lợi Binh đần dần khôi phục, rất nhanh anh đã có thể đi ra ngoài theo sói tuyết tản bộ trong băng thiên tuyết địa.

Mỗi một lần sói tuyết đều sẽ lo lắng ấu tể nhân loại bị đông lạnh, mỗi lần đều sẽ phóng thích dị năng, để ấu tể nhân loại tận lực thoải mái một chút.

Triệu Lợi Binh chạy nhanh trên nền tuyết, thường xuyên quay đầu lại nhìn một cái, sói tuyết ngồi ngay ngắn ở nơi đó, nhìn xa xa, đôi mắt dịu dàng tràn đầy từ ái.

Kia có lẽ xuất phát từ tình yêu của một người mẹ đối với đứa con.

Nửa tháng sau, thương thế của Triệu Lợi Binh khỏi hoàn toàn, hứng thú bừng bừng mang theo da thú xuống núi, chuẩn bị bán mấy thứ này đi, sau đó mua đồ ăn ngon cho sói tuyết.

Sói tuyết đứng lặng ở trên núi tuyết, xa xa nhìn thân ảnh rời đi của Triệu Lợi Binh, hai tròng mắt xanh thẳm tràn ngập lưu luyến.

Liên tiếp mấy ngày, sói tuyết đều sẽ đứng lặng ở nơi đó, lẳng lặng chờ đợi ấu tể nhân loại đến.

Ba tháng sau, Triệu Lợi Binh cả người thương tích lại về tới sơn động, cho dù như thế, đôi mắt của anh lại cực kỳ sáng ngời, khóe môi mang theo nụ cười rạng rỡ.

Anh hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cha mẹ và anh em trai, cầm đi thứ thuộc về mình, thậm chí bị đánh một trận, nhưng tất cả những việc này đều không sao hết.

Ít nhất hiện tại anh có tiền, có thể mua nhiều đồ ăn lấy lòng sói tuyết.

Nghĩ tới đây, Triệu Lợi Binh thật cẩn thận móc ra tinh hạch dùng tất cả tiền mua được, anh nghe người ta nói thú biến dị có thể thông qua tinh hạch tăng lên năng lực, tuy không biết thật giả, nhưng anh rất muốn khiến sói tuyết vui vẻ.

Nhưng anh tìm khắp mọi nơi, lại không tìm thấy sói tuyết..........
Nhấn Mở Bình Luận