Tác giả: Hữu MặcEdit: BilunTrong lúc chiến đấu với sâu biến dị, Otis có thể nhìn ra kỹ xảo chiến đấu của cục cưng nhỏ bằng không, tất cả đều dựa vào tốc độ cực nhanh và sức lực mạnh mẽ, mới có thể ngang hàng với sâu biến dị tới bây giờ.
Nhưng......hắn vẫn không nhịn được thầm giật mình.
Cục cưng nhỏ chưa tới cấp 1, rốt cục làm thế nào để bất phân thắng bại với sâu biến dị cấp năm?
Càng ở lâu với cục cưng nhỏ, liền càng cảm giác được trên người nó có rất nhiều bí mật chưa từng nhận ra.
**********
Quý Vô Tu ỷ vào kỹ năng 'Chạy tự do theo hướng gió' đối phó với sâu biến dị, lại thường thường đánh lén, mỗi một lần đều để lại trên người sâu biến dị một chút vết thương.
Hơn nữa cũng không phải chỉ có mình y chiến đấu hăng hái.
Thực lực của Otis thần bí khó lường, quan trọng hơn là kỹ năng chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú, rất nhanh liền hủy diệt mấy cái chân sau, khiến sức chiến đấu của nó giảm xuống rất nhiều.
Sâu biết dị cấp năm bắt đầu trở nên hoảng loạn, nó chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân đường đường là cấp năm, cư nhiên bị đè trên mặt đất không ngừng ăn hành, ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Nó không thể chết được ở nơi này được, nó còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Sâu biến dị cấp năm phẫn nộ gào rống, ra lệnh cho đại quân trùng triều lập tức triển khai điên cuồng công kích, không màng tất cả đại giới giết chết tất cả nhân loại.
Mặc kệ khoảng cách bao xa, đại quân trùng triều đều có thể nghe được mệnh lệnh này.
Đôi mắt đỏ máu của chúng như nhiễm điên cuồng, không hề sợ chết, không hề sợ đau đớn, giống như cỗ máy giết người bắt đầu điên cuồng phá hủy tất cả kiến trúc và con người.
Rõ ràng lúc trước nhân loại còn đứng ở thế thượng phong, nhưng trong chớp mắt liền rơi vào hoàn cảnh xấu, đại quân trùng triều điên cuồng xông lên, giống như sóng to gió lớn hung hăng bao phủ trận doanh của nhân loại, trong nháy mắt liền truyền ra rất nhiều tiếng người kêu thảm thiết, cuối cùng hoàn toàn không còn tiếng động.
Hàng loạt mệnh lệnh nhanh chóng truyền tới, cho phép quan quân cấp cao có thể tự đưa ra quyết sách.
Mà bên này, Otis và Quý Vô Tu chung tay hiệp lực, rất nhanh liền đánh cho sâu biến dị cấp năm tới nửa sống nửa chết,sau khi hoảng loạn qua đi, sâu biến dị cơ hồ không còn sức chiến đấu trở nên càng thêm bình tĩnh, nó gian nan bò dậy, dùng cái kìm khổng lồ dứt đứt cái chân sau còn lại của mình.
Quý Vô Tu lập tức cảm thấy đau bi, nhịn không được run run vài cái.
Sâu biến dị đều hung tàn như vậy sao?
Tuy Otis không biết con sâu biến dị này muốn làm gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết nếu không ngăn cản sâu biến dị, như vậy tiếp theo sẽ có thể xảy ra chuyện càng đáng sợ hơn.
Nhưng......vẫn không kịp rồi.
Khi Otis chuẩn bị hành động, sâu biến dị cấp năm đã sớm lợi dùng chân sâu sắc bén hung hăng chọc thủng thân thể của mình.
Tiếng 'bụp' vang lên, thịt cầu lập tức bị chọc thủng, có chất lỏng trong suốt từ bên trong từ từ chảy ra, sâu biến dị cấp năm giống như vỏ bánh bao, da thịt dần dần xẹp xuống.
Đau đớn khiến sâu biến dị thống khổ gào rống, nhưng đáy mắt nó tràn đầy vẻ ác ý thực hiện được.
Hành vi giống như tự sát, vẫn khiến Quý Vô Tu cảm thấy không ổn.
Mọi người không tự chủ được dừng lại công kích, theo bản năng nhìn sang.
Trên mặt mọi người mang theo thấp thỏm lo âu và sợ hãi về những thứ không biết.
Ánh mắt Otis càng lúc càng lạnh, hắn không chút do dự tiếp tục tiến hành công kích, lại chỉ khến chất lỏng trong quả cầu thịt chảy càng nhanh, trong nháy mắt chỉ còn dư lại một tầng da thịt xẹp lép trải trên mặt đất.
Otis càng thêm cảnh giác, đáy mắt tràn đầy kiêng kị.
Sâu biến dị cấp năm bị giết lần trước cũng không xảy ra tình huống như này.
Quý Vô Tu nhìn chằm chằm lớp da thịt vài giây, nhìn xung quanh nhặt lấy hòn đá nhỏ, lại lần nữa ném qua, da thịt bị ném run rẩy, giống như thạch trái cây tràn đầy cảm giác đàn hồi, nhưng không có bất cứ phản ứng nào.
Otis lập tức đen mặt, nhấc cục cưng nhỏ lên trách mắng: "Sao ngươi lại thích ném linh tinh thế? Nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao đây?"
Quý Vô Tu lập lức lộ ra vẻ mặt lúng túng.
Otis cảm thấy vô cùng bất lực.
Hắn đã sớm đã nhìn ra, cục cưng nhỏ của mình căn bản đang giả vờ đáng thương.
Nhưng cố tình hắn lại chịu một bộ này.
Tâm trạng càng thêm nặng nề.
Thấy Otis thỏa hiệp, Quý Vô Tu lập tức bắt đầu giãy giụa, ý bảo Otis buông mình ra.
Otis đen mặt, đặt cục cưng nhỏ ra sau, dặn dò nói: "Trốn cho kỹ."
Quý Vô Tu tuy không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Otis đứng tại chỗ nhíu mày tự hỏi hồi lâu, hắn không biết con sâu biến dị kia đã chết hay chưa, nhưng để bảo đảm an toàn, liền lập tức ngưng tụ ra một đạo dị năng hoàn toàn hủy diệt khối da thịt kia, cặn bã cũng không còn dư.
Mà lúc này, sâu biến dị xung quanh cũng bị mọi người và thú biến dị tiêu diệt sạch.
Đám người Triệu Lợi Binh vây lại đây, vẻ mặt vui mừng khôn xiết nói: "Nguyên soái, con sâu biến dị cấp 5 kia đã chết rồi phải không?"
Dù sao bọn họ cũng tận mắt chứng kiến khối da thịt kia bị nổ thành bụi.
Cũng không tin con sâu biến dị kia còn có thể sóng sót.
Otis vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu, nói: "Ta cũng không chắc, hiện tại tất cả mọi người cẩn thận một chút, đề phòng sâu biến dị cấp năm giả chết."
Mọi người nhịn không được phát run, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Kiểm kê số người bị thương và số người bị chết, tất cả mọi người ngồi tại chỗ tiến hành sơ cứu khẩn cấp, để tránh miệng vết thương bị nhiễm trùng.
Qua một hồi lâu, cũng không thấy sâu biến dị cấp 5 sống lại, sự cảnh giác của mọi người dần dần giảm bớt.
Bọn họ nghĩ rằng nhất định con sâu biến dị cấp 5 kia đã chết rồi.
Nhưng Quý Vô Tu lại vẫn ngồi ở kia, vẻ mặt bất an nhìn ngó xung quanh.
Giống như hận không thể đào hết ba thước đất xung quanh lên.
Y không biết vì sao, từ khi con sâu biến dị cấp 5 biến thành một bãi nước mủ rồi biến mất, cái loại cảm giác bất an này càng thêm mãnh liệt.
Giống như nguy hiểm vẫn tồn tại quanh quẩn bên người y, nhưng tới tận bây giờ y cũng chưa phát hiện ra điều gì.
Sau khi xử lý một vài chuyện quan trọng, Otis liền gọi cục cưng nhỏ tới, nhưng cục cưng nhỏ của hắn giống như không nghe thấy, vẻ mặt ngưng trọng nhìn xung quanh.
Thoạt nhìn ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Đám người Triệu Lợi Binh thấy thế, nhịn không được trêu chọc: "Nó không sợ trời không sợ đất, đến sâu biến dị cấp năm cũng dám khiêu khích, sao lúc này lại biến thành như vậy?"
Một vị bảo an của vườn thú trong đó cũng nói: "Giống như lúc trước, cứ nhìn chằm chằm không trung cả ngày, thật giống như có thứ gì......"
Lời nói đột nhiên im bặt.
Không khí trở nên đông đặc.
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ sửng sốt.
Trong đầu mỗi người đều không tự chủ nhớ tới ngày hôm đó.
Khi đó......
Nó cực kỳ khác thường nhìn chằm chằm không trung cả ngày, vô cùng nôn nóng bất an.
Rồi ngày hôm sau......trùng động liền xuất hiện.
Triệu Lợi Binh cười khan vài tiếng: "Chắc không thể nào chứ."
Những người khác cũng khô khan nói: "Đúng vậy, chuyện cười này không hề buồn cười một chút nào."
Nhưng ngay sau đó, mọi người lại trở nên im lặng.
Bởi vì......sự tình chắc chắn không thể trùng hợp như vậy.
Thú biến dị vẫn luôn cực kỳ nhiệt tình với mọi người, chỉ có ngày đó có hành vi khác thường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm không trung, giống như trên bầu trời......thật sự có gì đó.
Dù sao từ trước tới nay, thú biến dị đều không biết nói dối.
"Chẳng lẽ.....nó có thể biết trước trùng động sao?"Không biết là ai run rẩy lên tiếng.
Ánh mắt Otis thâm trầm, nói: "Không, nó không có năng lực biết trước."
Mọi người nhịn không được ngẩng đầu, nghe thấy Otis nói tiếp
"Nó......chỉ nhìn thấy được."
Nhìn thấy gì?
Mọi người lập tức nổi hết da gà, cảm giác không rét mà run lan khắp toàn thân.
Bọn họ cũng không phải vì năng lực của con thú biến dị này mà sợ hãi.
Mà bọn họ......nhớ tới đầu thú biến dị kia, giờ phút này đang nhìn chằm chằm xung quanh, giống như có thứ gì ẩn nấp ở đâu đó, dùng ánh mắt oán độc ác ý nhìn bọn họ.
Trong khi bọn họ, hoàn toàn không biết là gì cả.
Chỉ nghĩ thôi đã thấysởn tóc gáy.
Mọi người lập tức đứng ngồi không yên, phản ứng đầu tiên chính là điều động dị năng để phòng bị.
Giọng nói vững vàng của Otis vang lên: "Mọi người ổn định cho ta."
Mọi người sắc mặt trắng bệch nhìn Otis, đáy mắt tràn đầy thấp thỏm lo âu và khó hiểu.
Otis thoạt nhìn có vẻ không bị ảnh hưởng một chút nào, hắn dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói: "Đừng rút dây động rừng."
Mọi người nuốt nuốt nước miếng, cực kỳ gian nan thả lỏng thân thể, tranh thủ không để đồ vật ở trong bóng tối phát hiện dị thường.
"Thứ.....thứ kia sẽ là cái gì?"Triệu Lợi Binh áp xuống sợ hãi nói.
Vẻ mặt Otis không đổi: "Tiếp tục chờ sẽ biết."
Mọi người nhịn không được đem tầm mắt dời lên người con thú biến dị ở nơi xa, hận không thể nhìn ra cái gì từ trên người nó.
Quý Vô Tu hoàn toàn không biết gì về điều này, chỉ đột nhiên cảm thấy mũi nhọn đâm sau lưng, phản ứng đầu tiên là quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sợ hãi của mọi người.
Quý Vô Tu bị hoảng sợ, nhịn không được run run.
Nhưng sắc mặt của đám người kia lại càng thêm trắng bệch, bản năng cũng quay đầu nhìn về phía sau, rất giống như phía sau có thứ gì đó rất đáng sợ.
Nhưng phía sau vẫn như cũ không có gì.
Mọi người lại càng thêm sợ hãi.
Quý Vô Tu cũng sợ hãi trước hành vi của những người này, nhịn không được nhìn xung quanh, nhưng vẫn không hề phát hiện ra thứ gì bất thường.
Một người trong đó bị dọa tới bàng quang phát trướng, sau khi nhịn trong chốc lát, vẫn không nhịn được đi tìm chỗ nào đó để đi tiểu.
Sau một hồi, hắn trở lại.
Chân tay có vẻ không phối hợp, thậm chí còn cùng tay cùng chân, nhưng tới khi hắn đi được vài bước, hết thảy không phối hợp đều biến mất, hắn chậm rãi ngồi xuống, người bên cạnh chào hỏi với hắn: "Sau đi tiểu lâu thế?"
Người nọ yên lặng nhìn chằm chằm người kia, vẻ mặt cứng đờ lắc lắc đầu.
"Xì, không nói thì thôi." Người kia bĩu môi.
Một màn này cũng không thu hút sự chú ý của bất cứ người nào, nhưng Quý Vô Tu lại nhịn không được a một tiếng, y cảm giác được cỗ hơi thở bất an kia ở đâu rồi.