Tác giả: Hữu MặcEdit: BilunOtis sai người làm rất nhiều đồ ăn phong phú, mỗi món đều được đặt trong chậu lớn, để tránh cho đám thú biến dị ăn uống cực nhiều này ăn không tận hứng.
Một đám lông xù xù ngay ngắn trật tự mỗi con chiếm một cái chậu, cũng không ngươi tranh ta đoạt, chúng nó dùng móng vuốt lôi kéo chậu bắt đầu ăn ngấu nghiến, hơn nữa thường thường phát ra tiếng gầm nhẹ thỏa mãn.
Chỉ có duy nhất con trăn kia, thong thả ung dung quấn quanh cổ tay người kia, phun tín tử (lưỡi xẻ) ngoan ngoãn chờ đợi cho ăn.
Người nọ vẻ mặt chần chờ: "......"
Trăn biến dị cho rằng người này không hiểu ý của mình, liền dùng chóp đuôi chỉ chỉ thức ăn, cuối cùng mở ra miệng rộng chỉ chỉ vào mình, rụt rè ngẩng đầu, dùng chóp đuôi quấn lấy cổ tay của hắn quơ quơ.
Giống như đang làm nũng.
Một đám người: "......"
Thời buổi này ngay cả động vật máu lạnh cũng biết bán manh.
Người nọ lập tức hiểu ra, lập tức bắt đầu cầm đũa gắp đồ ăn, thật cẩn thận đút vào trong miệng trăn biến dị, sợ bởi vì bản thân sơ ý sẽ làm trăn biến dị bị thương.
Trăn biến dị thỏa mãn không thôi, cũng vòng bản thân trở thành hương vòng.
Còn tiểu li miêu, đã sớm lay chậu, không ngừng kêu lên meo meo, khiến người bật cười.
Mà con thú biến dị có vẻ ngoài xuất chúng nhất, sức chiến đấu còn mạnh mẽ kia, thì đang ngồi ở chỗ kia, tay gấu nhìn có vẻ vụng về lại nhanh nhẹn cầm cục xương lớn, kẽo kẹt kẽo kẹt nhai nát nuốt vào bụng.
Hung tàn!
Nhưng cố tình còn lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Tương phản mãnh liệt này khiến mọi người rùng mình một cái, không khỏi nhớ tới hình ảnh ngày đó nó tay không xé sâu biến dị.
Quả thực hung tàn không có tính người.
Cho dù có đáng yêu thế nào thì tất cả mọi người đều không dám sờ nó.
Mà Otis lại không hề có tí sợ hãi nào, ngược lại còn vươn tay lấy đi xương vụn dính bên miệng cục cưng nhỏ, hỏi: "Ăn từ từ, không ai tranh với người đâu."
Quý Vô Tu dừng một chút, tiếp tục yên lặng vùi đầu ăn.
Quân y mỉm cười nhìn chăm chú vào hình ảnh vô cùng ấm áp này, trong đầu lại hiện ra một ý tưởng lớn mật.
"Nguyên soái, ta muốn tạo một buổi phát sóng trực tiếp, để mọi người có thể gần gũi nhìn thấy cuộc sống chân thực của thú biến dị là như thế nào." Giọng nói của quân y đầy vẻ cẩn thận thăm dò.
Hiển nhiên cậu cũng không chắc chắn Otis có đồng ý hay không.
Nhưng ngoài dự đoán, Otis không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
"Ý tưởng này của ngươi không tệ, ngoài một vài khu trọng điểm không thể quay chụp ra, phạm vi phát sóng trực tiếp có thể mở rộng ra toàn bộ trang viên." Otis trầm ngâm hồi lâu mới nói tiếp.
Quân y vui vẻ không thôi, nói thực ra cậu không ngờ Otis có thể đồng ý, dù sao bất cứ một nhân vật lớn nào cũng không quá muốn để nơi ở tư nhân của mình bị phát sóng trực tiếp ra ngoài.
Nhưng hiển nhiên, Otis là ngoại lệ.
Quân y đăng ký phát sóng trực tiếp bằng quang não của mình, thời đại hiện này, phát sóng trực tiếp cơ hồ thành hoạt động toàn dân, nhưng đồng dạng, bởi vì có quá nhiều đề tài đa dạng trong phát sóng trực tiếp, khiến đại đa số lưu lượng phát sóng trực tiếp thấp đến không có người xem.
Nhưng mọi người vẫn làm không biết mệt.
Quân y và Triệu Lợi Binh bắt đầu trao đổi lấy tên cho phòng phát sóng trực tiếp là gì, mà Otis thì lại lên tiếng cảnh cáo: "Các người phát sóng trực tiếp cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để nó bị lộ ra ngoài."
'Nó' ở đây là ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Quân y ngẩn người, không hỏi vì sao, mà gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Quý Vô Tu vốn đang vô cùng mong đợi: "......"
Nụ cười vui sướng dần dần biến mất.
Tâm trạng nặng nề.
Vốn y đang muốn mượn phát sóng trực tiếp để tăng lên nhân khí, thuận tiện vớt thêm một đợt điểm bán manh.
Kết quả cơ hội tốt như vậy lại bị Otis bóp chết từ trong trứng.
Không biết vì sao cục cưng nhỏ lại không vui, Otis lập tức lấy ra cục xương to đưa qua, nói: "Ăn tiếp đi, như vậy sẽ vui hơn chút."
Quý Vô Tu thở phì phì xoay người, đem bóng lưng đáng yêu để lại cho Otis.
Bóng dáng tròn xoe mềm mại, tràn ngập cảm giác khiến người muốn sờ nắn.
Otis nhẫn nại vài giây, cuối cùng nhịn không được giơ tay gãi gãi, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng vui sướng không chịu nổi.
Hơn nữa lại lần nữa cống hiến 520 điểm bán manh cho Quý Vô Tu.
Quý Vô Tu yên lặng quay đầu, nhìn nhau với Otis vài giây, lại lần nữa buồn bực quay đầu.
Kết quả Áo Đế Tư lại bị manh vẻ mặt sung huyết, kéo cục cưng nhỏ vào trong lòng ngực, quen tay nhéo lên cái bụng nhỏ, nhíu mày nói: "Sao ngươi cứ hay tức giận vậy?"
Quý Vô Tu liều mạng giãy giụa, cảm giác càng tức giận.
Otis chết tiệt, có thể đừng nhéo bụng nhỏ của y hay không.
Otis xoa xoa cái bụng mềm mại đầy thịt, nhịn không được cảm khái: "Lúc này mới bao lâu, ngươi đã béo lên không ít."
Hắn còn nhớ rõ bộ dáng con thú biến dị này lúc mới tới đây, nho nhỏ một đống tuy cũng tròn tròn, nhưng trên bụng không có nửa điểm thịt thừa.
Nhưng hiện tại, cục cưng nhỏ đã bắt đầu có xu hướng phát triển theo chiều ngang.
Hắn âm thầm tự nói: Phải nghĩ cách giảm béo cho cục cưng nhỏ.
Nếu không cứ như vậy rất không tốt cho sức khỏe.
Thấy Otis càng ngày càng quá đáng, Quý Vô Tu lập tức phẫn nộ nhìn Otis, dùng tay gấu vỗ mạnh Otis, âm thanh kịch lên vang lên, khiến đám quân y nghe mà đau trứng, rùng mình một cái giống như đồng cảm bản thân cũng bị đánh.
Nhất định -- rất đau nhỉ?
Otis đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đánh xong?"
Quý Vô Tu buồn bực quay đầu, không để ý tới Otis.
Chút nhạc đệm thực nhanh liền qua đi, lúc này quân y và Triệu Lợi Binh cũng thảo luận xong tên của phát sóng trực tiếp.
Tên là —— [Phát sóng trực tiếp cuộc sống hàng ngày của thú biến dị]
Sau khi nghe thấy cái tên, Quý Vô Tu lập tức cảm giác không thu hút.
Nếu là y, nhất định sẽ đặt tên là: [Thú biến dị đáng yêu nhất trong lịch sử, không đáng yêu sẽ cho không ngươi tiền]
Tin rằng tiêu đề như vậy nhất định có thể hấp dẫn người tiến vào xem phát sóng trực tiếp.
Lúc này, quân y lấy ra quang não mini tiến hành phát sóng trực tiếp, hình ảnh sắc nét có thể thấy rõ một đám lông xù xù đang chuyên tâm ăn cơm, cậu quay một vòng, không quá am hiểu giới thiệu: "Chào mọi người, ừm.....sau đây ta sẽ phát sóng trực tiếp cho mọi người xem cuộc sống hàng ngày của thú biến dị."
Trong toàn bộ quá trình, quân y cố tình tránh đi con thú biến dị màu đen trắng kia, để không vô tình quay phải nó.
Quý Vô Tu mở trừng hai mắt, như này sao mà được, liền liều mạng vùng vẫy muốn bò tới màn ảnh phát sóng trực tiếp, lại bị Otis đen mặt kéo vào trong lòng răn dạy một trận, nhưng tay hắn lai lặng lẽ nhéo cái bụng cục cưng nhỏ, cảm thụ cảm giác mềm mại kinh người kia.
Ừm, cảm giác thật tuyệt.
Trong lòng hắn lại lần nữa bị sung sướng lấp đầy, hận không thể mãi đắm chìm trong sung sướng nhéo nhéo bụng.
Đến lúc này hắn mới hiểu được vì sao những người đó thích thú cưng như vậy.
Càng hiểu được vì sao quân y mỗi ngày đều chìm đắm với mèo.
Quý Vô Tu: "......"
Có phải người này có hiểu lầm về chỉ số thông minh của thú biến dị hay không?
Y đã sớm nhìn thấu tiểu xảo của Otis.
Quý Vô Tu cười lạnh không thôi đẩy Otis ra, phẫn nộ rít gào vài tiếng.
Otis: Nụ cười dần dần biến mất.
Không thể trầm mê nhéo bụng bụng.
Tâm trạng nặng nề.
Xả giận xong, Quý Vô Tu lập tức chột dạ thu cơ thể thành một đoàn, nơm nớp lo sợ nhìn Otis, sợ mình sẽ bị mắng.
Nhưng toàn bộ quá trình, người từ trước đến nay tính tình không tốt mà còn hung dữ - Otis cũng không tức giận.
Hắn chỉ tiếc nuối không được nhéo bụng bụng nữa.
Bởi vì không có việc nào khiến người vui sướng bằng việc nhéo bụng bụng.
Mà bên kia, quân y thì đang giới thiệu từng chủng tộc và tính cách cùng sở thích của mỗi con thú biến dị.
Còn Triệu Lợi Binh cũng ở một bên hỗ trợ, thường thường xen vào một câu.
Còn đám thú biến dị kia, căn bản không biết quân y đang làm gì, cho nên vẫn giống như hàng ngày bắt đầu liếm lông, sau đó dây dưa với đám bảo an vườn thú cùng chơi đùa.
Lúc này tựa hồ có người vào xem phát sóng trực tiếp, quân y có vẻ rất khẩn trương, bắt đầu nhắm camera vào một con thú biến dị trong đó, vô cùng xấu hổ giới thiệu: "Con này là con thú biến dị lớn tuổi nhất ở chỗ chúng ta, là một con báo đốm......"
Từ Phi là một dị năng giả cấp 2, là người chuyên môn săn giết sâu biến dị, buôn bán tinh hạch và xác ngoài sâu biến dị để sống.
Bởi vì hiếm khi được nghỉ ngơi mấy ngày, hắn đã lên kế hoạch để thư giãn bản thân, liền mở quang não bắt đầu tìm kiếm phát sóng trực tiếp thú vị.
Xem một hồi, hắn nhịn không được lẩm bẩm: "Sao cảm giác chương trình phát sóng trực tiếp càng ngày càng nhàm chán thế nhỉ."
Càng ngày càng không thú vị.
Khi hắn định tắt trang web phát sóng trực tiếp, lại chú ý thấy một màn ảnh nhỏ phát sóng trực tiếp trong một góc không chút thu hút, bên trên là hình ảnh báo đốm biến dị, mà phát sóng trực tiếp tên là: Phát sóng trực tiếp cuộc sống hàng ngày của thú biến dị.
Cái tên rất đơn giản và bình thường, lại khiến hắn không khỏi nhớ tới video đang hot trong thời gian này.
Hắn cũng xem qua video kia.
Thậm chí còn vì cảnh tượng chiến đấu bên trong mà kích động đến run rẩy cả người, hận không thể để người chiến đấu cùng thú biến dị lúc ấy chính là mình.
Nhưng chỉ nghĩ cũng biết, cản bản không thể nào.
Thú biến dị sao có thể dễ thuần phục như vậy.
Càng đừng nói là khiến nó thật lòng tình nguyện tác chiến cùng mình.
Nhưng khi hắn mang theo hiếu kỳ click vào, lập tức lắp bắp kinh hãi.
Hình ảnh phát sóng trực tiếp quả thực có thú biến dị, đang nằm một chỗ phơi nắng, mà bên người nó thì có một người, đang kiên nhẫn chải lông cho thú biến dị.
Tiếng nói trong phát sóng trực tiếp lại lần nữa vang lên.
"Con thú biến dị này là một con hổ, tính cách nó rất hiền lành, mặc dù bề ngoài của nó rất hung mãnh."
Từ Phi: "......"
Con hổ kia, sao có thể hiền lành.
Coi hắn là một thằng ngốc sao.
Nhưng mà tiếp theo.....
Một con tiểu li miêu nhảy lên người lão hổ có hình thể hung mãnh khổng lồ, nó nhìn lão hổ từ trên xuống dưới, đáy mắt tràn đầy hâm mộ, giống như đang nói, mọi người đều có hoa văn giống như nhau, nhưng vì sao ngươi lại uy mãnh khí phách hơn ta như vậy?
Lão hổ nhìn tiểu li miêu, nhẹ nhàng rống lên một tiếng.
Tiểu li miêu bỗng chốc xù lông, phẫn nỗ dùng miêu trảo bạch bạch bạch vỗ cho lão hổ mấy bàn tay.
Lão hổ: "......"
Từ Phi nhịn không được bình luận: [Cẩn thận nó làm tiểu li miêu bị thương.]
Nếu là trước kia hắn sẽ không quan tâm tới một con tiểu li miêu.
Nhưng con tiểu li miêu này, có vẻ ngoài rất giống con li miêu trong cái video nổi tiếng kia.
Mỗi lần khi hắn xem video, đều nhịn không được vì hành động của li miêu mà cảm động.
Con người sẽ bởi vì một chút lợi ích mà phản bội đồng bạn, mà đầu ấu tể kia, từ đầu tới cuối đều không vứt bỏ đồng bọn, thậm chí dùng thân thể nhỏ yếu của nó bảo vệ nhân loại mạnh mẽ hơn mình rất nhiều.
Cảm giác chấn động này, khiến tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp.
Đây cũng là lí do vì sao hắn thích tiểu li miêu như vậy.
Quân y chú ý thấy bình luận, lập tức giải thích: "Đừng lo, tính cách lão hổ kia rất tốt."
Từ Phi nhịn không được trở nên cáu kỉnh, càng lo lắng về sự thoải mái của người này đối với tiểu li miêu.
Hắn ghét nhất loại người ngoài miệng luôn nói không phải lo, không nguy hiểm gì đó.
Nếu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Nhưng, hình ảnh đáng sợ trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Tiểu li miêu công kích, hoàn toàn không gây ra bất cứ thương tổn gì đối với lão hổ, ánh mắt nó nhìn tiểu li miêu tràn ngập bất đắc dĩ, còn có cưng chiều.
Tiểu li miêu lập tức nhảy lên, bắt đầu dùng răng sữa cắn đuôi lão hổ, giống như một con mèo đang nổi điên với gậy đùa mèo.
Lão hổ dùng móng vuốt đỡ cằm, không chút để ý đong đưa cái đuôi trêu đùa tiểu li miêu.
Quan trong hơn......lão hổ thì vẻ mặt nhàm chán, còn tiểu li miêu thì hưng phấn kêu meo meo.
Hai loại biểu tình hoàn toàn khác nhau hình thành tương phản mãnh liệt.
Từ Phi: "......"